Nhật Ký: Kiễng Chân Lên Để Hôn Anh
Chương 41: Hợp đồng ở nhờ
Tôi giật mình thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại. Nhìn xung quanh mới biết mình vậy mà đã ngủ quên ở nhà của chủ tịch.
Tôi vươn vai đưa tay nghe điện thoại. Vừa ấn nghe thì bên kia trả lời:
"Nhật Hạ!"
"Dạ..."
"Chị bên HR. Nghe nói tối qua nhà trọ của em bị cháy. Em ổn chứ?"
"Dạ cảm ơn chị. Em ổn ạ!"
"Ốn thì được rồi nhưng cuối tháng này công ty tiến hành kiểm kê tài sản lại một lần. Những gì chị bàn giao cho em, hy vọng đến lúc đó vẫn nguyên vẹn."
Tôi nghe xong tỉnh ngủ hoàn toàn. Làm sao mà nguyên vẹn cho được? Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng:
"Chị ơi nhưng mà ...tối qua nó bị cháy hết rồi. Tính sao hả chị?"
"Nhật Hạ, công ty có quy định rõ ràng những trường hợp bất khả kháng. Tuy nhiên sáng nay chủ tịch vừa gọi cho chị để sửa đối điều khoản. Chuyện này chắc em cũng nên trực tiếp thương lượng với chủ tịch. Chị chỉ làm theo quy tắc thôi. Vậy nha! Chúc em ngày mới tốt lành!"
" Chi…..alo…..chi..."
Những gì nghe được vừa nảy làm tôi cảm thấy như bị ù tai.
"TÔ QUÂN!!!"
Tôi nghiến răng gọi tên chủ tịch. Thật là quá đáng mà?
Rõ ràng biết tôi là nhân viên nghèo nhất công ty, tháng lương đầu tiên chỉ vừa mới lãnh mà?
Tôi muốn ngã quy. Tại sao chứ?
Tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân sau đó đi về phía bếp tìm chủ tịch. Vừa thấy chủ tịch tôi còn chưa kịp mở miệng thì bị chặn lại ngay lập tức:
"Nhật Hạ, Mau cho con Heo ăn giúp tôi!"
Tôi chững lại. Cố kìm nén cơn tức giận cho con Heo ăn. Xong việc tôi phủi tay đứng dậy. Chủ tịch bây gười thông thả nâng niu tách cà phê nóng trong tay thưởng thức hương thơm của nó:
"Nhật Hạ, mau rửa tô mì tối qua đi!"
Thôi thì hôm qua đã hứa nên tôi cũng rửa cho nhanh để còn nói chuyện với ngài ấy.
Rửa xong tôi quay sang nhìn chầm chầm vào ngài ấy vừa dự định lên tiếng thì ngài ấy lại :
"Nhật Hạ! Mau qua đây..."
Tôi lúc này mất kiên nhẫn rồi nên giành nói luôn:
"Chủ tịch, tôi là thư ký của ngài đây phải osin trong nhà? Còn nữa, ngài cũng biết hoàn cảnh của tôi như vậy. Đến cả chỗ ở bây giờ cũng không có ngài không thương tình bỏ qua những mất mát hay sao mà còn tính toán chi li?
Tôi lấy gì mà đền cho công ty bây giờ? Nhà tôi còn chưa trả nợ xong? Ngài đúng là quá đáng! Vô nhân tính mà!"
Nói rồi bao nhiêu dồn nén chứ thế tuôn ra. Tôi như bị rút kiệt sức ngã ra nằm dài trên nền nhà. Chân tôi không ngừng vùng vẫy.
Chủ tịch nhìn tôi không nhịn được liền cười lớn. Rõ ràng ngài ấy không thông cảm còn cười trên sự đau khổ của một cô thư ký bé bỏng xinh đẹp chăm chỉ làm việc như tôi.
Chỉ có con Heo là thông cảm cho nỗi buồn của tôi mà. Nó chạy lại liếm vào tay tôi an ủi.
Chủ tịch nâng ly cà phê trong tay nhấm nháp một ngụm:
"Tôi chỉ định bảo em ngồi vào bàn ăn sáng thôi mà!"
Thôi thở ra nản lòng. Bật ngồi dậy nhìn chủ tịch. Tôi dùng đôi mắt long lanh của mình nhìn chủ tịch:
"Chủ tịch quốc dân, ngài có thể xí xóa cho qua chuyện này được không?"
Chủ tịch cười nhếch mép một cái, thái độ vô cùng niềm nở tiếng lại gần tôi. Tôi còn tưởng là ngài ấy động lòng trắc ẩn rồi cho đến khi câu nói lạnh lùng được thốt ra:
"DĨ NHIÊN LÀ KHÔNG!"
Tôi lại dùng chiêu trò chạy lại ôm chân của chủ tịch mà năn nỉ:
"Chủ tịch ngài rộng lòng nương tay bỏ qua cho tôi có được không?"
Chủ tịch thông thả kéo ghế ra, ngồi vào bàn ăn. Đôi chân dài thẳng tắp chéo vào nhau:
"Không phải là không có cách. Có điều nhà tôi bây giờ dơ quá!"
Tôi đứng lên, vỗ ngực nói:
"Tôi có thể dọn dẹp sạch sẽ ạ!"
Chủ tịch thở dài lắc đầu:
"Như vậy thì quá dễ dàng!"
Dĩ nhiên cơ hội tốt thế này làm sao tôi bỏ qua cho được:
"Tôi có thể cho con Heo ăn mỗi ngày! Tôi còn có thể nấu cháo đậu đỏ! Chỉ cần ngài cho thể xí xóa một khoảng nợ là được!"
Chủ tịch lắc đầu:
"Máy tính bảng, đồng hồ smartwatch, điện thoại thông minh còn cả laptop nữa. Nhiêu đây quá dễ dàng rồi? Nhật Hạ, tôi trước giờ làm ăn không có thua lỗi. Chỉ có sinh lời mà thôi em biết chứ?"
Tôi thở dài rõ ràng ban đầu tôi cũng đâu muốn nhận. Mà cũng đâu phải lỗi do tôi? Đây là trường hợp bất khả kháng mà. Tính ra tiền thì quả là một con số không hề nhỏ. Không lẽ tôi phải làm không công trong nửa năm? Hết hy vọng rồi nên tôi rơi vào im lặng.
" Thật ra thì cũng dễ thôi chỉ cần..."
Chủ tịch lại khơi dậy niềm hy vọng mãnh liệt trong đầu tôi.
"Chỉ cần gì ạ?"
Chủ tịch nâng tách cà phê trong tay uống cạn:
"Sắp tới tôi phải dọn nhà. Vật dụng trong nhà cũng cần người dọn dẹp và sắp xếp. Tôi và con Heo cũng cần ăn mỗi ngày mà ăn ngoài thì cũng ngán quá rồi. Nên em có thể?"
Tôi gật đầu lia lịa:
"Dạ được! Tôi làm được!"
"À nhân tiện nhà mới của tôi có hai phòng ngủ. Em có thể ở đó để dọn dẹp mỗi ngày. Nhưng mà phải theo quy tắc."
Nghe đến đây có lẽ quá hời rồi. Trong khi tôi cũng đang tìm nhà. Nếu hai phòng cũng không ảnh hưởng gì đến nhau.
"Quy tắc gì ạ?"
"Thứ nhất không được dẫn bạn trai về nhà. Thứ hai phải về trước 10 giờ tối. Còn nữa tiền nhà cũng phải trả.
Nhưng tôi chỉ lấy bằng với mức lúc em ở nhà trọ. Thế nào?"
Tôi có hơn lưỡng lự một chút. Những cũng không phải là không thể.
Chủ tịch ho nhẹ:
"Cuối tháng này công ty kiểm kê nhé! Nhanh đi tôi đổi ý!"
"Dạ được!" cơ hội tốt tôi phải đồng ý ngay và luôn.
Vậy là chủ tịch liền đi vào phòng sách lấy ra một bản hợp đồng thuê nhà.
"Nói suông thì không được. Đọc kỹ rồi hả ký nha!"
Tôi nhìn từng chữ trong hợp đồng cũng không có gì quá đáng. Đến điều khoản:
"Không được có bạn trai"
Tôi nhíu mày. Tôi có bạn trai có liên quan gì tới ngài sao?
"Dĩ nhiên. Một đứa FA, một đứa phát cẩu lương. Em xem tôi có phát cáu không?"
Tôi thấy cũng hợp lý nên chấp nhận. Bỏ qua chi tiết này. Đến điều khoản cuối cùng:
"Khoản nợ sẽ được xóa sạch cho đến khi chủ nhà tìm được người yêu thương?" ()
"Ủa alo?"
Tôi quăng cái tờ hợp đồng vô lí đó xuống.
Không lẽ ngài ế tôi phải ở đây suốt đời sao?
Quá vô lí!
Chủ tịch tôi muốn bỏ điều khoản này. Thay vào đó là: " Tôi ở đây 3 tháng xóa sạch khoảng nợ rồi dọn đi!"
"3 tháng không được! 5 tháng!"
Hừ! Thôi kệ cũng sắp đến Tết qua Tết dọn cũng được.
Ngoài ra còn các điều khoản tôn trọng quyền riêng tư. Không được tùy ý vào phòng riêng của đối phương.
Được rồi! Không còn thắc mắc gì khác tôi đồng ý ký.
Ký xong tôi nhìn chủ tịch hỏi:
"Khi nào chủ tịch dọn nhà!"
Chủ tịch cười một cái rồi đứng dậy:
"Bây giờ!"
Tôi há hốc không nói được thêm lời nào.
Tôi vươn vai đưa tay nghe điện thoại. Vừa ấn nghe thì bên kia trả lời:
"Nhật Hạ!"
"Dạ..."
"Chị bên HR. Nghe nói tối qua nhà trọ của em bị cháy. Em ổn chứ?"
"Dạ cảm ơn chị. Em ổn ạ!"
"Ốn thì được rồi nhưng cuối tháng này công ty tiến hành kiểm kê tài sản lại một lần. Những gì chị bàn giao cho em, hy vọng đến lúc đó vẫn nguyên vẹn."
Tôi nghe xong tỉnh ngủ hoàn toàn. Làm sao mà nguyên vẹn cho được? Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng:
"Chị ơi nhưng mà ...tối qua nó bị cháy hết rồi. Tính sao hả chị?"
"Nhật Hạ, công ty có quy định rõ ràng những trường hợp bất khả kháng. Tuy nhiên sáng nay chủ tịch vừa gọi cho chị để sửa đối điều khoản. Chuyện này chắc em cũng nên trực tiếp thương lượng với chủ tịch. Chị chỉ làm theo quy tắc thôi. Vậy nha! Chúc em ngày mới tốt lành!"
" Chi…..alo…..chi..."
Những gì nghe được vừa nảy làm tôi cảm thấy như bị ù tai.
"TÔ QUÂN!!!"
Tôi nghiến răng gọi tên chủ tịch. Thật là quá đáng mà?
Rõ ràng biết tôi là nhân viên nghèo nhất công ty, tháng lương đầu tiên chỉ vừa mới lãnh mà?
Tôi muốn ngã quy. Tại sao chứ?
Tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân sau đó đi về phía bếp tìm chủ tịch. Vừa thấy chủ tịch tôi còn chưa kịp mở miệng thì bị chặn lại ngay lập tức:
"Nhật Hạ, Mau cho con Heo ăn giúp tôi!"
Tôi chững lại. Cố kìm nén cơn tức giận cho con Heo ăn. Xong việc tôi phủi tay đứng dậy. Chủ tịch bây gười thông thả nâng niu tách cà phê nóng trong tay thưởng thức hương thơm của nó:
"Nhật Hạ, mau rửa tô mì tối qua đi!"
Thôi thì hôm qua đã hứa nên tôi cũng rửa cho nhanh để còn nói chuyện với ngài ấy.
Rửa xong tôi quay sang nhìn chầm chầm vào ngài ấy vừa dự định lên tiếng thì ngài ấy lại :
"Nhật Hạ! Mau qua đây..."
Tôi lúc này mất kiên nhẫn rồi nên giành nói luôn:
"Chủ tịch, tôi là thư ký của ngài đây phải osin trong nhà? Còn nữa, ngài cũng biết hoàn cảnh của tôi như vậy. Đến cả chỗ ở bây giờ cũng không có ngài không thương tình bỏ qua những mất mát hay sao mà còn tính toán chi li?
Tôi lấy gì mà đền cho công ty bây giờ? Nhà tôi còn chưa trả nợ xong? Ngài đúng là quá đáng! Vô nhân tính mà!"
Nói rồi bao nhiêu dồn nén chứ thế tuôn ra. Tôi như bị rút kiệt sức ngã ra nằm dài trên nền nhà. Chân tôi không ngừng vùng vẫy.
Chủ tịch nhìn tôi không nhịn được liền cười lớn. Rõ ràng ngài ấy không thông cảm còn cười trên sự đau khổ của một cô thư ký bé bỏng xinh đẹp chăm chỉ làm việc như tôi.
Chỉ có con Heo là thông cảm cho nỗi buồn của tôi mà. Nó chạy lại liếm vào tay tôi an ủi.
Chủ tịch nâng ly cà phê trong tay nhấm nháp một ngụm:
"Tôi chỉ định bảo em ngồi vào bàn ăn sáng thôi mà!"
Thôi thở ra nản lòng. Bật ngồi dậy nhìn chủ tịch. Tôi dùng đôi mắt long lanh của mình nhìn chủ tịch:
"Chủ tịch quốc dân, ngài có thể xí xóa cho qua chuyện này được không?"
Chủ tịch cười nhếch mép một cái, thái độ vô cùng niềm nở tiếng lại gần tôi. Tôi còn tưởng là ngài ấy động lòng trắc ẩn rồi cho đến khi câu nói lạnh lùng được thốt ra:
"DĨ NHIÊN LÀ KHÔNG!"
Tôi lại dùng chiêu trò chạy lại ôm chân của chủ tịch mà năn nỉ:
"Chủ tịch ngài rộng lòng nương tay bỏ qua cho tôi có được không?"
Chủ tịch thông thả kéo ghế ra, ngồi vào bàn ăn. Đôi chân dài thẳng tắp chéo vào nhau:
"Không phải là không có cách. Có điều nhà tôi bây giờ dơ quá!"
Tôi đứng lên, vỗ ngực nói:
"Tôi có thể dọn dẹp sạch sẽ ạ!"
Chủ tịch thở dài lắc đầu:
"Như vậy thì quá dễ dàng!"
Dĩ nhiên cơ hội tốt thế này làm sao tôi bỏ qua cho được:
"Tôi có thể cho con Heo ăn mỗi ngày! Tôi còn có thể nấu cháo đậu đỏ! Chỉ cần ngài cho thể xí xóa một khoảng nợ là được!"
Chủ tịch lắc đầu:
"Máy tính bảng, đồng hồ smartwatch, điện thoại thông minh còn cả laptop nữa. Nhiêu đây quá dễ dàng rồi? Nhật Hạ, tôi trước giờ làm ăn không có thua lỗi. Chỉ có sinh lời mà thôi em biết chứ?"
Tôi thở dài rõ ràng ban đầu tôi cũng đâu muốn nhận. Mà cũng đâu phải lỗi do tôi? Đây là trường hợp bất khả kháng mà. Tính ra tiền thì quả là một con số không hề nhỏ. Không lẽ tôi phải làm không công trong nửa năm? Hết hy vọng rồi nên tôi rơi vào im lặng.
" Thật ra thì cũng dễ thôi chỉ cần..."
Chủ tịch lại khơi dậy niềm hy vọng mãnh liệt trong đầu tôi.
"Chỉ cần gì ạ?"
Chủ tịch nâng tách cà phê trong tay uống cạn:
"Sắp tới tôi phải dọn nhà. Vật dụng trong nhà cũng cần người dọn dẹp và sắp xếp. Tôi và con Heo cũng cần ăn mỗi ngày mà ăn ngoài thì cũng ngán quá rồi. Nên em có thể?"
Tôi gật đầu lia lịa:
"Dạ được! Tôi làm được!"
"À nhân tiện nhà mới của tôi có hai phòng ngủ. Em có thể ở đó để dọn dẹp mỗi ngày. Nhưng mà phải theo quy tắc."
Nghe đến đây có lẽ quá hời rồi. Trong khi tôi cũng đang tìm nhà. Nếu hai phòng cũng không ảnh hưởng gì đến nhau.
"Quy tắc gì ạ?"
"Thứ nhất không được dẫn bạn trai về nhà. Thứ hai phải về trước 10 giờ tối. Còn nữa tiền nhà cũng phải trả.
Nhưng tôi chỉ lấy bằng với mức lúc em ở nhà trọ. Thế nào?"
Tôi có hơn lưỡng lự một chút. Những cũng không phải là không thể.
Chủ tịch ho nhẹ:
"Cuối tháng này công ty kiểm kê nhé! Nhanh đi tôi đổi ý!"
"Dạ được!" cơ hội tốt tôi phải đồng ý ngay và luôn.
Vậy là chủ tịch liền đi vào phòng sách lấy ra một bản hợp đồng thuê nhà.
"Nói suông thì không được. Đọc kỹ rồi hả ký nha!"
Tôi nhìn từng chữ trong hợp đồng cũng không có gì quá đáng. Đến điều khoản:
"Không được có bạn trai"
Tôi nhíu mày. Tôi có bạn trai có liên quan gì tới ngài sao?
"Dĩ nhiên. Một đứa FA, một đứa phát cẩu lương. Em xem tôi có phát cáu không?"
Tôi thấy cũng hợp lý nên chấp nhận. Bỏ qua chi tiết này. Đến điều khoản cuối cùng:
"Khoản nợ sẽ được xóa sạch cho đến khi chủ nhà tìm được người yêu thương?" ()
"Ủa alo?"
Tôi quăng cái tờ hợp đồng vô lí đó xuống.
Không lẽ ngài ế tôi phải ở đây suốt đời sao?
Quá vô lí!
Chủ tịch tôi muốn bỏ điều khoản này. Thay vào đó là: " Tôi ở đây 3 tháng xóa sạch khoảng nợ rồi dọn đi!"
"3 tháng không được! 5 tháng!"
Hừ! Thôi kệ cũng sắp đến Tết qua Tết dọn cũng được.
Ngoài ra còn các điều khoản tôn trọng quyền riêng tư. Không được tùy ý vào phòng riêng của đối phương.
Được rồi! Không còn thắc mắc gì khác tôi đồng ý ký.
Ký xong tôi nhìn chủ tịch hỏi:
"Khi nào chủ tịch dọn nhà!"
Chủ tịch cười một cái rồi đứng dậy:
"Bây giờ!"
Tôi há hốc không nói được thêm lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất