Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Chương 29: Đêm muộn
Bên trong phòng mùi hương tinh dầu dịu nhẹ được bật lên nhằm tạo cảm giác thư giãn nhưng không vì thế mà lấn át được mùi nồng nặc của thuốc khử trùng.
Tô Quân ngồi chéo chân trên chiếc sô pha đắt tiền. Đôi mắt nhìn về phía xa xăm. Trong đáy mắt phát lên tia giận dữ bức người.
Tô Quân khẽ nâng ly nước trong tay uống một ngụm. Thường ngày thứ anh sẽ là một ly cà phê đen đá nóng không đường. Chỉ là theo thói quen.
Có điều dạo gần đây có một nhóc con phiền phức hay lén đổi cà phê trên bàn của anh, còn tranh uống thay rượu cho anh. Nhóc ấy cũng vì anh mà uống thứ xuân dược rẻ tiền kia.
Tô Quân xoay nhẹ người nhìn về phía Nhật Hạ. Trên giường bệnh, Nhật Hạ đang nằm yên vị. Ban nảy bác sĩ còn phải súc ruột cho cô ấy. Sao mấy lần nôn khó chịu, hơi thở trở nên trầm ổn, cô ngủ một cách ngon lành. Gương mặt cô thật xinh đẹp. Mặc dù tính tình khá trẻ con. Nhưng nhìn vào cũng không giận được lâu.
Tô Quân khẽ cười miệng lẩm bẩm:
"Đồ trẻ con!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Anh không nhìn cũng đoán ra được ai đang đi vào. Người đàn ông mặc âu phục màu đen chỉnh chu đẩy cửa bước vào, đầu cúi thấp 90 độ:
"Thưa chủ tịch, đã tìm ra được!"
Tô Quân nhếch mép, thật ra trong lòng đã biết là ai. Để xem lần này có đúng như suy nghĩ không mà thôi.
"Thưa chủ tịch là Trần lão gia!"
"Trần Thanh!", vỏn vẹn hai từ thốt lên từ miệng của Tô Quân. Nhưng làm cho người nghe khẽ lạnh sống lưng.
"Dạ Trần lão gia cho người chụp ảnh ngài. Nếu tối nay chụp được thì chúng ta khó lòng lấy được hợp đồng này!"
Quả không nằm ngoài dự đoán của anh.
Tên thuộc hạ không đoán ra được anh nghĩ gì sợ cắt ngang nên có chút ngập ngừng rồi hắn mới chịu nói tiếp:
"Còn nữa chủ tịch, người bồi bàn còn nói cô gái đưa thuốc là một cô gái họ Trần. Có một điều trùng hợp là Trần tiểu thư cũng đang ở đây!"
Tô Quân đặt ly nước xuống bàn nhìn ra khoảng không bên ngoài. Người nhà họ Trần này đúng là cắn chặt không chịu buông.
Phía bên giường, Nhật Hạ muốn trở người ngồi dậy nhưng cơ thể cô lúc này không còn sức. Môi nứt nẻ, miệng cô khô khốc. Nhật Hạ khó khăn lắm cô mới nói được:
"Nước...nước...mẹ ơi con muốn uống nước!"
Mặc dù giọng nói yếu ớt đến nổi kề sát bên tai mới có thể nghe được.
Tô Quân giơ nhẹ tay lên ra hiệu cho tên thuộc hạ lui ra. Đang ngồi thì anh lại đứng dậy cầm lấy ly nước tiến về phía Nhật Hạ.
Thứ thuốc kia là loại mạnh nhất dành cho nam giới. Người khỏe mạnh như anh uống vào nếu không được giải tỏa e là nguy hiểm đến tính mạng. Huống hồ Nhật Hạ lại là một cô gái.
Tô Quân dịu dàng nâng người Nhật Hạ lên đút nước cho cô uống.
Cô như con cá nhỏ gặp nước uống một hơi là cạn. Sau đó, anh từ từ để cô nằm lại. Cô thường ngày giận là đùng đùng bỏ đi. Hôm nay lại bất ngờ nhu mì ôm hôn anh. Trong lòng Tô Quân khẽ động.
Anh lấy tay vuốt tóc Nhật Hạ, chỉnh lại chăn ngay ngăn. Tranh thủ chợp mắt một lát. Sáng dậy còn bao nhiêu việc phải giải quyết đang đè nặng lên vai của anh.
Trong căn biệt thự lộng lẫy ở trung tâm Đảo Ngọc, Trần Thanh đang rít điếu thuốc ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gỗ quý hiếm đắt tiền. Gương mặt nhăn nheo không chút biểu cảm. Ông ta chưa bao giờ để lộ suy nghĩ của mình ra bên ngoài.
Biệt thự này được mua cách đây không lâu. Chỉ để họ sử dụng cho mục đích tối nay. Vậy mà...
"Xoảng... Rầm..."
Người hầu trong nhà hoảng sợ. Họ chỉ mới làm việc bán thời gian cho gia đình này mấy ngày. Không ngờ nhìn cô chủ vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tính khí lại thất thường như vậy. Họ nghe không hiểu tiếng Hoa nên núp sau một góc, đợi khi cô chủ bình tĩnh lại thì ra dọn dẹp.
Cuối cùng, lão Trần Thanh cũng chịu lên tiếng:
"Trần Xuân Phương, con tính đập hết đóng đồ cổ này mới chịu dừng tay phải không?"
"Ba...ba nói tối nay sẽ thành công? Bây giờ sao? Nếu Tô Quân mà biết được anh ấy càng ghét con thêm!", Trịnh Xuân Phương khóc đến mặt mày lem luốc còn không quen quơ thêm vài bình ngọc mà đập xuống.
"Con coi con ra thể thống gì không? Mau vào rửa mặt cho ta!", Trần Thanh gẵn giọng.
"Ba... Ba hết thương con rồi phải không? Ba, chúng ta tính sao đây? Vốn dĩ con và anh ấy tối nay có thể gạo nấu thành cơm. Sáng mai có mặt ở trang nhất của các tờ báo. Như vậy anh ấy không chịu trách nhiệm sao được. Vậy mà... Tất cả là tại con nhỏ đó... huhu...huhu...", Trần Xuân Phương khóc trôi cả mắt ca ra. Trước đó còn được vẽ tỉ mỉ tinh tế nay biến thành dọa người.
"Nín! Mau đi rửa mặt. Để ta nghĩ cách khác...", Trần Thanh dập tắt điếu thuốc trong tay, cau mày khó chịu.
"Thiệt không ba? Con đi liền!", Trần Xuân Phương đứng dậy lau nước mắt rồi rời đi. Trong thâm tâm cô nếu không có được Tô Quân thì tuyệt đối không gả cho hết.
Có điều lần đó ở bệnh viện, Tô Quân có bảo nếu cô còn động đến thư ký của anh thì đừng có trách. Để có được anh, cô bất chấp. Huống hồ còn có ba và dì Cao Thị hậu thuẫn.
"Lần này nhất định phải khiến con nhỏ đó thê thảm!", Trần Xuân Phương nghiến răng đi vào phòng tắm.
Cái chết của Đường Viên Viên còn chưa sáng tỏ. Vậy mà Tô Huy Quý cứ một mực khẳng định rằng tâm nguyện của mẹ anh là phải để cho anh và Trần Xuân Phương kết hôn. Ba của Tô Quân - Tô lão gia còn đưa tấm hình chụp của mẹ anh và Trần Xuân Phương ra làm bằng chứng. Người như Tô Quân luôn tin rằng mẹ anh muốn anh lấy người mà anh yêu thương. Không phải hôn nhân sắp đặt như vết xe đổ của mẹ. Huống hồ Trần Xuân Phương còn là cháu của Cao Thị, gọi Cao Thị bằng dì.
Làm sao có thể?
Nhưng bấy lâu nay Tô Quân không từ chối nhưng chưa từng khẳng định mối hôn ước này cũng vì anh muốn tìm hiểu về cái chết của mẹ. Có thể từ Trần Xuân Phương anh có thể biết thêm thông tin.
Vậy lần này có lẽ nên một lần dứt khoát!
Tô Quân ngồi chéo chân trên chiếc sô pha đắt tiền. Đôi mắt nhìn về phía xa xăm. Trong đáy mắt phát lên tia giận dữ bức người.
Tô Quân khẽ nâng ly nước trong tay uống một ngụm. Thường ngày thứ anh sẽ là một ly cà phê đen đá nóng không đường. Chỉ là theo thói quen.
Có điều dạo gần đây có một nhóc con phiền phức hay lén đổi cà phê trên bàn của anh, còn tranh uống thay rượu cho anh. Nhóc ấy cũng vì anh mà uống thứ xuân dược rẻ tiền kia.
Tô Quân xoay nhẹ người nhìn về phía Nhật Hạ. Trên giường bệnh, Nhật Hạ đang nằm yên vị. Ban nảy bác sĩ còn phải súc ruột cho cô ấy. Sao mấy lần nôn khó chịu, hơi thở trở nên trầm ổn, cô ngủ một cách ngon lành. Gương mặt cô thật xinh đẹp. Mặc dù tính tình khá trẻ con. Nhưng nhìn vào cũng không giận được lâu.
Tô Quân khẽ cười miệng lẩm bẩm:
"Đồ trẻ con!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Anh không nhìn cũng đoán ra được ai đang đi vào. Người đàn ông mặc âu phục màu đen chỉnh chu đẩy cửa bước vào, đầu cúi thấp 90 độ:
"Thưa chủ tịch, đã tìm ra được!"
Tô Quân nhếch mép, thật ra trong lòng đã biết là ai. Để xem lần này có đúng như suy nghĩ không mà thôi.
"Thưa chủ tịch là Trần lão gia!"
"Trần Thanh!", vỏn vẹn hai từ thốt lên từ miệng của Tô Quân. Nhưng làm cho người nghe khẽ lạnh sống lưng.
"Dạ Trần lão gia cho người chụp ảnh ngài. Nếu tối nay chụp được thì chúng ta khó lòng lấy được hợp đồng này!"
Quả không nằm ngoài dự đoán của anh.
Tên thuộc hạ không đoán ra được anh nghĩ gì sợ cắt ngang nên có chút ngập ngừng rồi hắn mới chịu nói tiếp:
"Còn nữa chủ tịch, người bồi bàn còn nói cô gái đưa thuốc là một cô gái họ Trần. Có một điều trùng hợp là Trần tiểu thư cũng đang ở đây!"
Tô Quân đặt ly nước xuống bàn nhìn ra khoảng không bên ngoài. Người nhà họ Trần này đúng là cắn chặt không chịu buông.
Phía bên giường, Nhật Hạ muốn trở người ngồi dậy nhưng cơ thể cô lúc này không còn sức. Môi nứt nẻ, miệng cô khô khốc. Nhật Hạ khó khăn lắm cô mới nói được:
"Nước...nước...mẹ ơi con muốn uống nước!"
Mặc dù giọng nói yếu ớt đến nổi kề sát bên tai mới có thể nghe được.
Tô Quân giơ nhẹ tay lên ra hiệu cho tên thuộc hạ lui ra. Đang ngồi thì anh lại đứng dậy cầm lấy ly nước tiến về phía Nhật Hạ.
Thứ thuốc kia là loại mạnh nhất dành cho nam giới. Người khỏe mạnh như anh uống vào nếu không được giải tỏa e là nguy hiểm đến tính mạng. Huống hồ Nhật Hạ lại là một cô gái.
Tô Quân dịu dàng nâng người Nhật Hạ lên đút nước cho cô uống.
Cô như con cá nhỏ gặp nước uống một hơi là cạn. Sau đó, anh từ từ để cô nằm lại. Cô thường ngày giận là đùng đùng bỏ đi. Hôm nay lại bất ngờ nhu mì ôm hôn anh. Trong lòng Tô Quân khẽ động.
Anh lấy tay vuốt tóc Nhật Hạ, chỉnh lại chăn ngay ngăn. Tranh thủ chợp mắt một lát. Sáng dậy còn bao nhiêu việc phải giải quyết đang đè nặng lên vai của anh.
Trong căn biệt thự lộng lẫy ở trung tâm Đảo Ngọc, Trần Thanh đang rít điếu thuốc ngồi chễm chệ trên chiếc ghế gỗ quý hiếm đắt tiền. Gương mặt nhăn nheo không chút biểu cảm. Ông ta chưa bao giờ để lộ suy nghĩ của mình ra bên ngoài.
Biệt thự này được mua cách đây không lâu. Chỉ để họ sử dụng cho mục đích tối nay. Vậy mà...
"Xoảng... Rầm..."
Người hầu trong nhà hoảng sợ. Họ chỉ mới làm việc bán thời gian cho gia đình này mấy ngày. Không ngờ nhìn cô chủ vẻ ngoài xinh đẹp nhưng tính khí lại thất thường như vậy. Họ nghe không hiểu tiếng Hoa nên núp sau một góc, đợi khi cô chủ bình tĩnh lại thì ra dọn dẹp.
Cuối cùng, lão Trần Thanh cũng chịu lên tiếng:
"Trần Xuân Phương, con tính đập hết đóng đồ cổ này mới chịu dừng tay phải không?"
"Ba...ba nói tối nay sẽ thành công? Bây giờ sao? Nếu Tô Quân mà biết được anh ấy càng ghét con thêm!", Trịnh Xuân Phương khóc đến mặt mày lem luốc còn không quen quơ thêm vài bình ngọc mà đập xuống.
"Con coi con ra thể thống gì không? Mau vào rửa mặt cho ta!", Trần Thanh gẵn giọng.
"Ba... Ba hết thương con rồi phải không? Ba, chúng ta tính sao đây? Vốn dĩ con và anh ấy tối nay có thể gạo nấu thành cơm. Sáng mai có mặt ở trang nhất của các tờ báo. Như vậy anh ấy không chịu trách nhiệm sao được. Vậy mà... Tất cả là tại con nhỏ đó... huhu...huhu...", Trần Xuân Phương khóc trôi cả mắt ca ra. Trước đó còn được vẽ tỉ mỉ tinh tế nay biến thành dọa người.
"Nín! Mau đi rửa mặt. Để ta nghĩ cách khác...", Trần Thanh dập tắt điếu thuốc trong tay, cau mày khó chịu.
"Thiệt không ba? Con đi liền!", Trần Xuân Phương đứng dậy lau nước mắt rồi rời đi. Trong thâm tâm cô nếu không có được Tô Quân thì tuyệt đối không gả cho hết.
Có điều lần đó ở bệnh viện, Tô Quân có bảo nếu cô còn động đến thư ký của anh thì đừng có trách. Để có được anh, cô bất chấp. Huống hồ còn có ba và dì Cao Thị hậu thuẫn.
"Lần này nhất định phải khiến con nhỏ đó thê thảm!", Trần Xuân Phương nghiến răng đi vào phòng tắm.
Cái chết của Đường Viên Viên còn chưa sáng tỏ. Vậy mà Tô Huy Quý cứ một mực khẳng định rằng tâm nguyện của mẹ anh là phải để cho anh và Trần Xuân Phương kết hôn. Ba của Tô Quân - Tô lão gia còn đưa tấm hình chụp của mẹ anh và Trần Xuân Phương ra làm bằng chứng. Người như Tô Quân luôn tin rằng mẹ anh muốn anh lấy người mà anh yêu thương. Không phải hôn nhân sắp đặt như vết xe đổ của mẹ. Huống hồ Trần Xuân Phương còn là cháu của Cao Thị, gọi Cao Thị bằng dì.
Làm sao có thể?
Nhưng bấy lâu nay Tô Quân không từ chối nhưng chưa từng khẳng định mối hôn ước này cũng vì anh muốn tìm hiểu về cái chết của mẹ. Có thể từ Trần Xuân Phương anh có thể biết thêm thông tin.
Vậy lần này có lẽ nên một lần dứt khoát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất