Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh

Chương 39: Bỏ lỡ nhau!

Trước Sau
Về đến Sài Gòn cũng xế chiều. Tôi ngủ một giấc rồi thức dậy sửa soạn. Đúng 5 giờ anh Phục Hưng sẽ đến đón tôi.

Dù sao chuyện xảy ra ở Phú Quốc, tôi vẫn chưa quên ngay được. Cảm giác sợ hãi vẫn còn đeo bám. Nên tôi chọn cho mình một bộ trang phục kín đáo: áo thun dài cộng với quần jeans. Tạo cảm giác an toàn cho tôi!

Tôi khóa cửa bước ra. Vì là cuối tuần nên dãy nhà trọ của tôi cũng vắng vẻ hẳn. Mọi người nếu không đi chơi thì cũng về quê thăm gia đình rồi.

Tôi ra đến cổng, nhìn đồng hồ lúc này vừa điểm 5 giờ.

Như đã hứa, anh Phục Hưng đứng đợi sẵn. Anh thấy tôi liền bước xuống xe. Sau đó, anh đi vòng qua, mở cửa:

"Nhật Hạ, đi thôi!"

Nhìn nụ cười thật tươi trên môi anh tôi vô thức cười theo. Nụ cười ấy đã làm tôi xao xuyến ngay từ lần gặp đầu tiên. Có nhiều người không tin vào tiếng sét ái tình. Bản thân tôi cũng vậy. Cho đến khi gặp được anh Phục Hưng.

Mà chuyện này còn quan trọng nữa sao?

Tôi nhếch mép tự cười mỉa mai mình. Bản thân còn chưa tỏ tình với người ta còn tự nuôi hy vọng.

Yêu thầm là tự bản thân mình cười khi thấy ai đó cười. Tự bạn thân mình vẽ nên một câu chuyện đẹp đẽ dù người ta chỉ hỏi thăm bình thường.

Yêu thầm đáng ghét lắm có đúng không?

Nó cứ lưng chừng giằng xé trái tim. Có khi chỉ nhận được 1 tin nhắn của Phục Hưng thôi mà tôi đọc lại hàng trăm lần rồi tự cười.

Tôi là đồ ngốc!

Gạt ngang cái suy nghĩ vu vơ. Tôi cúi người vào trong. Cùng lúc, anh cẩn thận đặt tay lên đầu tôi che lại sợ tôi đụng đầu vào thành xe.

Anh vẫn ga lăng như vậy. Cũng chính vì sự ga lăng đó làm tôi hiểu lầm chăng?

Anh vẫn ở bên cạnh tôi dịu dàng. Tôi nhớ lúc mới lên thành phố nhập học, cha mẹ vì không yên tâm nên đã để tôi ở nhờ nhà của ông bên nội. Người ông đó là em của bà nội. Nhà còn có một cô con gái. Tôi không thích ông ấy vì là một người vô công rỗi nghề còn lăng nhăng. Phải nói đúng hơn là một kẻ ngoại tình. Lịch sử tình trường còn dày hơn cả cuốn từ điển.

Mọi chuyện cũng chẳng có gì. Tôi cũng ráng ở được một năm. Trong một năm đó, cha mẹ tôi vẫn gửi tiền điện nước và đưa một ít tiền nhà. Mặc dù ngoài miệng ông ta bảo không lấy. Tới ngày 10 hàng tháng, ông ta cũng đều đều hỏi thăm.

Có tháng đó, lương làm thêm của tôi chưa có. Cha mẹ thì chưa kịp gửi tiền lên. Vậy là vào một buổi tối đẹp trời, sau khi tôi đi làm thêm về. Có người tự xưng là vợ 2 của ông ta nằng nặc kêu tôi mở cửa cho vô tìm ông ấy. Dĩ nhiên tôi đâu biết là ai làm sao dám mở cửa. Thế nên tôi lắc đầu từ chối. Bà ta bên ngoài hét lớn không chịu đi.

Thế là ông ấy loạng choạng bước ta, nét mặt hung dữ nhìn tôi.

"Chát"

Vâng! Ông ta tát tôi rất mạnh và dứt khoát. Ông ta còn lấy tay chỉ thẳng vào mặt của tôi mà nói:

"MÀY CÚT KHỎI ĐÂY CHO TAO. ĐỒ ĂN BÁM Ở NHỜ. MÀY KHÔNG BIẾT AI HAY SAO MÀ KHÔNG MỞ CỬA?"

Vô lý! Quá vô lý!

Tôi ôm mặt trừng mắt lên nhìn. Sau đó, tôi vào trong nhà soạn đồ kéo vali đi ra công viên ngồi khóc.

Chính xác là 00 giờ đêm. Cũng do trời xui đất khiến, anh Phục Hưng đã gọi cho tôi. Thế là tôi kìm không được khóc nức nở. Kể lại hết toàn câu chuyện. Anh mặc kệ thời gian ra công viên ngồi với tôi. Anh chở tôi đi dạo quanh thành phố. Đó là lần đầu tiên tôi biết Sài Gòn về đêm trông như thế nào. Lúc đó, anh như thiên thần dang đôi cánh rộng cứu lấy tôi.

Đời mà! Có những chuyện bất ngờ xảy đến giúp chúng ta trưởng thành hơn. Đôi khi máu mủ ruột rà, dòng họ cũng không bằng một người dưng xa lạ.

Những lần buồn bã trong cuộc đời tôi. Anh ấy lại xuất hiện đúng lúc. Thế nên càng ngày tôi còn nuôi lớn tình cảm dành cho anh.

Nghĩ một chút mà xe dừng lại ở Bến Bạch Đằng. Tôi xuống trước trong khi anh tìm chỗ đỗ xe.

Làn gió mát thổi nhẹ vào mặt tôi. Tôi hít thở. Nhìn qua phía bờ sông bên kia tôi khẽ cười. Cũng là lần sau khi hai đứa thi xong, anh chở tôi qua bờ sông ngắm hoàng hôn. Anh bảo Sài Gòn đẹp nhất ở chỗ này.

Vậy mà tôi cũng tin. Tôi và anh cùng ngồi uống nước mía ngắm mặt trời lặn. Anh còn hứa khi nào có dịp anh sẽ dẫn tôi lên du thuyền.

Cuối cùng anh dành thời gian cho hôm nay để thực hiện lời hứa. Ký ức về anh vẫn rất đẹp nhưng hiện tại lại khiến tôi hoang mang.

Anh nắm tay tôi lên du thuyền. Cử chỉ nhẹ nhàng và ôn nhu đến mức làm cho người khác phải ganh ty.



Anh kéo ghế để tôi ngồi xuống.

Một bàn đầy những món ngon. Trên bàn còn có một lọ hoa cẩm chướng rất đẹp. Tôi rất thích hoa này vì nó tượng trưng cho tình bạn đẹp. Anh cũng biết điều đó.

Anh vừa cắt miếng thịt bò vừa nhìn tôi:

"Hai anh em mình cũng đã trải qua nhiều chuyện. Vui có, buồn có. Em có nhớ lúc hai anh em mình ở nhà thờ Đức Bà đã nói đùa gì với nhau không?"

Tôi chững lại. Làm sao mà không nhớ cho được.

Lúc đó, hai chúng tôi sau khi thi môn toán cao cấp xong ra. Anh chen lấn mua 2 ly trà sữa túi lộc ở cạnh nhà hát thành phố. Rồi ngồi ở công viên bên cạnh nhà thờ Đức Bà vừa ngồi tán dốc vừa trêu chọc. Tôi phát hiện anh chụp chung tấm ảnh với chị khóa trên. Lúc này vì tò mò không chịu được, tôi dùng đôi mắt trong trẻo nhìn anh hỏi:

"Anh Phục Hưng, anh mau khai ra tên bạn gái của anh đi! Em sẽ rộng lượng khoan hồng cho sự giấu diếm của anh. Haha!"

Anh cười xoa đầu tôi rồi bảo:

"Em mau về nhà soi gương đi!"

Tôi nhíu mày nhìn anh:

"Ơ? Em đang hỏi tên bạn gái anh mà?"

"Thì em mau về nhà soi gương đi. Bạn gái của anh ở trong gương á!"

Tôi cười ngả nghiêng. Anh nhìn tôi trìu mến rồi bật cười.

Đang miên man trong dòng ký ức thì anh lên tiếng cắt ngang:

"Thật ra lúc đó anh luôn nghĩ mình sẽ tìm một người bạn gái như em."

Tôi im lặng lắng nghe. Cổ họng nghẹn lại. Bây giờ anh nói với tôi những lời như vậy để làm gì cơ chứ?

"Anh đã tìm được chị Trâm!", tôi cười nhìn anh. Tay tôi bắt đầu run khi nhắc tên chị.

Anh đặt nhẹ nhàng dao và nĩa xuống bàn, sau đó hai tay anh đan vào nhau chống cằm. Ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi:

"Trâm nói với anh rằng người đàn ông trong bệnh viện đó là trúc mã của Trâm. Anh ấy vì gặp một vụ tai nạn nên mới trở nên như vậy.", giọng anh trầm lại.

"Trâm nói thương anh nhưng cô ấy vẫn còn trách nhiệm, cô ấy không thể bỏ người đang nằm viện ấy!"

Nói đến đây tôi có hơi tức bởi vì:

Người ta thường nói nếu bạn yêu người thứ nhất thì sẽ không đến với người thứ hai.

Tôi lắc đầu. Bây giờ tôi mới hiểu ra câu hỏi của chị Quỳnh Trâm trước đây từng hỏi tôi là giữa người yêu mình và người mình yêu thì nên chọn ai.

Rõ ràng chị chọn ai cũng không quan trọng bằng bản thân của chị. Nếu chị chọn trúc mã thì đã không để ý đến anh Phục Hưng rồi. Nếu chị yêu anh Phục Hưng thì cũng nên thành thật và dứt khoát. Rõ ràng chị sợ bản thân chị day dứt và sợ lỡ cơ hội tìm người tốt như anh Hưng. Chẳng phải chị yêu bản thân mình nhất sao? Quá rõ ràng!

Anh lại tiếp tục câu chuyện:

"Trâm nói lúc bên anh cô ấy rất vui. Nhưng mà anh thì thường xuyên nhắc đến một người làm cô ấy phải ganh ty."

Em biết đó là ai không?

Tôi không biết nên lắc đầu.

"Là em!"

Tôi tròn mắt, lấy tay tự chỉ vào bản thân mình:

"Em sao? Sao lại là em?"



Thắc mắc của tôi còn chưa được giải đáp thì anh Phục Hưng đứng dậy cùng lúc tiếng đàn piano từ phía sân khấu vang lên. Dắt tay tôi tiến về phía sân khấu trong ánh đèn lung linh và tiếng nhạc dịu dàng ngân vang.

Một bé gái đem một quả bóng bay màu trắng lên đưa cho tôi. Anh đưa cho tôi một cây tâm nhỏ bảo tôi tìm xem trong quả bóng có gì.

"Bùm..."

Bong bóng nổ. Kim tuyến từ trong bong bóng văng ra cùng với một mảnh giấy nhỏ được cuộc trọn buộc nơ cẩn thận.

Tôi cúi xuống nhặt lên.

Tôi mở ra.

"Xin lỗi vì anh không nhận ra tình cảm của anh dành cho em sớm hơn!"

Đôi mắt tôi rưng rưng

"Thình thịch...

...thình thịch..."

Anh dùng tay siết chặt vai tôi, xoay người tôi lại đối diện với anh:

"Sau tất cả, anh mới nhận ra anh đối với em không phải là anh em, không phải là bạn thân. Thật sự là một tình cảm khác. Rất khác! Xin lỗi vì anh đã không sớm nhận ra..."

Anh nghẹn ngào...

Anh rơi nước mắt...

Thấy anh khóc tôi cũng khóc theo không nói gì...

"Anh không muốn phải hối hận!"

"Nhật Hạ, hãy cho anh cơ hội có được không?"

Nói rồi anh ôm chầm lấy tôi. Tôi không đẩy anh ra cứ mặc để anh ôm.

Anh rất ấm. Anh căn bản đều là hình mẫu lý tưởng trong lòng tôi. Tôi khóc vì những lời bấy lâu nay muốn được chính miệng anh nói cuối cùng tôi cũng đã được nghe.

Tôi vỡ òa!

Tôi nghẹn!

Thế là anh lấy tay lau nước mắt cho tôi. Rồi môi anh chạm vào môi tôi.

Tôi nhắm mắt. Nhưng tôi không có cảm giác. Hoàn toàn không có cảm giác gì cả.

Quá đột ngột! Tôi chưa kịp thích ứng!

Sau đó, tôi chạy thật nhanh trốn tránh. Khảnh khc tôi ngày mun đêm mong, lại không đến. Đn khi đành từ bỏ, buông tay thì đột nhiên lại diễn ra. Trời trêu người mà!

Vậy nên tôi đẩy anh ra. Tôi lấy tay quẹt đi nước mắt.

"Anh cho em thêm thời gian suy nghĩ đi được không?"

Tôi bước xuống bảo vệ chặn lại hỏi tôi:

"Du thuyền sắp chạy rồi. Cô chắc chắn muốn xuống chứ?"

Tôi gật đầu, cúi gằm mặt xuống. Tôi sợ người khác thấy mình khóc.

Lúc tôi xuống đến bến tàu cũng là lúc du thuyền rời bến. Tiếng nhạc vẫn ngân vang. Anh vẫn đứng đó nhìn tôi.

Anh và tôi dường như đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Như lúc này anh, anh với tôi cách nhau rất gần nhưng với tay chạm vào mãi không tới...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau