Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Chương 27: Uống thay
Đầu tôi có hơi choáng một tí. Sau đó, cũng nhanh chóng lấy lại cân bằng.
Vừa ra khỏi sân bay là có xe cùng nhân viên đón chúng tôi về khách sạn. Mọi thứ diễn ra rất nhanh nhưng chu đáo nên chủ tịch rất hài lòng.
Tôi cảm nhận trên xe tôi xin chủ tịch hạ kính xuống để hít thở không khí biển. Tôi nghe nhiều người không thích còn bảo mùi biển có một phần tanh hôi. Tuy nhiên với tôi cảm nhận được có mùi thơm của các loại hải sản. Có một chút rin rít và cái vị mặn mòi của biển được gió nhẹ nhàng thổi vào. Một cảm giác rất riêng xoa dịu hết mệt mỏi trong lòng tôi trước đó!
Khẽ quay sang nhìn chủ tịch. Ngài ấy cũng đang nhắm mắt thư giãn.
Chẳng mấy chốc xe chở chúng tôi vào khu nghỉ dưỡng cao cấp. Những công trình kiến trúc tuy đồ sộ và hiện đại nhưng vẫn rất gần gũi với thiên nhiên.
Không cần nói cũng biết chủ tịch tôi ở phòng cao cấp nhất của khách sạn rồi.
Vào phòng đóng cửa bỏ lại một câu:
"Chuẩn bị tốt buổi tiệc tối nay!"
"Dạ!"
Giờ phút tự do của tôi đến rồi!
Tôi vào phòng, căn phòng của tôi không lớn lắm nhưng rất gần biển. Đi bộ một chút là đến.
Ở đây tôi có thể nghe tiếng sóng vỗ ì ầm, tiếng nô đùa của mọi người. Nhìn phong cảnh tôi cảm thấy thật tự do.
Không phải sáng cứ thức dậy vùi đầu vào giấy tờ, tài liệu, báo cáo. Không phải chen chúc, không phải hối hả. Tôi tận hưởng vậy!
....
Buổi tiệc tối nay cũng không có gì quan trọng. Nhưng buổi tiệc này chủ yếu để làm tiền đề cho đối tác đầu tư vào công ty.
Tôi mặc lại trang phục ban sáng. Tranh thủ lúc trưa tôi dĩa giặt tay và phơi khô. Hôm nay tôi trang điểm. Nhìn tôi vẫn toát lên vẻ xinh đẹp kiều diễm hơn ngày thường. Tôi chớp mắt một cái. Trong đôi mắt chứa đựng vẻ long lanh trong trẻo. Tôi thầm cảm ơn cha mẹ đã cho tôi thừa hưởng nét đẹp từ hai người.
Cười một cái!
Tôi ấn thang máy lên tầng cao. Tiến đến căn phòng VIP của chủ tịch.
Tôi nâng tay lên ấn chuông. Một lát sau chủ tịch bước ra với bộ âu phục màu xám, đường may vô cùng tinh tế.
Đôi chân dài thẳng tắp đi giày da cao cấp đắt tiền. Mái tóc đen vuốt keo, gương mặt ngũ quan như tạc cộng với cặp mắt kính nhìn vô cùng quyến rũ.
Phong độ là thế. Nhưng lúc bước đi chủ tịch Tô Quân có hơi nhăn mặt, tay ôm bụng. Tôi khéo léo lại đỡ tay ngài ấy:
"Chủ tịch ngài không sao chứ?"
Chủ tịch nâng nhẹ tay lên bảo không sao. Tuy nhiên tôi hiểu có thể do di chuyển cộng với ăn uống không điều độ bán mạng vì công việc như ngài ấy thì sức nào chịu nổi.
Thôi được rồi!
Lần này vì hợp đồng dự án mới. Vì tất cả mấy nghìn anh chị em cng nhân viên trong công ty tôi sẽ bảo vệ chủ tịch Tô Quân cho đàng hoàng.
Thế là suốt buổi tiệc cứ ai mời rượu ngài ấy tôi tiến lại gần không bằng cách này cũng dùng cách khác uống thay cho chủ tịch.
Thỉnh thoảng ngài ấy không vui mình tôi trách móc. Nhưng tôi cũng mặc kệ. Vì sức khỏe của chủ tịch.
"Oe....
Oe..."
Tôi vào nhà vệ sinh nôn đến thừa sống thiếu chết. Sau đó lúc bước ra, tôi đã nghe được một câu chuyện của một cô gái xinh đẹp cùng với anh chàng bồi bàn rất rất là bất bình thường và có vẻ mờ ám:
"Nghe cho kỹ là một người mặc âu phục màu xám. Phải cho hắn ta uống..."
"Dạ tôi biết rồi!"
Sau đó hai người bước ngược nhau cắm đầu đi thật nhanh làm như không quen biết.
Cũng chỉ là muốn chuốc say ai đó sau đó họ sẽ dùng một tí thủ đoạn để đạt được mong muốn của bản thân. Một việc quá đôi bình thường trong cái cuộc đời mà tôi đã xem rất nhiều trên phim.
Cũng chẳng liên quan!
Tôi bước ra tìm chủ tịch. Tôi loạng choạng bước đi. Càng đi càng không có định hướng.
Rõ ràng tôi thấy tên bồi bàn lúc nảy đang đưa thứ gì đó cho chủ tịch uống. Trùng hợp chủ tịch lại mặc áo màu xám.
Ôi không!
Sau đó tôi cô gắng chạy đến ngăn sự việc kinh khủng sắp xảy ra. Tôi chạy thật nhanh băng qua đám người ồn ào giật lấy ly rượu trong tay chủ tịch uống cạn.
Vậy mà chủ tịch, chú ấy khó chịu mắng tôi:
"Nhật Hạ, cô làm gì vậy?"
Sau đó, tôi biết mình đang đùa với lửa rồi!
Người tôi nóng rang. Tôi kéo tay áo của chủ tịch rồi kiếng chân lên nói nhỏ vào tai ngài ấy:
"Chủ tịch ly nước không ổn!"
Tôi choáng!
Chủ tịch choàng tay qua nâng đỡ lấy chiếc eo nhỏ của tôi. Khẽ ôm tôi vào lòng.
Ngài ấy dìu tôi về phòng. Trên đường đi còn tỏ ra rất bình thường. Nhưng tôi cảm giác như có ai đó đang theo dõi.
Chủ tịch đứng lại, ngài hôn nhẹ vào tai tôi rồi lớn tiếng nói:
"Đi thôi bé yêu của anh!"
Thật khó hiểu? Ai là bé yêu của ngài ấy chứ?
Tôi đẩy ngài ấy ra. Ngài ấy càng ôm chặt tôi hơn:
"Suyt! Cô đừng động. Có người phía sau chúng ta!"
Tôi hiểu được nên cố gắng làm theo ngài ấy. Không hiểu thế nào mà càng lúc người tôi càng nóng bừng lên.
Tự nhiên tôi muốn kéo dây kéo của áo đầm xuống cho đỡ nóng. Tôi sao thế này? Chủ tịch dìu tôi đi nhanh hơn.
Lúc này ấy nhíu mày trông thật đẹp trai. Tôi bất ngờ câu cổ ngài ấy hôn vào má.
Chủ tịch Tô càng gấp gáp kéo tôi vào phòng ngài ấy. Nhưng tôi đi ngày một chậm hơn người bắt đầu uốn éo khó chịu. Ngài ấy vẻ mặt như hiểu ra được điều gì quay sang nhìn tôi:
"Cố chịu một chút!"
Sau đó, Tô Quân bế bổng tôi lên đi nhanh hơn.
Tôi biết mình hôn chủ tịch là không đúng nhưng khi hôn ngài ấy tôi thấy dễ chịu hơn.
Tôi uống phải thứ gì vậy? Sao người lại khó chịu đến như vậy? Nhìn chủ tịch tôi muốn nhào đến như tìm thấy thuốc giải.
"Rầm..."
Cửa phòng đóng lại tôi nhào vào lòng ngài ấy...
Vừa ra khỏi sân bay là có xe cùng nhân viên đón chúng tôi về khách sạn. Mọi thứ diễn ra rất nhanh nhưng chu đáo nên chủ tịch rất hài lòng.
Tôi cảm nhận trên xe tôi xin chủ tịch hạ kính xuống để hít thở không khí biển. Tôi nghe nhiều người không thích còn bảo mùi biển có một phần tanh hôi. Tuy nhiên với tôi cảm nhận được có mùi thơm của các loại hải sản. Có một chút rin rít và cái vị mặn mòi của biển được gió nhẹ nhàng thổi vào. Một cảm giác rất riêng xoa dịu hết mệt mỏi trong lòng tôi trước đó!
Khẽ quay sang nhìn chủ tịch. Ngài ấy cũng đang nhắm mắt thư giãn.
Chẳng mấy chốc xe chở chúng tôi vào khu nghỉ dưỡng cao cấp. Những công trình kiến trúc tuy đồ sộ và hiện đại nhưng vẫn rất gần gũi với thiên nhiên.
Không cần nói cũng biết chủ tịch tôi ở phòng cao cấp nhất của khách sạn rồi.
Vào phòng đóng cửa bỏ lại một câu:
"Chuẩn bị tốt buổi tiệc tối nay!"
"Dạ!"
Giờ phút tự do của tôi đến rồi!
Tôi vào phòng, căn phòng của tôi không lớn lắm nhưng rất gần biển. Đi bộ một chút là đến.
Ở đây tôi có thể nghe tiếng sóng vỗ ì ầm, tiếng nô đùa của mọi người. Nhìn phong cảnh tôi cảm thấy thật tự do.
Không phải sáng cứ thức dậy vùi đầu vào giấy tờ, tài liệu, báo cáo. Không phải chen chúc, không phải hối hả. Tôi tận hưởng vậy!
....
Buổi tiệc tối nay cũng không có gì quan trọng. Nhưng buổi tiệc này chủ yếu để làm tiền đề cho đối tác đầu tư vào công ty.
Tôi mặc lại trang phục ban sáng. Tranh thủ lúc trưa tôi dĩa giặt tay và phơi khô. Hôm nay tôi trang điểm. Nhìn tôi vẫn toát lên vẻ xinh đẹp kiều diễm hơn ngày thường. Tôi chớp mắt một cái. Trong đôi mắt chứa đựng vẻ long lanh trong trẻo. Tôi thầm cảm ơn cha mẹ đã cho tôi thừa hưởng nét đẹp từ hai người.
Cười một cái!
Tôi ấn thang máy lên tầng cao. Tiến đến căn phòng VIP của chủ tịch.
Tôi nâng tay lên ấn chuông. Một lát sau chủ tịch bước ra với bộ âu phục màu xám, đường may vô cùng tinh tế.
Đôi chân dài thẳng tắp đi giày da cao cấp đắt tiền. Mái tóc đen vuốt keo, gương mặt ngũ quan như tạc cộng với cặp mắt kính nhìn vô cùng quyến rũ.
Phong độ là thế. Nhưng lúc bước đi chủ tịch Tô Quân có hơi nhăn mặt, tay ôm bụng. Tôi khéo léo lại đỡ tay ngài ấy:
"Chủ tịch ngài không sao chứ?"
Chủ tịch nâng nhẹ tay lên bảo không sao. Tuy nhiên tôi hiểu có thể do di chuyển cộng với ăn uống không điều độ bán mạng vì công việc như ngài ấy thì sức nào chịu nổi.
Thôi được rồi!
Lần này vì hợp đồng dự án mới. Vì tất cả mấy nghìn anh chị em cng nhân viên trong công ty tôi sẽ bảo vệ chủ tịch Tô Quân cho đàng hoàng.
Thế là suốt buổi tiệc cứ ai mời rượu ngài ấy tôi tiến lại gần không bằng cách này cũng dùng cách khác uống thay cho chủ tịch.
Thỉnh thoảng ngài ấy không vui mình tôi trách móc. Nhưng tôi cũng mặc kệ. Vì sức khỏe của chủ tịch.
"Oe....
Oe..."
Tôi vào nhà vệ sinh nôn đến thừa sống thiếu chết. Sau đó lúc bước ra, tôi đã nghe được một câu chuyện của một cô gái xinh đẹp cùng với anh chàng bồi bàn rất rất là bất bình thường và có vẻ mờ ám:
"Nghe cho kỹ là một người mặc âu phục màu xám. Phải cho hắn ta uống..."
"Dạ tôi biết rồi!"
Sau đó hai người bước ngược nhau cắm đầu đi thật nhanh làm như không quen biết.
Cũng chỉ là muốn chuốc say ai đó sau đó họ sẽ dùng một tí thủ đoạn để đạt được mong muốn của bản thân. Một việc quá đôi bình thường trong cái cuộc đời mà tôi đã xem rất nhiều trên phim.
Cũng chẳng liên quan!
Tôi bước ra tìm chủ tịch. Tôi loạng choạng bước đi. Càng đi càng không có định hướng.
Rõ ràng tôi thấy tên bồi bàn lúc nảy đang đưa thứ gì đó cho chủ tịch uống. Trùng hợp chủ tịch lại mặc áo màu xám.
Ôi không!
Sau đó tôi cô gắng chạy đến ngăn sự việc kinh khủng sắp xảy ra. Tôi chạy thật nhanh băng qua đám người ồn ào giật lấy ly rượu trong tay chủ tịch uống cạn.
Vậy mà chủ tịch, chú ấy khó chịu mắng tôi:
"Nhật Hạ, cô làm gì vậy?"
Sau đó, tôi biết mình đang đùa với lửa rồi!
Người tôi nóng rang. Tôi kéo tay áo của chủ tịch rồi kiếng chân lên nói nhỏ vào tai ngài ấy:
"Chủ tịch ly nước không ổn!"
Tôi choáng!
Chủ tịch choàng tay qua nâng đỡ lấy chiếc eo nhỏ của tôi. Khẽ ôm tôi vào lòng.
Ngài ấy dìu tôi về phòng. Trên đường đi còn tỏ ra rất bình thường. Nhưng tôi cảm giác như có ai đó đang theo dõi.
Chủ tịch đứng lại, ngài hôn nhẹ vào tai tôi rồi lớn tiếng nói:
"Đi thôi bé yêu của anh!"
Thật khó hiểu? Ai là bé yêu của ngài ấy chứ?
Tôi đẩy ngài ấy ra. Ngài ấy càng ôm chặt tôi hơn:
"Suyt! Cô đừng động. Có người phía sau chúng ta!"
Tôi hiểu được nên cố gắng làm theo ngài ấy. Không hiểu thế nào mà càng lúc người tôi càng nóng bừng lên.
Tự nhiên tôi muốn kéo dây kéo của áo đầm xuống cho đỡ nóng. Tôi sao thế này? Chủ tịch dìu tôi đi nhanh hơn.
Lúc này ấy nhíu mày trông thật đẹp trai. Tôi bất ngờ câu cổ ngài ấy hôn vào má.
Chủ tịch Tô càng gấp gáp kéo tôi vào phòng ngài ấy. Nhưng tôi đi ngày một chậm hơn người bắt đầu uốn éo khó chịu. Ngài ấy vẻ mặt như hiểu ra được điều gì quay sang nhìn tôi:
"Cố chịu một chút!"
Sau đó, Tô Quân bế bổng tôi lên đi nhanh hơn.
Tôi biết mình hôn chủ tịch là không đúng nhưng khi hôn ngài ấy tôi thấy dễ chịu hơn.
Tôi uống phải thứ gì vậy? Sao người lại khó chịu đến như vậy? Nhìn chủ tịch tôi muốn nhào đến như tìm thấy thuốc giải.
"Rầm..."
Cửa phòng đóng lại tôi nhào vào lòng ngài ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất