Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]
Chương 83: PN. Tiểu TriềuTiểu Tịch (4)
Cảnh Trăn đợi vài giây, và chắc chắn rằng Cảnh Tịch không nói gì thêm chỉ im lặng "Đây là lời giải thích của con?"
"Ba, đều tại con, ba đừng phạt anh." Cảnh Tịch ngẩng đầu thoáng có khí thế bất cứ giá nào....
'Bụp!' Cảnh Trăn đột nhiên đập tay xuống bàn một cái, lần này ngay cả Phương Chu bên cạnh cũng không khỏi run lên, Cảnh Tịch sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
"Từ lúc ba vào cửa đến giờ, không câu nói nào của con không nói đến muốn bị đánh bị phạt?"
Lần này Cảnh Trăn không cho Cảnh Tịch cơ hội nhận sai lầm của mình, trực tiếp quay sang Phương Chu "Vết thương thế nào?"
Phương Chu không có can đảm như Cảnh Tịch đến lúc này cón dám lá mặt lá trái tránh nặng tìm nhẹ, lấy miệng lưỡi của một chủ nhiệm thâm niên khoa chấn thương, Bác Sĩ Phương nói.
"Vết thương là một vết cắt nằm ở phía trong của bàn chân phải, dài khoảng năm cm, độ sâu nhất một centimet. Không có dấu hiệu nhiễm trùng, không chảy dịch, mép vết thương đã liền lại, chỉ may cũng đã được rút ra, bây giờ chỉ cần thay băng thường xuyên và chú ý vệ sinh để tránh bị thương cấp hai. "
Nói đến đây, anh dừng lại một lúc, chuyển chủ đề "Kỹ thuật may lại vết thương thật ra cũng không có vấn đề gì lớn."
Cảnh Trăn lườm Phương Chu "Không sao? Sao em không mời Cảnh Triều vào phòng may vết thương của bệnh viện em luôn đi?"
Phương Chu không để ý đến sự mỉa mai của Cảnh Trăn, anh biết và cũng sợ nhất sự mất đoàn kết của người lớn trong gia đình đối với việc dạy dỗ con cháu, đương nhiên anh cũng biết hai đứa nhỏ không vì vài lời nói của anh mà chịu phạt ít đi một chút.
Anh nhìn ra được Cảnh Trăn đang tức giận, cũng không nói tiếp lời anh ta, chỉ nói "Em vừa rửa sạch, băng bó lại vết thương. Nếu anh muốn xem, buổi tối lúc thay thuốc em sẻ gọi anh tới."
Cảnh Trăn không tỏ ý kiến, nhưng anh cảm thấy ấm lòng trước sự chu đáo của Phương Chu. Đứa em trai này ngày càng hiểu rỏ điều anh quan tâm nhất, đột nhiên lòng cảm thấy hỗn loạn lên, có chút vui mừng, có chút áy náy. Từ lúc có con mình đã quan tâm đến Phương Chu ngày càng ít đi. Anh hít một hơi thật sâu trước khi quay đầu lại, vẻ mặt vô cảm băng giá đối mặt với Cảnh Tịch như lâm vào sa trường sẵn sàng đón quân địch, giọng nói của anh chìm xuống như chuỳ gỗ đập xuống trái tim.
"Cảnh Tịch! khi nào lời nói của ba phải nói đến hai lần?"
Thực chiến trên sân, nhóc con đối mặt với tấn công mãnh liệt, thần tốc. Vậy mà khi nghe Cảnh Trăn gọi cả họ lẫn tên của mình, nhóc con khẽ run lên, mồ hôi tua túa ra đầy trán.
Trước giờ Cảnh Tịch hầu như không sợ ba mình, ngay cả khi bị trừng phạt lúc phạm lỗi, nhóc con đã quen với việc bình tĩnh đối mặt với nó. Nhưng hôm nay, Cảnh Tịch có thể đã đánh giá thấp sự tức giận của Cảnh Trăn.
Cảnh Tịch hít một hơi thật dài, đem ngọn nguồn sự việc nói ra một lược. Giọng điệu từ bình thường chuyển sang mềm mại, sau đó tăng trở lại, và cuối cùng lại giảm xuống. Cảnh Tịch chưa kịp sắp xếp hoàn chỉnh lời nói của mình, trong lời nói không tránh khỏi có chút ngập ngừng, lắp bắp. Cảnh Trăn không bắt bẻ mà kiên nhẫn lắng nghe, nhưng tín hiệu nguy hiểm từ ánh mắt khiến hai người đang đứng đều run lên.
Cảnh Tịch nói xong, cả văn phòng rộng lớn im lặng hồi lâu, không ai lên tiếng, không khí như ngừng trôi, ánh mắt Cảnh Trăn nhìn lăng lăng vào Cảnh Tịch, nhóc con rất nhiều lần cúi đầu tránh ánh mắt kia mấy lần, rồi do sợ hãi lại ngẩng đầu, vài lần gần nhất Cảnh Tịch cảm thấy ngột ngạt đến khó thở, như có một tảng đá lớn đè lên ngực nhóc, tim nhóc con như muốn ngừng đập.
"Vì vậy, con hẹn ở một võ quán khác?"
Cảnh Trăn đem đầu ngón tay nhẹ gỏ gỏ lên mặt bàn, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Lấy một người mới tập chưa đầy một tháng làm tấm ván, sau đó bị người ta đá rách lòng bàn chân còn giấu không cho ba biết, còn tưởng rằng chú con dạy Cảnh Triều học qua may vết thương, con học được cách khéo dùng người a! "
Trái ngược với ba ba rất thong thả ung dung, Cảnh Tịch rất lo lắng, căng thẳng đến đầu lưỡi muốn líu lại "Ba..."
"Con gọi ba là gì?"
Đôi mắt Cảnh Trăn đột nhiên trở nên sắc bén. Anh là một người ba nghiêm khắc, đôi lúc cũng không có khuôn mẫu lắm. Mặc dù phần lớn thời gian anh có thể ngồi ngang hàng cùng ăn với bọn nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải lúc này.
Chất lỏng trong suốt dần dần lướt qua mắt Cảnh Tịch, cổ họng nhóc dường như bị miệng hút hút lấy, nhưng nhóc con biết mình phải trả lời "Phụ... thân...."
Cảnh Trăn không có hứng thú nghe nhóc con nghiền ngẫm từng chữ một. 'Vèo' đứng lên khỏi ghế
"'Thân thể tóc da nhận từ cha mẹ.' Con coi da của con là cục gôm sao? Ba thật vẫn không nhận ra con đã lớn. Làm mình bị thương một đường dài lớn như vậy còn dám gạt trong nhà. Có phải hay không lần sau làm mình bị thương đến nhập viện chỉ coi như là đi ra ngoài dạo chơi thôi sao?"
Nói tới đây, anh mới hít một hơi dài, đôi mắt vẫn long lanh nhưng giọng điệu đã bình tĩnh lại "Con đã cùng người khác ước hẹn giao đấu rồi tự làm mình bị thương thực sự không thể thoát khỏi một trận đòn. Thế nhưng, con lại liên hợp với Cảnh Triều lén đi lấy hộp thuốc của chú út con tự mình may lại, chuẩn bị giấu trời qua biển. Cảnh Tịch! Con có chủ ý quyết liệt như vậy, ba trừng phạt con thì có lợi ích gì? Nếu mục đích con che giấu chỉ vì không muốn bị đòn thì mục đích của con đã đạt được rồi."
Toàn thân Cảnh Tịch căng cứng, chết lặng, không thể thốt ra một lời một tiếng nào, và cũng không thể rơi nước mắt.
Cảnh Trăn nói xong, lập tức kéo ngăn tủ thứ nhất bên tay phải, cầm chìa khóa xe bước ra ngoài.
Cảnh Tịch sợ hãi đến mất hồn, đôi mắt trống rỗng. May mắn thay, Phương Chu bên cạnh không có bị lực uy hiếp của Cảnh Trăn lan đến, bất đắc dĩ liếc nhìn cháu trai, lập tức chạy đuổi theo ra ngoài.
"Anh!" Phương Chu không quan tâm đến trợ lý, thư ký đang tập trung bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, vừa ra khỏi cửa liền cất cao giọng gọi theo bóng lưng Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn dừng lại, xoay người, một tay đút túi quần đợi Phương Chu đi tới, chưa kịp nói thì anh đã chặn miệng "Có chuyện gì về nhà nói sau."
Phương Chu như hiểu ra, ý anh muốn mình lái xe đưa Cảnh Tịch về nhà, thuận miệng nói "Không cùng về sao?"
"Không được, hôm nay anh lái xe của chị dâu em nên phải đến đón cô ấy về." Cảnh Trăn liếc về phía phòng làm việc "Tiện thể hù nó một lát."
"Vậy em đi hỏi anh hai có muốn cùng về không?"
Cảnh Trăn không cảm thấy đứa em trai trước mặt anh đã là một người đàn ông ba mươi tuổi, vẫn luôn có ý nghĩ xấu xa, cẩn thận, tính toán từng chút một, đưa đầu ngón tay gỏ nhẹ lên trán anh.
"Chỉ có em thông minh! Anh hai có một tiệc tối, một hồi anh hai đi luôn. Đã không biết còn ở đây diễn kịch."
Phương Chu nghĩ trong lòng Cảnh Chí vừa mới từ Vương Quốc Anh trở về sau chuyến công tác kéo dài hai tuần vào ngày hôm qua, còn chưa có nghỉ ngơi liền lao đầu làm việc cả ngày, giờ còn phải đi dự tiệc, anh đau lòng anh hai đồng thời không khỏi đổ mồ hôi thay cho Cảnh Triều.
Khi Phương Chu trở lại văn phòng, như dự đoán Cảnh Tịch vẫn không nhúc nhích, ngay cả tiêu điểm của đôi mắt cũng không hề thay đổi, kìm nén ý muốn lao đến ôm đứa bé mười tuổi này vào lòng. Anh đứng cạnh cửa, nhè nhẹ gỏ gỏ cửa, sau khi ánh mắt của Cảnh Tịch quay lại, nhẹ giọng nói "Đi về nhà."
Đang giờ cao điểm, nội thành còn có chút kẹt xe, nhưng khi đến con đường chạy về khu biệt thự duy nhất trên núi, từ xa Phương Chu đã nhìn thấy chiếc xe của Cảnh Trăn, hai chiếc lần lượt tiến vào biệt thự Cảnh gia....
Màn đêm bao phủ, núi rừng yên tĩnh, không khí nặng trĩu hơi nước, Biệt Thự Cảnh Gia giống như viên ngọc trên sườn núi, lúc nào cũng trang hoàng ánh đèn rực rỡ.
Cảnh Trăn xuống xe, không đợi hai người bọn họ, trực tiếp đi tới cửa lớn. Phương Chu và Cảnh Tịch đi phía sau cách anh gần ba mươi mét, nhưng từ xa anh đã nhìn thấy Cảnh Trăn đột nhiên dừng lại, đi về phía bồn hoa.
Khi Cảnh Trăn nhìn thấy Cảnh Triều, toàn bộ thân trên của cậu bé khẽ đung đưa, mồ hôi ướt đẫm từ trán cho tới cổ áo đồng phục học sinh, hai đầu gối vẫn cố gắng khép vào nhau, lưng thẳng, ngón tay nắm sát đường chỉ may của quần đồng phục. Ánh sáng mong manh xuyên qua bồn hoa chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cậu bé mới thấy rỏ từng dấu, từng dấu răng khảm trên môi. Cảnh Triều cố rướn cái cổ cứng ngắc của mình lên, từ trong cổ họng phát ra hai âm tiết "Chú ba...."
Cảnh Trăn cau mày "Ai phạt?"
"Là em..." Phương Chu đột nhiên từ phía sau bước tới.
Khi Cảnh Triều nhìn thấy Phương Chu, vội vàng gọi kêu một tiếng chú út, và sau đó cậu nhóc nhìn thấy Cảnh Tịch trông khác hoàn toàn so với vừa rồi, trong lòng cũng run lên.
Cảnh Trăn quay lại thoáng nhìn Phương Chu nhưng không nói gì.
Phương Chu tránh né ánh mắt của Cảnh Trăn, quay sang Cảnh Triều vẫn đang quỳ thẳng "Đứng dậy được không?"
Cảnh Triều nhúc nhích đùi, cắn chặt răng, cố gắng nhấc chân, suýt chút nữa té nhào bồn vào hoa.
"Lại đở anh vào nhà, thay đồ rửa mặt rồi xuống ăn cơm."
Cảnh Trăn đột nhiên nói mà không hề liếc nhìn Cảnh Tịch lập tức nhấc chân đi về phía cửa.
Phương Chu nhanh bước đuổi theo sau, khi bước tới cửa, Cảnh Trăn khẽ quay đầu liếc nhìn anh một cái, ánh mắt nhàn nhạt đó làm cho Phương Chu có cảm giác như mình đã quay ngược về hơn mười năm trước "Anh! Em sai rồi."
Cảnh Trăn cười "Em sai thế nào?"
"Em không nên suy đoán tâm tư, suy nghĩ của Anh." Phương Chu hơi hơi nhắm mắt lại, anh biết mặc dù chuyện lần này do Cảnh Tịch gây ra, nhưng bản chất sai lầm của Cảnh Triều lại nặng hơn, hơn nữa cậu nhóc còn là anh trai sẽ phải chịu một trận trách phạt không nhẹ. Anh muốn giúp Cảnh triều đóng vai một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cảnh Trăn cười càng sâu hơn "Phỏng đoán mười mấy năm, anh vẫn chưa khi nào nói gì tới em." Anh đột nhiên xoay chuyển cậu chuyện, giọng trầm xuống.
"Phương Chu, chuyện lần này không cần diễn khổ nhục kế cho anh xem. Em phải hiểu rằng.... hai đứa nó không bị lột một tầng da thì không cần mang Họ Cảnh. "
????????????
Cảnh Trăn đang rất tức giận, đừng trách anh ta hung dữ, anh ta cũng đang cố gắng giữ bình tĩnh mà thôi.....
????????????????
Hôm qua có người hỏi sự khác nhau giữa gọi *Ba* và *Phụ Thân*.
Cảnh Trăn thực sự không muốn con trai mình đổi sang gọi anh là *Phụ Thân* Nội dung ẩn ý của câu hỏi này là *Con biết ba là ba của con, bị thương còn không muốn nói cho ba biết chứ không phải lúc nghiêm túc như vậy con phải kêu ba là phụ thân.....*
Thế nhưng Cảnh Tịch hiểu nhầm. Tại sao nhóc con lại hiểu nhầm? Nguyên nhân chỉ có một chính là nhóc con quá sợ ....
Một trong những lý do nữa là Cảnh Tịch luôn là một đứa bé rất biết cách nằm vạ, chơi xấu.
Còn lý do tại sao Cảnh Trăn lại tức giận đến như vậy, bởi vì cảnh Tịch ngay khi bước vào cửa lập tức nghĩ cách làm thế nào để trở thành một cậu bé ngoan ngoãn.
Tất nhiên, điều này là do tính tình, không có sự khác biệt giữa tốt và xấu.
Thêm vào đó, Cảnh Trăn sẻ không trừng phạt con trai đang trong tâm trạng này.
????????????????????
"Ba, đều tại con, ba đừng phạt anh." Cảnh Tịch ngẩng đầu thoáng có khí thế bất cứ giá nào....
'Bụp!' Cảnh Trăn đột nhiên đập tay xuống bàn một cái, lần này ngay cả Phương Chu bên cạnh cũng không khỏi run lên, Cảnh Tịch sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
"Từ lúc ba vào cửa đến giờ, không câu nói nào của con không nói đến muốn bị đánh bị phạt?"
Lần này Cảnh Trăn không cho Cảnh Tịch cơ hội nhận sai lầm của mình, trực tiếp quay sang Phương Chu "Vết thương thế nào?"
Phương Chu không có can đảm như Cảnh Tịch đến lúc này cón dám lá mặt lá trái tránh nặng tìm nhẹ, lấy miệng lưỡi của một chủ nhiệm thâm niên khoa chấn thương, Bác Sĩ Phương nói.
"Vết thương là một vết cắt nằm ở phía trong của bàn chân phải, dài khoảng năm cm, độ sâu nhất một centimet. Không có dấu hiệu nhiễm trùng, không chảy dịch, mép vết thương đã liền lại, chỉ may cũng đã được rút ra, bây giờ chỉ cần thay băng thường xuyên và chú ý vệ sinh để tránh bị thương cấp hai. "
Nói đến đây, anh dừng lại một lúc, chuyển chủ đề "Kỹ thuật may lại vết thương thật ra cũng không có vấn đề gì lớn."
Cảnh Trăn lườm Phương Chu "Không sao? Sao em không mời Cảnh Triều vào phòng may vết thương của bệnh viện em luôn đi?"
Phương Chu không để ý đến sự mỉa mai của Cảnh Trăn, anh biết và cũng sợ nhất sự mất đoàn kết của người lớn trong gia đình đối với việc dạy dỗ con cháu, đương nhiên anh cũng biết hai đứa nhỏ không vì vài lời nói của anh mà chịu phạt ít đi một chút.
Anh nhìn ra được Cảnh Trăn đang tức giận, cũng không nói tiếp lời anh ta, chỉ nói "Em vừa rửa sạch, băng bó lại vết thương. Nếu anh muốn xem, buổi tối lúc thay thuốc em sẻ gọi anh tới."
Cảnh Trăn không tỏ ý kiến, nhưng anh cảm thấy ấm lòng trước sự chu đáo của Phương Chu. Đứa em trai này ngày càng hiểu rỏ điều anh quan tâm nhất, đột nhiên lòng cảm thấy hỗn loạn lên, có chút vui mừng, có chút áy náy. Từ lúc có con mình đã quan tâm đến Phương Chu ngày càng ít đi. Anh hít một hơi thật sâu trước khi quay đầu lại, vẻ mặt vô cảm băng giá đối mặt với Cảnh Tịch như lâm vào sa trường sẵn sàng đón quân địch, giọng nói của anh chìm xuống như chuỳ gỗ đập xuống trái tim.
"Cảnh Tịch! khi nào lời nói của ba phải nói đến hai lần?"
Thực chiến trên sân, nhóc con đối mặt với tấn công mãnh liệt, thần tốc. Vậy mà khi nghe Cảnh Trăn gọi cả họ lẫn tên của mình, nhóc con khẽ run lên, mồ hôi tua túa ra đầy trán.
Trước giờ Cảnh Tịch hầu như không sợ ba mình, ngay cả khi bị trừng phạt lúc phạm lỗi, nhóc con đã quen với việc bình tĩnh đối mặt với nó. Nhưng hôm nay, Cảnh Tịch có thể đã đánh giá thấp sự tức giận của Cảnh Trăn.
Cảnh Tịch hít một hơi thật dài, đem ngọn nguồn sự việc nói ra một lược. Giọng điệu từ bình thường chuyển sang mềm mại, sau đó tăng trở lại, và cuối cùng lại giảm xuống. Cảnh Tịch chưa kịp sắp xếp hoàn chỉnh lời nói của mình, trong lời nói không tránh khỏi có chút ngập ngừng, lắp bắp. Cảnh Trăn không bắt bẻ mà kiên nhẫn lắng nghe, nhưng tín hiệu nguy hiểm từ ánh mắt khiến hai người đang đứng đều run lên.
Cảnh Tịch nói xong, cả văn phòng rộng lớn im lặng hồi lâu, không ai lên tiếng, không khí như ngừng trôi, ánh mắt Cảnh Trăn nhìn lăng lăng vào Cảnh Tịch, nhóc con rất nhiều lần cúi đầu tránh ánh mắt kia mấy lần, rồi do sợ hãi lại ngẩng đầu, vài lần gần nhất Cảnh Tịch cảm thấy ngột ngạt đến khó thở, như có một tảng đá lớn đè lên ngực nhóc, tim nhóc con như muốn ngừng đập.
"Vì vậy, con hẹn ở một võ quán khác?"
Cảnh Trăn đem đầu ngón tay nhẹ gỏ gỏ lên mặt bàn, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Lấy một người mới tập chưa đầy một tháng làm tấm ván, sau đó bị người ta đá rách lòng bàn chân còn giấu không cho ba biết, còn tưởng rằng chú con dạy Cảnh Triều học qua may vết thương, con học được cách khéo dùng người a! "
Trái ngược với ba ba rất thong thả ung dung, Cảnh Tịch rất lo lắng, căng thẳng đến đầu lưỡi muốn líu lại "Ba..."
"Con gọi ba là gì?"
Đôi mắt Cảnh Trăn đột nhiên trở nên sắc bén. Anh là một người ba nghiêm khắc, đôi lúc cũng không có khuôn mẫu lắm. Mặc dù phần lớn thời gian anh có thể ngồi ngang hàng cùng ăn với bọn nhỏ, nhưng tuyệt đối không phải lúc này.
Chất lỏng trong suốt dần dần lướt qua mắt Cảnh Tịch, cổ họng nhóc dường như bị miệng hút hút lấy, nhưng nhóc con biết mình phải trả lời "Phụ... thân...."
Cảnh Trăn không có hứng thú nghe nhóc con nghiền ngẫm từng chữ một. 'Vèo' đứng lên khỏi ghế
"'Thân thể tóc da nhận từ cha mẹ.' Con coi da của con là cục gôm sao? Ba thật vẫn không nhận ra con đã lớn. Làm mình bị thương một đường dài lớn như vậy còn dám gạt trong nhà. Có phải hay không lần sau làm mình bị thương đến nhập viện chỉ coi như là đi ra ngoài dạo chơi thôi sao?"
Nói tới đây, anh mới hít một hơi dài, đôi mắt vẫn long lanh nhưng giọng điệu đã bình tĩnh lại "Con đã cùng người khác ước hẹn giao đấu rồi tự làm mình bị thương thực sự không thể thoát khỏi một trận đòn. Thế nhưng, con lại liên hợp với Cảnh Triều lén đi lấy hộp thuốc của chú út con tự mình may lại, chuẩn bị giấu trời qua biển. Cảnh Tịch! Con có chủ ý quyết liệt như vậy, ba trừng phạt con thì có lợi ích gì? Nếu mục đích con che giấu chỉ vì không muốn bị đòn thì mục đích của con đã đạt được rồi."
Toàn thân Cảnh Tịch căng cứng, chết lặng, không thể thốt ra một lời một tiếng nào, và cũng không thể rơi nước mắt.
Cảnh Trăn nói xong, lập tức kéo ngăn tủ thứ nhất bên tay phải, cầm chìa khóa xe bước ra ngoài.
Cảnh Tịch sợ hãi đến mất hồn, đôi mắt trống rỗng. May mắn thay, Phương Chu bên cạnh không có bị lực uy hiếp của Cảnh Trăn lan đến, bất đắc dĩ liếc nhìn cháu trai, lập tức chạy đuổi theo ra ngoài.
"Anh!" Phương Chu không quan tâm đến trợ lý, thư ký đang tập trung bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, vừa ra khỏi cửa liền cất cao giọng gọi theo bóng lưng Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn dừng lại, xoay người, một tay đút túi quần đợi Phương Chu đi tới, chưa kịp nói thì anh đã chặn miệng "Có chuyện gì về nhà nói sau."
Phương Chu như hiểu ra, ý anh muốn mình lái xe đưa Cảnh Tịch về nhà, thuận miệng nói "Không cùng về sao?"
"Không được, hôm nay anh lái xe của chị dâu em nên phải đến đón cô ấy về." Cảnh Trăn liếc về phía phòng làm việc "Tiện thể hù nó một lát."
"Vậy em đi hỏi anh hai có muốn cùng về không?"
Cảnh Trăn không cảm thấy đứa em trai trước mặt anh đã là một người đàn ông ba mươi tuổi, vẫn luôn có ý nghĩ xấu xa, cẩn thận, tính toán từng chút một, đưa đầu ngón tay gỏ nhẹ lên trán anh.
"Chỉ có em thông minh! Anh hai có một tiệc tối, một hồi anh hai đi luôn. Đã không biết còn ở đây diễn kịch."
Phương Chu nghĩ trong lòng Cảnh Chí vừa mới từ Vương Quốc Anh trở về sau chuyến công tác kéo dài hai tuần vào ngày hôm qua, còn chưa có nghỉ ngơi liền lao đầu làm việc cả ngày, giờ còn phải đi dự tiệc, anh đau lòng anh hai đồng thời không khỏi đổ mồ hôi thay cho Cảnh Triều.
Khi Phương Chu trở lại văn phòng, như dự đoán Cảnh Tịch vẫn không nhúc nhích, ngay cả tiêu điểm của đôi mắt cũng không hề thay đổi, kìm nén ý muốn lao đến ôm đứa bé mười tuổi này vào lòng. Anh đứng cạnh cửa, nhè nhẹ gỏ gỏ cửa, sau khi ánh mắt của Cảnh Tịch quay lại, nhẹ giọng nói "Đi về nhà."
Đang giờ cao điểm, nội thành còn có chút kẹt xe, nhưng khi đến con đường chạy về khu biệt thự duy nhất trên núi, từ xa Phương Chu đã nhìn thấy chiếc xe của Cảnh Trăn, hai chiếc lần lượt tiến vào biệt thự Cảnh gia....
Màn đêm bao phủ, núi rừng yên tĩnh, không khí nặng trĩu hơi nước, Biệt Thự Cảnh Gia giống như viên ngọc trên sườn núi, lúc nào cũng trang hoàng ánh đèn rực rỡ.
Cảnh Trăn xuống xe, không đợi hai người bọn họ, trực tiếp đi tới cửa lớn. Phương Chu và Cảnh Tịch đi phía sau cách anh gần ba mươi mét, nhưng từ xa anh đã nhìn thấy Cảnh Trăn đột nhiên dừng lại, đi về phía bồn hoa.
Khi Cảnh Trăn nhìn thấy Cảnh Triều, toàn bộ thân trên của cậu bé khẽ đung đưa, mồ hôi ướt đẫm từ trán cho tới cổ áo đồng phục học sinh, hai đầu gối vẫn cố gắng khép vào nhau, lưng thẳng, ngón tay nắm sát đường chỉ may của quần đồng phục. Ánh sáng mong manh xuyên qua bồn hoa chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cậu bé mới thấy rỏ từng dấu, từng dấu răng khảm trên môi. Cảnh Triều cố rướn cái cổ cứng ngắc của mình lên, từ trong cổ họng phát ra hai âm tiết "Chú ba...."
Cảnh Trăn cau mày "Ai phạt?"
"Là em..." Phương Chu đột nhiên từ phía sau bước tới.
Khi Cảnh Triều nhìn thấy Phương Chu, vội vàng gọi kêu một tiếng chú út, và sau đó cậu nhóc nhìn thấy Cảnh Tịch trông khác hoàn toàn so với vừa rồi, trong lòng cũng run lên.
Cảnh Trăn quay lại thoáng nhìn Phương Chu nhưng không nói gì.
Phương Chu tránh né ánh mắt của Cảnh Trăn, quay sang Cảnh Triều vẫn đang quỳ thẳng "Đứng dậy được không?"
Cảnh Triều nhúc nhích đùi, cắn chặt răng, cố gắng nhấc chân, suýt chút nữa té nhào bồn vào hoa.
"Lại đở anh vào nhà, thay đồ rửa mặt rồi xuống ăn cơm."
Cảnh Trăn đột nhiên nói mà không hề liếc nhìn Cảnh Tịch lập tức nhấc chân đi về phía cửa.
Phương Chu nhanh bước đuổi theo sau, khi bước tới cửa, Cảnh Trăn khẽ quay đầu liếc nhìn anh một cái, ánh mắt nhàn nhạt đó làm cho Phương Chu có cảm giác như mình đã quay ngược về hơn mười năm trước "Anh! Em sai rồi."
Cảnh Trăn cười "Em sai thế nào?"
"Em không nên suy đoán tâm tư, suy nghĩ của Anh." Phương Chu hơi hơi nhắm mắt lại, anh biết mặc dù chuyện lần này do Cảnh Tịch gây ra, nhưng bản chất sai lầm của Cảnh Triều lại nặng hơn, hơn nữa cậu nhóc còn là anh trai sẽ phải chịu một trận trách phạt không nhẹ. Anh muốn giúp Cảnh triều đóng vai một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cảnh Trăn cười càng sâu hơn "Phỏng đoán mười mấy năm, anh vẫn chưa khi nào nói gì tới em." Anh đột nhiên xoay chuyển cậu chuyện, giọng trầm xuống.
"Phương Chu, chuyện lần này không cần diễn khổ nhục kế cho anh xem. Em phải hiểu rằng.... hai đứa nó không bị lột một tầng da thì không cần mang Họ Cảnh. "
????????????
Cảnh Trăn đang rất tức giận, đừng trách anh ta hung dữ, anh ta cũng đang cố gắng giữ bình tĩnh mà thôi.....
????????????????
Hôm qua có người hỏi sự khác nhau giữa gọi *Ba* và *Phụ Thân*.
Cảnh Trăn thực sự không muốn con trai mình đổi sang gọi anh là *Phụ Thân* Nội dung ẩn ý của câu hỏi này là *Con biết ba là ba của con, bị thương còn không muốn nói cho ba biết chứ không phải lúc nghiêm túc như vậy con phải kêu ba là phụ thân.....*
Thế nhưng Cảnh Tịch hiểu nhầm. Tại sao nhóc con lại hiểu nhầm? Nguyên nhân chỉ có một chính là nhóc con quá sợ ....
Một trong những lý do nữa là Cảnh Tịch luôn là một đứa bé rất biết cách nằm vạ, chơi xấu.
Còn lý do tại sao Cảnh Trăn lại tức giận đến như vậy, bởi vì cảnh Tịch ngay khi bước vào cửa lập tức nghĩ cách làm thế nào để trở thành một cậu bé ngoan ngoãn.
Tất nhiên, điều này là do tính tình, không có sự khác biệt giữa tốt và xấu.
Thêm vào đó, Cảnh Trăn sẻ không trừng phạt con trai đang trong tâm trạng này.
????????????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất