Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Chương 30: Một ngày bận rộn của ông chú
Mới sáng sớm, Tô Quân đã rời khỏi bệnh viện đến gặp đối tác. Đối tác là chủ tịch của công công ty tập đoàn đa quốc gia chuyên kinh doanh tất cả những vật dụng liên quan đến thể thao. Quan trọng hơn ông ta đang tìm kiếm một công ty có thể sản xuất theo đơn hàng mà ông ta đặt ra. Nhưng để đáp ứng nhu cầu của ông ta quả thật không dễ.
Hai người chơi golf đến gần trưa, vị đối tác mới vui vẻ nói:
"Rất vui được hợp tác với cậu. Mà phải công nhận chủ tịch Tô của chúng ta đúng là tuổi trẻ tài cao.", người đàn ông người Mỹ cười vui vẻ bắt tay với Tô Quân.
Tô Quân chậm rãi đáp lời:
"Chủ tịch ngài quá khen. Tôi thì làm sao sánh bằng ngài."
Nói xong, Tô Quân bắt tay ngài ấy rồi trịnh trọng tiễn vị chủ tịch người Mỹ rời đi.
Xong việc anh mới đưa tay nhìn đồng hồ. Mới đó mà đã giữa trưa rồi sao?
Tô Quân thở dài mệt mỏi rời khỏi sân golf.
Lên xe rồi mới có thế tựa ghế nhỉ lưng một chút.
Tài xế nhìn thấy vẻ mệt mỏi của anh thì lên tiếng:
"Chủ tịch Tô, tôi đưa ngài về khách sạn?"
"Đến bệnh viện!"
Con người chứ đâu phải cỗ máy đâu. Mà cho dù là cỗ máy cũng biết mệt chứ. Người tài xế này vừa là tài vế vừa giữ chức thư ký ngầm tên Tiểu Trương. Những năm theo Tô Quân, Tiểu Trương đã quá quen với cường độ công việc của Tô Quân. Mỗi lần nhắc nhở thì bị doạ đuổi việc. Mà không sao, lần này đuổi cũng phải nói tiếp:
"Chủ tịch, ngài nên về nghỉ ngơi. Ở bệnh viện đã có y tá chăm sóc cho em Nhật Hạ!"
"..."
" Hey..."
Tiểu Trương lắc đầu thở dài. Cứng đầu như Tô Quân bị ế là đúng rồi!
Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Lúc Tô Quân xuống xe, Tiểu Trương cẩn thận nhắc nhỏ:
"Chủ tịch, buổi chiều ngài còn có một bữa tiệc. Trần lão gia và Trần tiểu thư cũng có mặt".
Tô Quân nghe xong cứ thế rời đi không để lại câu nói nào.
Anh đẩy cửa phòng đi vào. Bên trong, vị y tá đang thay nước biển cho Nhật Hạ ra hiệu giữ im lặng. Tô Quân bước chân nhẹ nhàng hơn, anh đến bên cạnh giường bệnh nhìn Nhật Hạ. Nhật Hạ vẫn nằm ngủ ngoan trên giường bệnh.
Vị y tá thay nước biển xong nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho Nhật Hạ vừa nói:
"Cô ấy vừa ngủ. Buổi chiều kiểm tra lại lần nữa nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện rồi ạ!"
Tô Quân gật đầu hiểu ý. Thấy anh không hỏi gì thêm nên vị y tá lui ra ngoài.
Nhìn nét mặt hồng hào của Nhật Hạ, Tô Quân trong lòng yên tâm một chút. Đôi chân mày vừa rồi còn chau lại nay đã giãn ra. Anh ngồi lại một chút rồi đi. Trước khi đi còn không quên căn dặn y tá chăm sóc cẩn thận cho cô.
....
Gió biển lúc này thối mạnh hơn, vị mặn mòi len lỏi theo gió đi khắp nơi trên đảo. Hoàng hôn biển tròn như lòng đỏ trứng gà, ánh nắng cuối ngày dần dần tắt hẳn. Biển giờ đây chìm vào màn đêm sâu thẳm. Bên phía bến tàu, một chiếc du thuyền 5 sao mang ánh lung linh huyền ảo thắp sáng cả một khoảng trời. Người trên thuyền đều là người có tiếng trong giới kinh doanh. Không phải là những bộ đồ được đặt may riêng thì cũng phải là thương hiệu nối tiếng đắt tiền. Bữa tiệc này người bình thường tuyệt đối không thể vào.
Tô Quân muốn thông qua bữa tiệc kết giao. Hợp đồng với công ty lần này anh đã chuẩn bị rất kỹ. Nếu thành công năm tới anh có thể mở rộng xưởng sản xuất ở Đài Loan. Dù gì lúc ra đi Tô Huy Quý cũng nhất định nếu anh không xin lỗi thì muốn sống ở Đài thì nằm mơ đi.
Trong lòng Tô Quân luôn nghĩ Đài Loan là quê hương của mình và có chứa kỷ niệm của mẹ. Cho nên dù có đi đâu, anh cũng ấp ủ trở về Đài Loan.
Hy vọng mọi thứ diễn ra suông sẻ như dự định.
Hai người chơi golf đến gần trưa, vị đối tác mới vui vẻ nói:
"Rất vui được hợp tác với cậu. Mà phải công nhận chủ tịch Tô của chúng ta đúng là tuổi trẻ tài cao.", người đàn ông người Mỹ cười vui vẻ bắt tay với Tô Quân.
Tô Quân chậm rãi đáp lời:
"Chủ tịch ngài quá khen. Tôi thì làm sao sánh bằng ngài."
Nói xong, Tô Quân bắt tay ngài ấy rồi trịnh trọng tiễn vị chủ tịch người Mỹ rời đi.
Xong việc anh mới đưa tay nhìn đồng hồ. Mới đó mà đã giữa trưa rồi sao?
Tô Quân thở dài mệt mỏi rời khỏi sân golf.
Lên xe rồi mới có thế tựa ghế nhỉ lưng một chút.
Tài xế nhìn thấy vẻ mệt mỏi của anh thì lên tiếng:
"Chủ tịch Tô, tôi đưa ngài về khách sạn?"
"Đến bệnh viện!"
Con người chứ đâu phải cỗ máy đâu. Mà cho dù là cỗ máy cũng biết mệt chứ. Người tài xế này vừa là tài vế vừa giữ chức thư ký ngầm tên Tiểu Trương. Những năm theo Tô Quân, Tiểu Trương đã quá quen với cường độ công việc của Tô Quân. Mỗi lần nhắc nhở thì bị doạ đuổi việc. Mà không sao, lần này đuổi cũng phải nói tiếp:
"Chủ tịch, ngài nên về nghỉ ngơi. Ở bệnh viện đã có y tá chăm sóc cho em Nhật Hạ!"
"..."
" Hey..."
Tiểu Trương lắc đầu thở dài. Cứng đầu như Tô Quân bị ế là đúng rồi!
Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước cổng bệnh viện. Lúc Tô Quân xuống xe, Tiểu Trương cẩn thận nhắc nhỏ:
"Chủ tịch, buổi chiều ngài còn có một bữa tiệc. Trần lão gia và Trần tiểu thư cũng có mặt".
Tô Quân nghe xong cứ thế rời đi không để lại câu nói nào.
Anh đẩy cửa phòng đi vào. Bên trong, vị y tá đang thay nước biển cho Nhật Hạ ra hiệu giữ im lặng. Tô Quân bước chân nhẹ nhàng hơn, anh đến bên cạnh giường bệnh nhìn Nhật Hạ. Nhật Hạ vẫn nằm ngủ ngoan trên giường bệnh.
Vị y tá thay nước biển xong nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho Nhật Hạ vừa nói:
"Cô ấy vừa ngủ. Buổi chiều kiểm tra lại lần nữa nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện rồi ạ!"
Tô Quân gật đầu hiểu ý. Thấy anh không hỏi gì thêm nên vị y tá lui ra ngoài.
Nhìn nét mặt hồng hào của Nhật Hạ, Tô Quân trong lòng yên tâm một chút. Đôi chân mày vừa rồi còn chau lại nay đã giãn ra. Anh ngồi lại một chút rồi đi. Trước khi đi còn không quên căn dặn y tá chăm sóc cẩn thận cho cô.
....
Gió biển lúc này thối mạnh hơn, vị mặn mòi len lỏi theo gió đi khắp nơi trên đảo. Hoàng hôn biển tròn như lòng đỏ trứng gà, ánh nắng cuối ngày dần dần tắt hẳn. Biển giờ đây chìm vào màn đêm sâu thẳm. Bên phía bến tàu, một chiếc du thuyền 5 sao mang ánh lung linh huyền ảo thắp sáng cả một khoảng trời. Người trên thuyền đều là người có tiếng trong giới kinh doanh. Không phải là những bộ đồ được đặt may riêng thì cũng phải là thương hiệu nối tiếng đắt tiền. Bữa tiệc này người bình thường tuyệt đối không thể vào.
Tô Quân muốn thông qua bữa tiệc kết giao. Hợp đồng với công ty lần này anh đã chuẩn bị rất kỹ. Nếu thành công năm tới anh có thể mở rộng xưởng sản xuất ở Đài Loan. Dù gì lúc ra đi Tô Huy Quý cũng nhất định nếu anh không xin lỗi thì muốn sống ở Đài thì nằm mơ đi.
Trong lòng Tô Quân luôn nghĩ Đài Loan là quê hương của mình và có chứa kỷ niệm của mẹ. Cho nên dù có đi đâu, anh cũng ấp ủ trở về Đài Loan.
Hy vọng mọi thứ diễn ra suông sẻ như dự định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất