Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]
Chương 38: Chương 74
Tất cả mọi người trong phòng cảm thấy dường như đang hít thở không khí rất lạnh. Đồng loạt chú ý đến Cảnh Thăng Hồng mặt đã đen xì yên lặng cúi đầu, sợ không cẩn thận tai họa lại bay đến mình. Tất cả mọi người đều đang chờ... đúng họ đang chờ, chờ ai đó ra mặt nói một lời.... mà người này không ai khác chính là Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nụ cười của anh vẫn ấm áp như ánh mặt trời đầu mùa đông, ôn hòa đến làm cho người ta cảm thấy anh chỉ là một đứa bé lớn không hề có tâm cơ. Cử chỉ của anh rất ưu nhã, nhẹ nhàng che lấp đi sự hung hăng như lúc được mang ra khỏi bụng mẹ.
"Chú Lê không cần hỏi ba tôi. Nếu ba tôi đề nghị đó chính là quyết sách của gia đình chúng tôi."
Trong lòng Cảnh Trăn ngàn vạn lần không muốn tiếp nhận phần cổ phần này. Nhưng anh là người hiểu đại cục, việc của Cảnh gia khi nào đến lược người ngoài khoa tay múa chân. Anh cố ý hay vô tình mà nhấn mạnh hai chữ 'Gia đình'.
Cảnh Trăn quét mắt nhìn phòng họp một cái, tức khắc nhớ tới lần thứ nhất mở cuộc họp phụ sinh, ánh mắt phía dưới hỗn loạn cũng giống như bây giờ, có nghi ngờ, có cười nhạo cũng có bất mãn. Nhưng anh liền tự nói với bản thân, tình cảnh bây giờ hoàn toàn khác biệt lúc mình đứng trên bục giảng mở hợp hội phụ huynh. Anh ít kiên nhẫn hơn, quyết liệt hơn, can đảm hơn và có phần độc đoán, bá đạo hơn.
Anh phảng phất đọc được từ trong mắt cha mình một tia kỳ vọng, trầm giọng nói:
"Tôi rất hiểu cũng như Chú Lê làm đại biểu, mọi người đều nghi ngờ năng lực của tôi. Nhưng mà tôi cũng hy vọng mọi người đều minh bạch. Tôi đã vào công ty mười hai năm, không phải chỉ thực tập bưng trà, đưa nước, cũng không phải nhàn nhã ngồi ghế ông chủ ra quyết sách suông."
Nói đến đây anh thật sâu nhìn chú Lê mới tiếp tục.
"Mà là luân phiên trải qua tất cả các bộ, phòng, hiểu rỏ, nắm vững mọi chính sách, chiến lược kinh doanh cùng nhân sự của từng bộ, từng phòng. Nhưng mà năng lực không thể tự thổi phồng, khoe khoang thì có thể chứng minh. Mọi người không ngại nhớ lại một chút. Cảnh Trăn hai chữ này xuất hiện ít nhiều trên các dự án, kế hoạch của công ty cũng đã mang về nhiều ít lợi nhuận cùng quan hệ về cho công ty."
Cảnh Trăn nhìn đến biểu tình chú Lê cứng lại rồi. Lời này ngấm ngầm hại người chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhất nhất rơi vào ốc nhĩ của ông ta. Mấy năm gần đây, công ty đầu tư phát triển nhiều sản nghiệp mới mà chú Lê già rồi đã theo không kịp trào lưu. Đã nhiều năm rồi không thấy bóng dáng một kế hoạch, đề án nào, đừng nói nâng bút nghĩ. Nhưng Cảnh Trăn lại khác, anh tuyệt đối tự tin với những lời này. Mười hai tuổi tiến vào công ty, mười sáu tuổi liền có thể độc lập hoàn thành kế hoạch thương nghiệp. Dự thảo đầu tư ở tuổi hai mươi hiện là nguồn lợi nhuận lớn nhất hàng năm của công ty.
Chỉ là trái tim của mọi người thật đáng ghét. Làm một người có quyền thế, tựa hồ tất cả mọi cố gắng của họ đều bị vùi lấp, mà tất cả thành công lại coi như gặp mai có được. Cảnh Trăn trong cổ phát ra một tiếng cười nhạo.
"Nếu nói về nghề tay trái...." Cậu nhìn về phía Chú Lê.
"Khu đô thị giải trí của con trai chú, người đại diện pháp lý hình như cũng là chú. Nói vậy sản nghiệp của Chú Lê cùng với Cảnh Giang có ngàn vạn mối quan hệ. Tiểu Trăn chờ qua đoạn thời gian vất vả này sẽ dành chút thời gian để ý đến, lúc đó lở có chút không cẩn thận mạo phạm đến chú thì không hay cho lắm."
Lúc này mặt Chú Lê như bị tát mạnh một cái, những vị cổ đông khác cũng biểu lộ ra chút ít, toàn bộ đều bị Cảnh Trăn nắm bắt. Kỳ thật công ty cổ đông có nghề tay trái cũng không phải là chuyện mới mẻ gì. Ngày thường lợi dụng chức vụ của mình đem chút lợi nhuận của Cảnh Giang làm danh nghĩa sản nghiệp cho riêng mình. Cảnh Trăn không phải không biết, chỉ là những lúc đó nếu không có quá đáng lắm đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mà hôm nay chú Lê tự mình đâm thẳng họng súng, nếu Cảnh Trăn không lên đạn vậy quá không nể mặt.
Cảnh Trăn thủy chung giữ nét mặt tươi cười, nhìn qua như vẫn an nhàn suông sẻ, chỉ có lời nói bộc lộ mũi nhọn.
"Về phần chú Lê đối với Tiểu Trăn quan tâm, Cảnh Trăn rất cảm động. Nhưng Cảnh Trăn cho rằng mình đã qua rồi cái tuổi vui đùa, thêm một phần trách nhiệm, thêm một phần đảm đương đều là bổn phận của tôi. Ngược lại là chú, nếu Cảnh Trăn nhớ không nhầm, chú vừa mới qua đại thọ 60."
Cảnh Trăn cười đến miệng mở ra chút ít nhìn qua người kia đã không còn thần thái lúc nảy, mặt tái nhợt không còn chút máu nào.
"Chú cũng đã đến rồi tuổi an nhàn hưởng lạc. Là Cảnh Trăn quá không hiểu chuyện, còn một mực làm chú tại trên cương vị vất vả. Sang năm mới nhất định tìm cách nghĩ xem, chú là muốn nghỉ dài hạn hay là nghỉ hưu, Cảnh Trăn nhất định tự mình sắp xếp."
Không ai nhớ rỏ trận biện luận này kết thúc khi nào, nhưng mà trong không khí ngập tràn khói thuốc súng cứ lượn lờ trên đầu mãi không tan. Đợi sau khi các cổ đông đều rời khỏi phòng họp, Cảnh Trăn thật mạnh ngồi xuống ghế lại, ngơ ngẩn nhìn trước mặt không còn một gương mặt nào dị nghị quyết sách.
Đây vốn không phải nguyện ý của anh, này vốn cũng không phải chuyện anh muốn, anh chỉ muốn nổ lực tự mình phấn đấu.
Anh nhớ lúc nhỏ vì muốn được Cảnh Chí mua đồ ăn vặt cho mình. Anh nỗ lực học tập rất chăm chỉ, rất lâu sau anh được ăn một ly kem, tâm tình anh khi đó không thể ngăn được cảm giác vui sướng.
Cảnh Chí đưa ba về văn phòng. Anh đọc được cảm xúc phức tạp từ bóng lưng ba mình. Anh biết rằng có nhiều bất lực đằng sau tấm lưng mạnh mẽ này. Ngay khi muốn nói cái gì đó, Cảnh Thăng Hồng đã quay đầu nói:
"Đã thật khổ cực, mấy ngày này từ từ nghỉ ngơi."
Cảnh Chí cúi đầu.
"Đây là chuyện đương nhiên, đã phiền ba lo lắng."
Cảnh Thăng Hồng nhìn đứa con lớn một mực tôn kính. Mấy năm qua, ông cũng dung túng đứa con lớn này cưng chiều Cảnh Trăn, mặt ngoài biểu hiện ra rất bất mãn nhưng lại biết rỏ, nếu không phải tiềm thức quấy phá thì sao có thể mắt nhắm mắt mở như vậy. Hiện giờ tự tay đem Cảnh Trăn đẩy lên nơi đầu sóng ngọ gió, mà đứa con nhỏ này cũng có thể đứng được vững chắc, cho nên ngoài bất đắc dĩ cũng có vài phần vui mừng.
Ông rất giống một đế vương nhìn Cảnh Chí gật gật đầu.
"Trăn nhi! Mấy ngày không ngủ. Có chuyện gì cũng đừng phạt nó lúc này."
Cảnh Chí sửng người một lúc, ngay lập tức lĩnh mệnh rồi nhanh chóng trở lại phòng họp. Dọc theo đường đi anh gặp rất nhiều gương mặt tham dự hội nghị giống như đang ngồi ở kháng đài xem kịch vui quấn quýt quanh mình. Luôn luôn mặt như chìm trong nước, Cảnh Chí không phản ứng gì cả, một ánh mắt cũng không cho bọn họ.
Bước vào phòng họp, quả nhiên trong một căn phòng rộng lớn chỉ còn một mình Cảnh Trăn đang ngồi ngây ngốc, cúi đầu thậm chí không nghe thấy anh bước vào phòng. Đi đến đối diện anh, Cảnh Chí dùng các khớp ngón trỏ cùng ngón giữa gõ gõ mặt bàn, anh kìm nén giọng của mình.
"Em đi theo anh!"
????????????
Cảnh Chí không có ngồi vào ghế của mình mà khoanh tay, chéo chân đứng dựa vào bàn. Nếu hôm nay *Thánh chỉ* nói không được phạt nên cũng không cần phải bày ra khí thế áp bách.
Cảnh Trăn đứng cách hai bước, cúi đầu, buông bỏ hết vẻ ngụy trang ở phòng hội nghị. Anh chính là đứa em trai trong mắt anh nhất yêu cầu bảo hộ và cũng là đứa em trai không hiểu chuyện nhất mà thôi.
Anh bức bản thân mình rất ác, ba ngày ngủ chưa đầy mười tiếng, ép bản thân nỗ lực chấp hành nhiệm vụ cuối cùng của mình không dám chút lơ là nào. Đây vốn là con đường anh đã chọn, tự nhiên không dám bày ra chút uất ức nào trước mặt anh mình.
Cảnh Chí đột nhiên đưa tay lên, Cảnh Trăn vô ý thức hơi run lên, vừa muốn nhắm mắt liền cảm giác được tay anh xoa xoa máy tóc của mình, sau đó anh nói bằng giọng nói mà chính anh cũng không dám tưởng tượng.
"Trăn nhi của chúng ta..... trưởng thành."
Ngay lúc này, Cảnh Trăn đột nhiên cảm thấy bức tường mà anh ngụy trang đang sụp đổ. Theo lực đạo của anh áp đầu vào vai Cảnh Chí. Không nói lời nào chỉ lặng yên dựa vào, phảng phất cả người như bị rút bỏ toàn bộ xương mềm nhũn như bông. Anh thậm chí còn đem cái trán dụi dụi mạnh vào vai Cảnh Chí như muốn đào một cái lổ trên vai anh để mình chui vào.
Tay Cảnh Chí nhè nhẹ vỗ vỗ lưng Cảnh Trăn tựa như dỗ cậu ngủ lúc cậu còn nhỏ. Cảnh Trăn vốn không quen với gương mặt lạnh lùng và tàn nhẫn. Hôm nay trước mặt các cổ đông *Dựng uy* cũng là bị dồn vào ngỏ cụt, nhưng cậu không giống mình bao năm lăn lê bò lết trên thương trường nên không tránh khỏi đúng mực và đắn đo không bằng mình. Tuy nhiên anh biết đứa em này cần một người nào đó dỗ dành bởi vì đứa em này đã quá mệt mỏi.
Sau khoảng hai phút, Cảnh Trăn đã có chút phản ứng, biết không thể cứ mãi như vậy được, chống lại bản năng buộc mình rời khỏi cơ thể ấm áp của anh. Lui về đứng lại như cũ, anh dơ tay lên dụi dụi hai mắt, lúc anh buông tay xuống cảm thấy động tác này rất dễ bị hiểu lầm.... mình không khóc, mình chỉ mệt mỏi mà thôi. Làm nũng đã xong, nên nói chuyện chính sự.
Cảnh Chí lần nữa lên tiếng và giọng điệu cưng chiều vừa rồi đã không còn tâm hơi.
"Anh có từng nói với em, mỗi một cổ đông đổng sự mà em gặp đều là chú bác của em?"
Cảnh Trăn đã nhảy từ một giám đốc nhỏ sang một trong những cổ đông lớn của công ty. Thật có quá nhiều người ghen tị mà không dám nói. Mặc dù anh đã từng tham gia nhiều cuộc họp từ lúc anh còn rất nhỏ. Nhưng mà không có chân chính sở hữu cổ đông, Cảnh Chí vẫn luôn nhắc nhở anh hãy luôn coi bản thân mình là một người mới.
Cảnh Trăn ngoan ngoãn gật đầu.
"Có nói qua."
"Anh có nói qua muốn em thu liễm bớt sự sắc sảo, không nên để nó xuất hiện quá nhiều trong công việc?"
Giọng nói Cảnh Trăn nhỏ dần.
"Đã từng nói qua."
Cảnh Chỉ dùng các đốt ngón tay gõ gõ bàn phía sau, giọng nói anh lộ ra nghiêm khắc không thể chối từ.
"Vậy em hôm nay trước mặt mọi người gây khó dễ Chú Lê bởi vì bây giờ em ngồi ngang hàng với anh nên đem những lời anh nói coi như *trò đùa*?"
Cảnh Trăn ngẩng đầu với ánh mắt kinh hoảng nhìn vào con ngươi anh, giọng nói run rẩy.
"Anh! Trăn nhi không dám."
"Em đều muốn chú Lê hạ vị, em còn có gì mà không dám."
"Đại hội cổ đông là bài trí sao, em cho rằng nó đơn giản như việc đuổi việc một người giữ trẻ, giúp việc của em à? Em nói sao chính là như vậy sao, còn các cổ đông khác thì sao, tốt rồi Cảnh Trăn đã tự lập môn hộ."
Cảnh Chí trước khi vào cửa liền nói chính mình không được tức giận. Anh biết mấy ngày nay Cảnh Trăn đã quá mệt mỏi, huống chi lần này bị ba ép buộc đến không kịp chuẩn bị chắc chắn trong lòng một bụng ấm ức. Nhưng bây giờ nhìn em trai như vậy, anh đã không thể kiềm chế mà phát hỏa.
Cảnh Trăn bị anh la đến đầu đều muốn chui vào trong ngực, nhưng anh không thể chịu đựng được những lời nói của anh mình, dù biết đó là sự tức giận anh cũng không thể chịu nổi. Anh bước lên trước một bước nhỏ, ngẩng đầu, đưa đôi mắt lóng lánh nhìn chằm chằm Cảnh Chí.
"Anh! Em sai rồi! Nhưng mà anh có thể hay không đừng nói những lời như vậy..... Trăn nhi sợ...."
Cảnh Chí cũng cảm thấy mình thất thố nghĩ Cảnh Trăn mặc kệ là ở trường học hay ở công ty đều là tính cách không sợ trời không sợ đất, nhưng mà đối với mình lại là vừa kính vừa sợ, giọng nói trầm trầm.
"Em nếu vẫn giống như trước đây muốn làm gì thì làm như vậy mà cũng biết sợ à!"
Cảnh Trăn cảm thấy sau lưng rút lại, không tự chủ đứng càng thẳng hơn.
"Dạ! Trăn nhi sẽ sửa."
Sau khi nghe xong Cảnh Chí ung dung từ từ lượn qua cái bàn lớn ngồi vào ghế của mình bắt đầu sửa sang lại tài liệu, coi người trước mắt giống như không tồn tại.
Trong lòng Cảnh Trăn hụt hẫng lại không cam lòng tự nhiên lại bị phạt đứng như vậy, đại khái qua một hai phút anh lên tiếng.
"Anh! Nếu không có việc gì em đi về trước."
"Hả?... Không có việc gì?"
Cảnh Chí ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn không tới một giây. Cảnh Trăn đứng đó đột nhiên cảm thấy lòng như bị cái muỗng mút đi một ít. Anh cố gắng tìm tòi ở trong đầu gần nhất mình đã phạm sai gì, từng việc từng việc như đang trình chiếu, bay qua như có màn hình trước mắt..... *Bùm*.... Đã nhớ ra nhưng mà anh giờ thật khó mở miệng, một sai lầm đến khó tin, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như thế này.... Nhưng mà anh cũng không dám để anh hai chờ, anh biết anh không thích việc kéo dài vô vị này.
"Anh! Thực xin lỗi! Em không có chép."
Giọng anh thật nhỏ, nhỏ đến làm cho người ta không thể nghe được. Ngày đó bị phạt viết * Lễ Ký * và phải nộp trước đại hội cổ đông. Thế mà đến bây giờ hội nghị đã kết thúc rồi mà anh vẫn chưa viết một chữ nào.
Cảnh Chí hình như đã sớm nghĩ tới, gật gật đầu, trong ánh mặt lộ ra cưng chiều của anh trai, trong giọng nói lại mờ mịt đông lạnh đến thấu xương.
"Lá gan em càng ngày càng lớn a!"
Cảnh Trăn thực hoảng, anh không dám nghịch lại anh mình.
"Anh! Thật xin lỗi! Trăn nhi mặc anh trách phạt."
Anh không quen đưa ra lời bào chữa, mặc dù mấy ngày nay anh bận đến muốn treo cổ chết cho rồi, nếu lại chép một lần * Lễ Ký * thật là khỏi ngủ luôn.
Cảnh Chí đưa tay lên nhìn đồng hồ.
"Trở lại văn phòng, quỳ chép, khi nào chép xong khi đó về nhà."
"Dạ! Trăn nhi đã biết."
Trái tim Cảnh Trăn lần đầu tiên hạ cánh an ổn xuống mặt đất. Không có bị phạt chép mười lần, tám lần hay là mỗi tối mười roi mây, anh thật vui mừng.
Tuy nhiên nếu Cảnh Trăn có thể dự đoán được tối đó ở nhà xảy ra chuyện gì. Anh cũng phải về nhà sớm, dù phải chịu mấy trăm roi mây... Anh cũng muốn trước tiên về nhà.
????????????
Lời Tác Giả: Cảnh Trăn miễn cưỡng chấp nhận phần cổ phần này, không phải cậu ta không muốn gánh trách nhiệm mà theo một ý nào đó hiện tại chẳng khác nào cùng Cảnh Chí chia đều tài sản Cảnh Gia. Và sự tình còn ở phía sau.....
????????????????
Cảnh Trăn từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nụ cười của anh vẫn ấm áp như ánh mặt trời đầu mùa đông, ôn hòa đến làm cho người ta cảm thấy anh chỉ là một đứa bé lớn không hề có tâm cơ. Cử chỉ của anh rất ưu nhã, nhẹ nhàng che lấp đi sự hung hăng như lúc được mang ra khỏi bụng mẹ.
"Chú Lê không cần hỏi ba tôi. Nếu ba tôi đề nghị đó chính là quyết sách của gia đình chúng tôi."
Trong lòng Cảnh Trăn ngàn vạn lần không muốn tiếp nhận phần cổ phần này. Nhưng anh là người hiểu đại cục, việc của Cảnh gia khi nào đến lược người ngoài khoa tay múa chân. Anh cố ý hay vô tình mà nhấn mạnh hai chữ 'Gia đình'.
Cảnh Trăn quét mắt nhìn phòng họp một cái, tức khắc nhớ tới lần thứ nhất mở cuộc họp phụ sinh, ánh mắt phía dưới hỗn loạn cũng giống như bây giờ, có nghi ngờ, có cười nhạo cũng có bất mãn. Nhưng anh liền tự nói với bản thân, tình cảnh bây giờ hoàn toàn khác biệt lúc mình đứng trên bục giảng mở hợp hội phụ huynh. Anh ít kiên nhẫn hơn, quyết liệt hơn, can đảm hơn và có phần độc đoán, bá đạo hơn.
Anh phảng phất đọc được từ trong mắt cha mình một tia kỳ vọng, trầm giọng nói:
"Tôi rất hiểu cũng như Chú Lê làm đại biểu, mọi người đều nghi ngờ năng lực của tôi. Nhưng mà tôi cũng hy vọng mọi người đều minh bạch. Tôi đã vào công ty mười hai năm, không phải chỉ thực tập bưng trà, đưa nước, cũng không phải nhàn nhã ngồi ghế ông chủ ra quyết sách suông."
Nói đến đây anh thật sâu nhìn chú Lê mới tiếp tục.
"Mà là luân phiên trải qua tất cả các bộ, phòng, hiểu rỏ, nắm vững mọi chính sách, chiến lược kinh doanh cùng nhân sự của từng bộ, từng phòng. Nhưng mà năng lực không thể tự thổi phồng, khoe khoang thì có thể chứng minh. Mọi người không ngại nhớ lại một chút. Cảnh Trăn hai chữ này xuất hiện ít nhiều trên các dự án, kế hoạch của công ty cũng đã mang về nhiều ít lợi nhuận cùng quan hệ về cho công ty."
Cảnh Trăn nhìn đến biểu tình chú Lê cứng lại rồi. Lời này ngấm ngầm hại người chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhất nhất rơi vào ốc nhĩ của ông ta. Mấy năm gần đây, công ty đầu tư phát triển nhiều sản nghiệp mới mà chú Lê già rồi đã theo không kịp trào lưu. Đã nhiều năm rồi không thấy bóng dáng một kế hoạch, đề án nào, đừng nói nâng bút nghĩ. Nhưng Cảnh Trăn lại khác, anh tuyệt đối tự tin với những lời này. Mười hai tuổi tiến vào công ty, mười sáu tuổi liền có thể độc lập hoàn thành kế hoạch thương nghiệp. Dự thảo đầu tư ở tuổi hai mươi hiện là nguồn lợi nhuận lớn nhất hàng năm của công ty.
Chỉ là trái tim của mọi người thật đáng ghét. Làm một người có quyền thế, tựa hồ tất cả mọi cố gắng của họ đều bị vùi lấp, mà tất cả thành công lại coi như gặp mai có được. Cảnh Trăn trong cổ phát ra một tiếng cười nhạo.
"Nếu nói về nghề tay trái...." Cậu nhìn về phía Chú Lê.
"Khu đô thị giải trí của con trai chú, người đại diện pháp lý hình như cũng là chú. Nói vậy sản nghiệp của Chú Lê cùng với Cảnh Giang có ngàn vạn mối quan hệ. Tiểu Trăn chờ qua đoạn thời gian vất vả này sẽ dành chút thời gian để ý đến, lúc đó lở có chút không cẩn thận mạo phạm đến chú thì không hay cho lắm."
Lúc này mặt Chú Lê như bị tát mạnh một cái, những vị cổ đông khác cũng biểu lộ ra chút ít, toàn bộ đều bị Cảnh Trăn nắm bắt. Kỳ thật công ty cổ đông có nghề tay trái cũng không phải là chuyện mới mẻ gì. Ngày thường lợi dụng chức vụ của mình đem chút lợi nhuận của Cảnh Giang làm danh nghĩa sản nghiệp cho riêng mình. Cảnh Trăn không phải không biết, chỉ là những lúc đó nếu không có quá đáng lắm đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng mà hôm nay chú Lê tự mình đâm thẳng họng súng, nếu Cảnh Trăn không lên đạn vậy quá không nể mặt.
Cảnh Trăn thủy chung giữ nét mặt tươi cười, nhìn qua như vẫn an nhàn suông sẻ, chỉ có lời nói bộc lộ mũi nhọn.
"Về phần chú Lê đối với Tiểu Trăn quan tâm, Cảnh Trăn rất cảm động. Nhưng Cảnh Trăn cho rằng mình đã qua rồi cái tuổi vui đùa, thêm một phần trách nhiệm, thêm một phần đảm đương đều là bổn phận của tôi. Ngược lại là chú, nếu Cảnh Trăn nhớ không nhầm, chú vừa mới qua đại thọ 60."
Cảnh Trăn cười đến miệng mở ra chút ít nhìn qua người kia đã không còn thần thái lúc nảy, mặt tái nhợt không còn chút máu nào.
"Chú cũng đã đến rồi tuổi an nhàn hưởng lạc. Là Cảnh Trăn quá không hiểu chuyện, còn một mực làm chú tại trên cương vị vất vả. Sang năm mới nhất định tìm cách nghĩ xem, chú là muốn nghỉ dài hạn hay là nghỉ hưu, Cảnh Trăn nhất định tự mình sắp xếp."
Không ai nhớ rỏ trận biện luận này kết thúc khi nào, nhưng mà trong không khí ngập tràn khói thuốc súng cứ lượn lờ trên đầu mãi không tan. Đợi sau khi các cổ đông đều rời khỏi phòng họp, Cảnh Trăn thật mạnh ngồi xuống ghế lại, ngơ ngẩn nhìn trước mặt không còn một gương mặt nào dị nghị quyết sách.
Đây vốn không phải nguyện ý của anh, này vốn cũng không phải chuyện anh muốn, anh chỉ muốn nổ lực tự mình phấn đấu.
Anh nhớ lúc nhỏ vì muốn được Cảnh Chí mua đồ ăn vặt cho mình. Anh nỗ lực học tập rất chăm chỉ, rất lâu sau anh được ăn một ly kem, tâm tình anh khi đó không thể ngăn được cảm giác vui sướng.
Cảnh Chí đưa ba về văn phòng. Anh đọc được cảm xúc phức tạp từ bóng lưng ba mình. Anh biết rằng có nhiều bất lực đằng sau tấm lưng mạnh mẽ này. Ngay khi muốn nói cái gì đó, Cảnh Thăng Hồng đã quay đầu nói:
"Đã thật khổ cực, mấy ngày này từ từ nghỉ ngơi."
Cảnh Chí cúi đầu.
"Đây là chuyện đương nhiên, đã phiền ba lo lắng."
Cảnh Thăng Hồng nhìn đứa con lớn một mực tôn kính. Mấy năm qua, ông cũng dung túng đứa con lớn này cưng chiều Cảnh Trăn, mặt ngoài biểu hiện ra rất bất mãn nhưng lại biết rỏ, nếu không phải tiềm thức quấy phá thì sao có thể mắt nhắm mắt mở như vậy. Hiện giờ tự tay đem Cảnh Trăn đẩy lên nơi đầu sóng ngọ gió, mà đứa con nhỏ này cũng có thể đứng được vững chắc, cho nên ngoài bất đắc dĩ cũng có vài phần vui mừng.
Ông rất giống một đế vương nhìn Cảnh Chí gật gật đầu.
"Trăn nhi! Mấy ngày không ngủ. Có chuyện gì cũng đừng phạt nó lúc này."
Cảnh Chí sửng người một lúc, ngay lập tức lĩnh mệnh rồi nhanh chóng trở lại phòng họp. Dọc theo đường đi anh gặp rất nhiều gương mặt tham dự hội nghị giống như đang ngồi ở kháng đài xem kịch vui quấn quýt quanh mình. Luôn luôn mặt như chìm trong nước, Cảnh Chí không phản ứng gì cả, một ánh mắt cũng không cho bọn họ.
Bước vào phòng họp, quả nhiên trong một căn phòng rộng lớn chỉ còn một mình Cảnh Trăn đang ngồi ngây ngốc, cúi đầu thậm chí không nghe thấy anh bước vào phòng. Đi đến đối diện anh, Cảnh Chí dùng các khớp ngón trỏ cùng ngón giữa gõ gõ mặt bàn, anh kìm nén giọng của mình.
"Em đi theo anh!"
????????????
Cảnh Chí không có ngồi vào ghế của mình mà khoanh tay, chéo chân đứng dựa vào bàn. Nếu hôm nay *Thánh chỉ* nói không được phạt nên cũng không cần phải bày ra khí thế áp bách.
Cảnh Trăn đứng cách hai bước, cúi đầu, buông bỏ hết vẻ ngụy trang ở phòng hội nghị. Anh chính là đứa em trai trong mắt anh nhất yêu cầu bảo hộ và cũng là đứa em trai không hiểu chuyện nhất mà thôi.
Anh bức bản thân mình rất ác, ba ngày ngủ chưa đầy mười tiếng, ép bản thân nỗ lực chấp hành nhiệm vụ cuối cùng của mình không dám chút lơ là nào. Đây vốn là con đường anh đã chọn, tự nhiên không dám bày ra chút uất ức nào trước mặt anh mình.
Cảnh Chí đột nhiên đưa tay lên, Cảnh Trăn vô ý thức hơi run lên, vừa muốn nhắm mắt liền cảm giác được tay anh xoa xoa máy tóc của mình, sau đó anh nói bằng giọng nói mà chính anh cũng không dám tưởng tượng.
"Trăn nhi của chúng ta..... trưởng thành."
Ngay lúc này, Cảnh Trăn đột nhiên cảm thấy bức tường mà anh ngụy trang đang sụp đổ. Theo lực đạo của anh áp đầu vào vai Cảnh Chí. Không nói lời nào chỉ lặng yên dựa vào, phảng phất cả người như bị rút bỏ toàn bộ xương mềm nhũn như bông. Anh thậm chí còn đem cái trán dụi dụi mạnh vào vai Cảnh Chí như muốn đào một cái lổ trên vai anh để mình chui vào.
Tay Cảnh Chí nhè nhẹ vỗ vỗ lưng Cảnh Trăn tựa như dỗ cậu ngủ lúc cậu còn nhỏ. Cảnh Trăn vốn không quen với gương mặt lạnh lùng và tàn nhẫn. Hôm nay trước mặt các cổ đông *Dựng uy* cũng là bị dồn vào ngỏ cụt, nhưng cậu không giống mình bao năm lăn lê bò lết trên thương trường nên không tránh khỏi đúng mực và đắn đo không bằng mình. Tuy nhiên anh biết đứa em này cần một người nào đó dỗ dành bởi vì đứa em này đã quá mệt mỏi.
Sau khoảng hai phút, Cảnh Trăn đã có chút phản ứng, biết không thể cứ mãi như vậy được, chống lại bản năng buộc mình rời khỏi cơ thể ấm áp của anh. Lui về đứng lại như cũ, anh dơ tay lên dụi dụi hai mắt, lúc anh buông tay xuống cảm thấy động tác này rất dễ bị hiểu lầm.... mình không khóc, mình chỉ mệt mỏi mà thôi. Làm nũng đã xong, nên nói chuyện chính sự.
Cảnh Chí lần nữa lên tiếng và giọng điệu cưng chiều vừa rồi đã không còn tâm hơi.
"Anh có từng nói với em, mỗi một cổ đông đổng sự mà em gặp đều là chú bác của em?"
Cảnh Trăn đã nhảy từ một giám đốc nhỏ sang một trong những cổ đông lớn của công ty. Thật có quá nhiều người ghen tị mà không dám nói. Mặc dù anh đã từng tham gia nhiều cuộc họp từ lúc anh còn rất nhỏ. Nhưng mà không có chân chính sở hữu cổ đông, Cảnh Chí vẫn luôn nhắc nhở anh hãy luôn coi bản thân mình là một người mới.
Cảnh Trăn ngoan ngoãn gật đầu.
"Có nói qua."
"Anh có nói qua muốn em thu liễm bớt sự sắc sảo, không nên để nó xuất hiện quá nhiều trong công việc?"
Giọng nói Cảnh Trăn nhỏ dần.
"Đã từng nói qua."
Cảnh Chỉ dùng các đốt ngón tay gõ gõ bàn phía sau, giọng nói anh lộ ra nghiêm khắc không thể chối từ.
"Vậy em hôm nay trước mặt mọi người gây khó dễ Chú Lê bởi vì bây giờ em ngồi ngang hàng với anh nên đem những lời anh nói coi như *trò đùa*?"
Cảnh Trăn ngẩng đầu với ánh mắt kinh hoảng nhìn vào con ngươi anh, giọng nói run rẩy.
"Anh! Trăn nhi không dám."
"Em đều muốn chú Lê hạ vị, em còn có gì mà không dám."
"Đại hội cổ đông là bài trí sao, em cho rằng nó đơn giản như việc đuổi việc một người giữ trẻ, giúp việc của em à? Em nói sao chính là như vậy sao, còn các cổ đông khác thì sao, tốt rồi Cảnh Trăn đã tự lập môn hộ."
Cảnh Chí trước khi vào cửa liền nói chính mình không được tức giận. Anh biết mấy ngày nay Cảnh Trăn đã quá mệt mỏi, huống chi lần này bị ba ép buộc đến không kịp chuẩn bị chắc chắn trong lòng một bụng ấm ức. Nhưng bây giờ nhìn em trai như vậy, anh đã không thể kiềm chế mà phát hỏa.
Cảnh Trăn bị anh la đến đầu đều muốn chui vào trong ngực, nhưng anh không thể chịu đựng được những lời nói của anh mình, dù biết đó là sự tức giận anh cũng không thể chịu nổi. Anh bước lên trước một bước nhỏ, ngẩng đầu, đưa đôi mắt lóng lánh nhìn chằm chằm Cảnh Chí.
"Anh! Em sai rồi! Nhưng mà anh có thể hay không đừng nói những lời như vậy..... Trăn nhi sợ...."
Cảnh Chí cũng cảm thấy mình thất thố nghĩ Cảnh Trăn mặc kệ là ở trường học hay ở công ty đều là tính cách không sợ trời không sợ đất, nhưng mà đối với mình lại là vừa kính vừa sợ, giọng nói trầm trầm.
"Em nếu vẫn giống như trước đây muốn làm gì thì làm như vậy mà cũng biết sợ à!"
Cảnh Trăn cảm thấy sau lưng rút lại, không tự chủ đứng càng thẳng hơn.
"Dạ! Trăn nhi sẽ sửa."
Sau khi nghe xong Cảnh Chí ung dung từ từ lượn qua cái bàn lớn ngồi vào ghế của mình bắt đầu sửa sang lại tài liệu, coi người trước mắt giống như không tồn tại.
Trong lòng Cảnh Trăn hụt hẫng lại không cam lòng tự nhiên lại bị phạt đứng như vậy, đại khái qua một hai phút anh lên tiếng.
"Anh! Nếu không có việc gì em đi về trước."
"Hả?... Không có việc gì?"
Cảnh Chí ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn không tới một giây. Cảnh Trăn đứng đó đột nhiên cảm thấy lòng như bị cái muỗng mút đi một ít. Anh cố gắng tìm tòi ở trong đầu gần nhất mình đã phạm sai gì, từng việc từng việc như đang trình chiếu, bay qua như có màn hình trước mắt..... *Bùm*.... Đã nhớ ra nhưng mà anh giờ thật khó mở miệng, một sai lầm đến khó tin, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như thế này.... Nhưng mà anh cũng không dám để anh hai chờ, anh biết anh không thích việc kéo dài vô vị này.
"Anh! Thực xin lỗi! Em không có chép."
Giọng anh thật nhỏ, nhỏ đến làm cho người ta không thể nghe được. Ngày đó bị phạt viết * Lễ Ký * và phải nộp trước đại hội cổ đông. Thế mà đến bây giờ hội nghị đã kết thúc rồi mà anh vẫn chưa viết một chữ nào.
Cảnh Chí hình như đã sớm nghĩ tới, gật gật đầu, trong ánh mặt lộ ra cưng chiều của anh trai, trong giọng nói lại mờ mịt đông lạnh đến thấu xương.
"Lá gan em càng ngày càng lớn a!"
Cảnh Trăn thực hoảng, anh không dám nghịch lại anh mình.
"Anh! Thật xin lỗi! Trăn nhi mặc anh trách phạt."
Anh không quen đưa ra lời bào chữa, mặc dù mấy ngày nay anh bận đến muốn treo cổ chết cho rồi, nếu lại chép một lần * Lễ Ký * thật là khỏi ngủ luôn.
Cảnh Chí đưa tay lên nhìn đồng hồ.
"Trở lại văn phòng, quỳ chép, khi nào chép xong khi đó về nhà."
"Dạ! Trăn nhi đã biết."
Trái tim Cảnh Trăn lần đầu tiên hạ cánh an ổn xuống mặt đất. Không có bị phạt chép mười lần, tám lần hay là mỗi tối mười roi mây, anh thật vui mừng.
Tuy nhiên nếu Cảnh Trăn có thể dự đoán được tối đó ở nhà xảy ra chuyện gì. Anh cũng phải về nhà sớm, dù phải chịu mấy trăm roi mây... Anh cũng muốn trước tiên về nhà.
????????????
Lời Tác Giả: Cảnh Trăn miễn cưỡng chấp nhận phần cổ phần này, không phải cậu ta không muốn gánh trách nhiệm mà theo một ý nào đó hiện tại chẳng khác nào cùng Cảnh Chí chia đều tài sản Cảnh Gia. Và sự tình còn ở phía sau.....
????????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất