Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 67: Chương 1110

Trước Sau
Cảnh Chí nghĩ tới chiến lược của Cảnh Trăn không khỏi bất bình cho Phương Chu. Anh biết trong quá trình giáo dục, đôi khi cần lợi dụng sự nhạy cảm của đối phương để đạt được thành quả dạy dỗ tốt nhất, lúc này gia pháp chỉ là công cụ phụ trợ, đây là chiến lược của Cảnh Trăn. Nhưng mà Phương Chu quá nhạy cảm, bạn nhẹ nhàng gõ dây hợp âm nhưng cậu ta lại nghe được một tiếng chấn động đinh tai nhức óc, trời đất quay cuồng.

"Vậy em còn ở nơi đây làm gì?"

Cảnh Chí chất vấn.

"Nếu còn không thoa thuốc là muốn phế đi nó?"

Cảnh Trăn nắm chặt roi mây trong tay, nhìn lướt qua ba lằn roi sưng cao lộ ra trên ống tay áo, vừa đi vừa chửi thầm.... không phải anh kêu em lại đây sao?

Cảnh Trăn vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cỏ xanh đặc trưng của thuốc mở trị thương, anh đến bên giường. Phương Chu lập tức quay đầu lại, phòng bị nói.

"Em thoa thuốc rồi."

Cảnh Trăn mặt không chút cảm xúc, không thèm nhìn cậu, vén tấm mền mỏng lên. Anh biết lần này mình đánh nặng nhưng khi nhìn đến vết thương, lòng vẫn đau thắt. Mông cậu đã không còn một nơi nào lành lặn, màu da nguyên thủy đã không còn mà thay vào đó những lằn sưng ngân ngang dọc đan xen, màu đỏ là màu dễ nhìn nhất nhỏ nhen đan xen những mãnh tím xanh sưng cứng, thêm vào đó Phương Chu thoa thuốc không đều, đông một miếng, tây một cục nhìn càng dữ tợn hơn. Cảnh Trăn quay về phòng cầm lấy hộp thuốc của mình, không nói một lời, sau đó lấy khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau sạch lớp thuốc mở cậu bôi trước khi bôi lại thuốc.

Gần mười phút trầm mặc làm Phương Chu có chút bực bội, mặc dù đau đớn từ phía sau dễ dàng làm cậu phân tâm, nhưng cậu vẫn bị cả kinh khi nghe Cảnh Trăn nói.

"Anh xin lỗi !"

Giọng Cảnh Trăn như máy điều hòa sưởi ấm nửa đêm, đều đặn truyền bên tai, óc Phương Chu.

"Mặc kệ thế nào, lúc tức giận động gia pháp, đối với em thật không công bằng."

Cả người Phương Chu căng chặt, cậu không biết tại sao mình lại căng thẳng và bắt đầu sợ hãi. Sự ôn nhu đột ngột này có phải là màn dạo đầu của cơn bão táp.

Cảnh Trăn không cho cậu cơ hội mở miệng, giọng nói của anh phảng phất ôn nhu vừa rồi không phải thốt từ trong miệng anh.

"Nhưng điều này không có nghĩa em có thể nói năng không lựa lời, không chịu nhận sai lầm của mình, và khiêu khích gia pháp."

Phương Chu chợt thở phào nhẹ nhõm, toàn thân rã rời. Kết quả tệ hại nhất mà cậu dự đoán đã không xảy ra.... Anh không thật sự muốn đuổi cậu đi.

Cảnh Trăn nghiêm túc lên.

"Phương Chu, anh hỏi em lần cuối, cũng là cơ hội lựa chọn cuối cùng... còn đi sao ?"

Toàn thân Phương Chu căng cứng, anh kêu cả tên lẫn họ của cậu khiến cậu cảm thấy xa lạ. Cậu có vẻ chột dạ nhưng cũng nhanh chóng trả lời, giọng nói vẫn kiên định nhưng thiếu vài phần tự tin đúng tình hợp lý của mấy ngày trước lúc đối mặt với Phương Hoàn Nhỉ.

"Không, em không đi."

Cảnh Trăn tay thoa thuốc thực nhẹ, anh hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, lưng anh đã chảy xuống một lằn mồ hôi. Trước lúc nghe được Phương Chu trả lời, anh thật kinh sợ bởi anh không biết mình sẻ nhận được câu trả lời thế nào.

Cảnh Trăn lẳng lặng đợi hơn mười giây, tay thoa thuốc ngày càng chậm sau đó hoàn toàn ngừng lại, thanh âm lạnh giống như muốn đẩy Phương Chu vào hầm băng.

"Đây là điều thứ nhất anh muốn nói cũng là quan trọng nhất..... lời nói đã nói ra thì không thể rút lại được."

Phương Chu rung lên giống như một con cá bật lên khỏi mặt nước và bị bàn tay mạnh mẽ của Cảnh Trăn ấn xuống lưng giữ lại.

"Bây giờ em có thể nghĩ rằng không gây ra hậu quả trực tiếp nào. Xác thật, nếu em khăng khăng đòi đi, anh cùng anh hai, ba mẹ sẽ không để em rời khỏi căn nhà này. Nhưng mà những lời nói khiêu khích em thuận miệng nói ra tạo thành thương tổn cùng mặt trái ảnh hưởng, em không thể nhìn thấy được, nhưng đối với người nghe mà nói là không thể nào quên được. Chúng ta không phải cổ máy, ký ức có thể ấn nút là xóa đi được, sẽ không vì em hối hận về lời nói của mình mà có thể làm người nghe coi như chưa hề nghe thấy gì."

Tay Cảnh Trăn chậm lại rất nhiều.

Anh làm kẻ xấu ở trước mặt mọi người, buộc Phương Chu thu dọn hành lý, bị anh hai ghét bỏ bởi không dạy dỗ tốt em trai, nhưng có ai biết khi anh nghe Phương Chu nói chính mình sẻ đi, trái tim Cảnh Trăn như bị hàng ngàn mũi châm đâm vào chằng chịt, rậm rạp vô cùng đau đớn. Giờ phút này Cảnh Trăn tựa hồ có một chút mệt mỏi, cách nói chuyện cũng bớt nghiêm khắc hơn một chút. Anh không cần ánh mắt nhìn thẳng cùng biểu tình tập trung của cậu, không cần dùng sức mạnh lấy lòng ai, mà là từ từ nhẹ nhàng giống như đang nhặt từng ngọn lúa mì trên cánh đồng lúc mì đang thu hoạch, cũng không phải thảo luận mà giống cùng cậu tâm sự chiếm lấy thế giới của cậu.

"Cho nên, nếu em muốn được đối xử như một người lớn, trước tiên hãy học cách nói và cẩn thận xem xét mọi lời nói ra từ miệng mình."

Người ta nói rằng, người gần gũi nhất dễ bị tổn thương nhất, cũng bị thương sâu nhất.



Cảnh Trăn có thể không để bụng Phương Chu dạy mãi không sửa mà phạm sai lầm, có thể chịu đựng cậu xa cách, cẩn thận, thậm chí nỗ lực thay đổi tính tình của mình để thích nghi tính tình của cậu, nhưng chỉ một câu buồn bã thất vọng của Phương Chu có thể đẩy anh xuống địa ngục, khiến anh nghi ngờ, có đúng mình đặt nổ lực của bản thân đúng chổ ?

Trái tim Phương Chu như bị bóp chặt, sắp thắt chặt đến nghẹt thở, hơi thở ngột ngạt trong ngực không biết từ đâu ra. Trong khoảng khắc đó, cậu đột nhiên cảm thấy mình thật sự chỉ là một đứa con nít. Ôm một loại khiêu khích đổ thêm dầu vào lửa nói ra lời nói trái lương tâm và cũng không hề nghĩ tới phải làm thế nào cho xong chuyện.

"Anh!"

Phương Chu vẫn không có quay đầu, cậu là đứa nhỏ kiêu ngạo và chỉ có thể thành thật bày tỏ lời xin lỗi .

"Em đã nói sai rồi, anh đừng tức giận được không ?"

Cảnh Trăn mím chặt môi, trả lời cậu là khoảng dài trầm mặc im lặng.

Cuối cùng cũng bôi xong thuốc, và xoa đi gần hết các vết bầm tím, hai người như vừa được vớt ra khỏi nước.

Cảnh Trăn ngồi khoanh chân ở mép giường chờ đợi Phương Chu tự mình rửa mặt, lau mình, thay quần áo không hề có ý giúp đỡ. Mất hơn bốn mươi phút Phương Chu mới từng bước trở về bên giường, có cảm giác lưng đã ướt đẫm mồ hôi lại rồi, thoa thuốc xong càng đau hơn.

Cảnh Trăn bỏ qua Phương Chu căng thẳng cơ bắp cố gắng duy trì thế đứng, tuy không có nâng mông, hóp bụng nhưng thấy được sự cung kính trong tư thế của cậu.

"Vì sao không viết kiểm điểm ?"

Cảnh Trăn khoanh tay trước ngực, anh để ý từng li từng tí biểu tình của người trước mặt.

Phương Chu mím môi, cậu biết mình mới vừa bị dạy dỗ phải cân nhắc trước khi mở lời, hiện đối mặt với anh trai tin cậy nhất của mình, cậu thản nhiên không lựa lời.

"Em không thích dì ấy."

Cảnh Trăn khẽ lắc đầu.

"Này không mâu thuẫn, kiểm điểm là phân tích em đã làm sai cái gì, đây không quan hệ đến viết cho ai, hoặc là đề cập đến ai."

Phương Chu dùng ngón trỏ và ngón cái xoa nhẹ đường may quần, hai mắt rũ xuống, im lặng không nói.

"Anh không yêu cầu em làm một người bác ái, em có chính mình thích cùng không thích, nhưng mà có thể cùng nhóm người mình thích ở chung là chuyện khả ngộ bất khả cầu. Em không thể đảm bảo mọi thứ em sẽ gặp trong đời đều là những thứ em thích và thích nghi. Nếu em muốn trở thành một người lớn, em phải học cách chấp nhận những người và những thứ trước mắt. Cho dù đó là điều em thích hay không thích, em đều phải vượt qua dễ dàng. "

Tiếng nói Cảnh Trăn quá chắc chắn, không phải khuyên bảo cũng không phải an ủi, thậm chí mang một chút cảm giác xa cách nhưng đủ để biểu đạt kiên quyết và nói rõ mệnh lệnh của mình.

Phương Chu dùng đầu lưỡi quét môi trên, trong lòng nặng nề.

"Em đã biết."

Cảnh Trăn lại nhíu mày.

"Vậy em cảm thấy mình hoàn toàn không sai ?"

"Cũng không phải, chỉ là, là dì Hoàn đã kiếm chuyện trước."

Phương Chu giải thích, càng bôi càng đen. Kỳ thật Phương Chu không viết kiểm điểm phần lớn nguyên nhân là vì lúc ấy cậu đang giận dỗi Cảnh Trăn, bây giờ sao không biết xấu hổ nói ra chứ.

Cảnh Trăn nói như chặn hết các đường của cậu.

"Cho nên em cảm thấy mình tuy có sai, nhưng đối phương cũng không tốt lắm nên không cam lòng cúi đầu trước ?"

"Cũng không phải......"

Phương Chu nghẹn họng không nói ra được, nhìn vẻ mặt nghiêm túc không thể cưỡng lại của anh càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh. Cậu cảm thấy những tật xấu ẩn dưới tính cách hoàn hảo của mình đã bị Cảnh Trăn từng điểm, từng điểm lựa ra để phân tích.



Vẻ mặt của Cảnh Trăn hơi thả lỏng, anh biết Phương Chu đã bắt đầu nhận ra gốc rễ của chuyện này. Đứa nhỏ này thật quá ưu tú, dù trong học tập hay sinh hoạt ngoại khóa, ngoài xã hội, phép xã giao, lễ nghi, đều là người xuất sắc so với bạn cùng trang lứa, nhưng xét về mọi mặt có một số điều không đáng nói dễ bị bỏ qua. Nếu có đem ra nói tới chắc chắn bị vùi lấp bởi sự sáng chói của cậu. Thế nhưng Cảnh Trăn vẫn luôn cảm thấy vũ khí hủy diệt một đứa con cưng chính là bỏ qua những lỗi lầm dù rất nhỏ của đứa nhỏ đó. Chẳng hạn như kiêu ngạo của cậu.

"Anh !"

Cậu nắm chặt tay, đánh cuộc hôm nay Cảnh Trăn sẽ không đánh cậu nữa.

"Em nhận sai, nhưng kiểm điểm em sẽ không viết."

Ánh mắt lạnh như băng của Cảnh Trăn từ trong góc xiên bắn ra, đôi mắt sắc bén như muốn phóng ra mũi tên, sắc mặt còn đen hơn cả màn đêm ngoài cửa sổ.

"Những gì anh đã nói, khi nào không tính qua?"

Phương Chu bị nhìn đến da đầu tê dại, liền biết mình sai rồi, ánh mắt né tránh, khóe miệng giật nhẹ, nói thêm.

"Em sẻ trực tiếp xin lỗi Dì Hoàn."

Cảnh Trăn hơi nghiêng người về trước.

"Em ai thước chưa đủ phải không ?"

Trong giọng nói đùa cợt cùng nghiêm túc, Phương Chu khó có thể phân rõ. Cậu chỉ biết khi nghe đến từ thước, mỗi tế bào tế trong cơ thể đều đau đớn lên.

Cảnh Trăn nhìn vẻ mặt căng thẳng của cậu giống như thời khắc chuẩn bị ra chiến tuyến, cũng không có ý định an ủi cậu, chỉ hỏi.

"Anh nói em quá kiêu ngạo lại không chịu ?"

Phương Chu ngẩn người, suy nghĩ thật lâu đều vẫn không có đáp án, môi mím chặt. Không phải cậu bất kính, mà cậu thật sự không biết trả lời thế nào. Cậu không biết 'Quá' là bao nhiêu cho nên trở thành một đặc điểm trái với tính cách của cậu.

Trong giọng nói của Cảnh Trăn có chút mỏi mệt, có chút bao dung, cũng có chân thật đáng tin.

"Em thật sự có thể một mình đảm đương một phía nhưng em chưa tới trình độ có thể gạt người trong nhà đối phó hết thảy. Em là một đứa nhỏ hiền lành nhưng em lại không muốn cảm nhận ý tốt sau hành vi của dì Phương, thế cho nên mỗi lần ở chung em đều đánh mất lễ nghi giáo dưỡng của mình."

Anh dừng một chút, đưa ngón trỏ nhẹ chỉ chỉ hông sườn Phương Chu.

"Em nhất không nên lúc ai gia pháp lại bày ra tính khí kiêu ngạo của mình. Tại sao em lại nghĩ rằng anh phải liệt kê ra một, hai hoặc ba lý do và còn phải được em đồng ý? Anh nói cho em biết, gia pháp chính là chuyên chế, cái gì cũng có thể thương lượng, duy chỉ có gia pháp có quyền uy chân thật đáng tin."

Những dây thần kinh nhạy cảm của Phương Chu bị chạm vào, có chút tự thẹn cúi đầu, ánh mắt tự nhiên rơi xuống ba lằn roi sưng cao trên cánh tay Cảnh Trăn, cậu nghiến răng, bên tai đột nhiên nhớ tới lời Cảnh Chí mới vừa nói....'Tính tình anh ba em trước đây bướng bỉnh, ngoan cố còn hơn em gấp chục lần, dù một chuyện nhỏ cũng không muốn chịu thua, nhận phục, anh ba em cũng thường vì vậy mà trả đại giới, không phải đánh đến ngất xỉu thì cũng quỳ đến hôn mê bất tỉnh. Anh không có nhẫn nại tốt như anh ba em, hướng dẫn từng bước, chỉ ra từng chuyện tốt, xấu tuy có lúc nóng tính nhưng đã thay đổi nhiều. Anh hai luôn cảm thấy anh ba em không thể nhẫn tâm như vậy đối với em cũng bởi vì trước đây chịu quá nhiều đau khổ.'

Cảnh Trăn tát một cái vào cái mông nhỏ chồng chất vết thương của Phương Chu không mạnh lắm nhưng đối Phương Chu mạnh như bị một thiết sa chưởng mang theo nội lực. Không màng cậu vặn vẹo đau đớn, Cảnh Trăn mắng.

"Còn dám thất thần ?"

Phương Chu nhắm mắt lại, đứng im không dám nhúc nhích, quả thực cậu có thể lựa chọn cách xin lỗi có lệ nhưng cậu không muốn mạo hiểm ăn thêm cái tát nữa, cúi đầu, suy nghĩ kỹ càng mới nói.

"Gạt trong nhà là em sai, cùng anh gây cải cũng là em sai. Nhưng em không phải không hiểu lòng tốt của dì Hoàn, nhưng cũng không phải tất cả lời đề nghị 'vì tốt cho em' đều phải chấp nhận."

Cảnh Trăn thoáng thấy mồ hôi từ tóc mai của Phương Chu sau đó nhìn xuống tư thế đứng thẳng của cậu, khóe miệng cong lên, thản nhiên bình tĩnh hỏi.

"Em nói em biết ý tốt của Dì Hoàn. Này,  Dì Hoàn biết không?"

????????????

Lời tác giả : Chương này viết rất lâu, điều muốn viết chính là Cảnh Trăn sau khi bị thương vẫn còn đang rỉ máu. Vậy mà vẫn phải cố trang bị lý trí tỉnh táo, khách quan mà giảng dạy đạo lý, liệt kê ra một, hai , ba sự việc, trạng thái khác nhau cho em trai..... không biết mọi người có thể hiểu được ư....

????????????????????

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau