Chương 15: Chim xinh chim đẹp chứ chim không lành (1)
Nhưng kiếp nạn tiếp theo của Chu Tước không phải là chuyện hàng hóa của bang Ái Tước, mà là một cuộc hẹn gặp riêng giữa Chu Tước và đám người Nam Cung gia.
Không cần nói cũng biết mục đích của họ hẹn cô ra chỉ có thể là bảo cô cách xa Nam Cung Mộ ra một chút thôi chứ gì, mấy chiêu trò này cô lại không rành rọt quá.
Nhưng dù sao người ta cũng có lòng mời thì Chu Tước cũng sẽ hân hoan đến.
Vừa bước vào phòng VIP đã hẹn, xuất hiện trước mắt cô bây giờ chỉ có Nam Cung Quách, Bạch Nhã Tâm, hay đại khái là Nam Cung Vũ hay Nam Cung Hỷ Hoan, mà ở đây còn có sự hiện diện của ông bà nội Nam Cung Mộ nữa kìa, Nam Cung Thịnh từ trước đến giờ đều biết đến với việc rất khó tính, tất cả những người con dâu của Nam Cung gia đều phải lọt vào mắt của Nam Cung Thịnh đã. Còn bà nội Lý Hồng thì không cần phải nói, cực kỳ xem trọng môn đăng hộ đối.
Cho nên khi Chu Tước mới xuất hiện thì Lý Hồng đã nhíu mày, bày tỏ thái độ cực kỳ không hài lòng với đứa cháu dâu này. Nhưng cô không quan tâm lắm, dù sao cô cũng đâu có ý định làm dâu cái nhà quỷ quái này chứ?
- Tiên sinh, tôi đến rồi.
- Ngồi đi.
Chu Tước cũng không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, lúc này tất cả những con mắt của người nhà họ Nam Cung đều nhìn cô chằm chằm. Có người là kinh miệt, có người thì thèm thuồng, nhưng chung quy vẫn là không ưa gì cô thôi.
- Chu Tước, tôi nể tình cô đi theo A Mộ nhiều năm nên mới nhỏ nhẹ với cô như hiện tại. Nếu cô biết điều thì nên rời khỏi Nam Cung Mộ, đừng cản trợ tình duyên của con trai tôi và Tào Oánh.
- Ồ.
- Chu Tước, tôi biết cô cũng chỉ là diễn theo ý của Nam Cung Mộ thôi đúng không? Nói đi, nó trả cô bao nhiêu tiền để cô diễn vai này?
Nghe đến đây Chu Tước cũng bắt đầu tính toán, sau đó cô lại nhìn Nam Cung Quách, nhỏ nhẹ nói:
- Tổng cộng là 185 triệu Kelny, chưa tính đến mảnh đất ở phía bắc của Trầm Quốc, một lô đất ở phía tây Thanh Quốc và còn có một đội quân tinh nhuệ của bang phái. Hừm... Hình như còn vài thứ linh tinh nữa thì phải. Nếu xét về tổng số tiền... Thì có thể nó lên đến 2,5 tỷ Kelny.
Dừng một chút, Chu Tước lại nhìn Nam Cung Quách với gương mặt cực kỳ hứng thú, nói:
- Vậy không biết Nam Cung tiên sinh có thể trả bao nhiêu cho tôi? Chắc là phải hơn con số 2,5 tỷ nhỉ?
Nam Cung gia nghe xong cũng khựng lại một chút. Mặc dù họ biết rằng Nam Cung Mộ là người rất trọng tình anh em, nhưng họ không nghĩ rằng chỉ là một Chu Tước nhỏ nhoi mà số tiền thực đã lên hàng tỷ Kelny, so với Nam Cung gia thì quả nhiên Chu Tước còn có giá hơn gấp trăm lần!
Nhiếp Tào Oánh nghe đến đây liền nhìn Chu Tước, nói:
- Chu Tước, chị cũng biết là từ trước đến giờ A Mộ chưa từng đem tiền về Nam Cung quá nhiều mà, làm sao có thể trả cho chị cao hơn 2,5 tỷ chứ?
- Vậy rõ ràng là các người yếu kém. Một mình Nam Cung Mộ có thể gầy dựng sự nghiệp đến mức ai nấy đều phải kính nể. Còn ở nhà này thì sao? Từ lớn đến nhỏ, từ già đến trẻ... Đều không bằng một phần tư của anh ấy. Nếu đã như vậy... Thì ngu gì mà tôi rời đi?
Lý Hồng nghe đến đây liền tức giận đập bàn, bà ta còn chỉ tay về phía của cô, mắng cô là đồ ngông cuồng, là thứ côn đồ đầu đường xó chợ, không có mẹ sinh không có cha dạy.
Vốn họ nghĩ sau khi đánh vào cha mẹ thì Chu Tước sẽ bùng nổ tức giận rồi làm ra những chuyện kinh thiên động địa. Nhưng cuối cùng thì cô cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, lão phu nhân mắng rất đúng... Tôi không cha không mẹ, nhưng các người nhìn Nam Cung Mộ mà xem... Có cha có mẹ kế, có em trai em gái kế, còn có cả ông bà nội... Ấy vậy mà anh ấy cũng chỉ sống đơn độc một mình. Nếu như không phải có cái danh "Ông trùm" thì chắc các người cũng ruồng bỏ anh ấy giống như cái cách quý ngài Nam Cung đây ngoại tình với quý phu nhân... Đúng không?
Nam Cung Quách nghe thấy liền đứng dậy, hiển nhiên Bạch Nhã Tâm cũng giật mình theo. Ở cái đất Thanh Quốc này người ta không biết nhưng chẳng lẽ chính đám người Nam Cung này còn không rõ sao?
- Cô ăn nói xằng bậy! Tôi nhất định sẽ kiện cô tội phỉ báng!
- Quý ngài Nam Cung! Ngài nên nhớ rằng... Muốn người ta không biết... Thì trừ khi mình đừng làm.
Ông ta bị nụ cười của cô làm cho giật mình hoảng hốt, từ trước đến nay ông ta sống trong lời tung hô quen rồi, đây là lần đầu tiên có người dám ăn nói ngông cuồng như vậy ở trước mặt bọn họ.
Nam Cung Thịnh lúc này mới nhìn cô, lại nói tiếp:
- Chu Tước, vậy cuối cùng thứ cô muốn là gì? Phải làm sao thì cô mới rời khỏi A Mộ?
- Tôi cũng muốn rời đi, nhưng mà... A Mộ không nỡ!
- Cô!
- Sao nào?
Không cần nói cũng biết mục đích của họ hẹn cô ra chỉ có thể là bảo cô cách xa Nam Cung Mộ ra một chút thôi chứ gì, mấy chiêu trò này cô lại không rành rọt quá.
Nhưng dù sao người ta cũng có lòng mời thì Chu Tước cũng sẽ hân hoan đến.
Vừa bước vào phòng VIP đã hẹn, xuất hiện trước mắt cô bây giờ chỉ có Nam Cung Quách, Bạch Nhã Tâm, hay đại khái là Nam Cung Vũ hay Nam Cung Hỷ Hoan, mà ở đây còn có sự hiện diện của ông bà nội Nam Cung Mộ nữa kìa, Nam Cung Thịnh từ trước đến giờ đều biết đến với việc rất khó tính, tất cả những người con dâu của Nam Cung gia đều phải lọt vào mắt của Nam Cung Thịnh đã. Còn bà nội Lý Hồng thì không cần phải nói, cực kỳ xem trọng môn đăng hộ đối.
Cho nên khi Chu Tước mới xuất hiện thì Lý Hồng đã nhíu mày, bày tỏ thái độ cực kỳ không hài lòng với đứa cháu dâu này. Nhưng cô không quan tâm lắm, dù sao cô cũng đâu có ý định làm dâu cái nhà quỷ quái này chứ?
- Tiên sinh, tôi đến rồi.
- Ngồi đi.
Chu Tước cũng không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống, lúc này tất cả những con mắt của người nhà họ Nam Cung đều nhìn cô chằm chằm. Có người là kinh miệt, có người thì thèm thuồng, nhưng chung quy vẫn là không ưa gì cô thôi.
- Chu Tước, tôi nể tình cô đi theo A Mộ nhiều năm nên mới nhỏ nhẹ với cô như hiện tại. Nếu cô biết điều thì nên rời khỏi Nam Cung Mộ, đừng cản trợ tình duyên của con trai tôi và Tào Oánh.
- Ồ.
- Chu Tước, tôi biết cô cũng chỉ là diễn theo ý của Nam Cung Mộ thôi đúng không? Nói đi, nó trả cô bao nhiêu tiền để cô diễn vai này?
Nghe đến đây Chu Tước cũng bắt đầu tính toán, sau đó cô lại nhìn Nam Cung Quách, nhỏ nhẹ nói:
- Tổng cộng là 185 triệu Kelny, chưa tính đến mảnh đất ở phía bắc của Trầm Quốc, một lô đất ở phía tây Thanh Quốc và còn có một đội quân tinh nhuệ của bang phái. Hừm... Hình như còn vài thứ linh tinh nữa thì phải. Nếu xét về tổng số tiền... Thì có thể nó lên đến 2,5 tỷ Kelny.
Dừng một chút, Chu Tước lại nhìn Nam Cung Quách với gương mặt cực kỳ hứng thú, nói:
- Vậy không biết Nam Cung tiên sinh có thể trả bao nhiêu cho tôi? Chắc là phải hơn con số 2,5 tỷ nhỉ?
Nam Cung gia nghe xong cũng khựng lại một chút. Mặc dù họ biết rằng Nam Cung Mộ là người rất trọng tình anh em, nhưng họ không nghĩ rằng chỉ là một Chu Tước nhỏ nhoi mà số tiền thực đã lên hàng tỷ Kelny, so với Nam Cung gia thì quả nhiên Chu Tước còn có giá hơn gấp trăm lần!
Nhiếp Tào Oánh nghe đến đây liền nhìn Chu Tước, nói:
- Chu Tước, chị cũng biết là từ trước đến giờ A Mộ chưa từng đem tiền về Nam Cung quá nhiều mà, làm sao có thể trả cho chị cao hơn 2,5 tỷ chứ?
- Vậy rõ ràng là các người yếu kém. Một mình Nam Cung Mộ có thể gầy dựng sự nghiệp đến mức ai nấy đều phải kính nể. Còn ở nhà này thì sao? Từ lớn đến nhỏ, từ già đến trẻ... Đều không bằng một phần tư của anh ấy. Nếu đã như vậy... Thì ngu gì mà tôi rời đi?
Lý Hồng nghe đến đây liền tức giận đập bàn, bà ta còn chỉ tay về phía của cô, mắng cô là đồ ngông cuồng, là thứ côn đồ đầu đường xó chợ, không có mẹ sinh không có cha dạy.
Vốn họ nghĩ sau khi đánh vào cha mẹ thì Chu Tước sẽ bùng nổ tức giận rồi làm ra những chuyện kinh thiên động địa. Nhưng cuối cùng thì cô cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, lão phu nhân mắng rất đúng... Tôi không cha không mẹ, nhưng các người nhìn Nam Cung Mộ mà xem... Có cha có mẹ kế, có em trai em gái kế, còn có cả ông bà nội... Ấy vậy mà anh ấy cũng chỉ sống đơn độc một mình. Nếu như không phải có cái danh "Ông trùm" thì chắc các người cũng ruồng bỏ anh ấy giống như cái cách quý ngài Nam Cung đây ngoại tình với quý phu nhân... Đúng không?
Nam Cung Quách nghe thấy liền đứng dậy, hiển nhiên Bạch Nhã Tâm cũng giật mình theo. Ở cái đất Thanh Quốc này người ta không biết nhưng chẳng lẽ chính đám người Nam Cung này còn không rõ sao?
- Cô ăn nói xằng bậy! Tôi nhất định sẽ kiện cô tội phỉ báng!
- Quý ngài Nam Cung! Ngài nên nhớ rằng... Muốn người ta không biết... Thì trừ khi mình đừng làm.
Ông ta bị nụ cười của cô làm cho giật mình hoảng hốt, từ trước đến nay ông ta sống trong lời tung hô quen rồi, đây là lần đầu tiên có người dám ăn nói ngông cuồng như vậy ở trước mặt bọn họ.
Nam Cung Thịnh lúc này mới nhìn cô, lại nói tiếp:
- Chu Tước, vậy cuối cùng thứ cô muốn là gì? Phải làm sao thì cô mới rời khỏi A Mộ?
- Tôi cũng muốn rời đi, nhưng mà... A Mộ không nỡ!
- Cô!
- Sao nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất