Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]
Chương 119: PN. Bệnh Cảm *Cuối*
Ai muốn Cảnh đại thần cắt tóc cho thì đưa tay, xếp hàng nha nha.....????????
Không biết Phương Chu có cố ý không mà kim tiêm truyền vào tay phải của Cảnh Triều.
Mặc dù luyện đàn, tập võ thuật từ nhỏ, tay trái và tay phải phối hợp tương đối tốt nhưng cậu nhóc cầm đũa tay trái vẫn ăn chậm hơn bình thường. Cảnh Chí vốn dĩ đang cầm hộp cơm và đưa cho Cảnh Triều cầm hộp rau, chưa đầy một phút anh đã cảm thấy đau nhức ở cánh tay vậy mà Cảnh Triều mới ăn được một đũa cơm rau, rốt cuộc không chịu nổi, anh đã giựt lấy đôi đũa trong tay Cảnh Triều và bắt đầu từng đũa từng đũa đúc cho con trai mình.
Từ nhỏ đến lớn, dẫu lúc hai tay bị đánh sưng lên giống như ngọn núi nhỏ cũng chưa bao giờ có được đãi ngộ này. Thuốc hạ sốt bắt đầu có tác dụng làm hai má còn hồng hơn trước. Cậu nhóc sợ miệng mình hả lớn quá sẽ không quy củ, sợ mình ăn chậm quá bị Cảnh Chí nhìn chằm chằm càng thêm thẹn thùng, cậu nhóc sợ mình nhai nuốt phát ra tiếng sẽ bị ba la rầy nên thỉnh thoảng cậu bé thoáng nhìn sắc mặt ba mình, khi chạm đến ánh mắt nóng lạnh kia lại lập tức nơm nớp lo sợ thu lại, ánh mắt lướt qua hộp cơm đầy dầu mỡ, cuối cùng ăn một phần ba trong không khí đầy thận trọng. Cảnh Chí nhìn vẻ mặt nhai sáp của con trai cũng rất hiểu chuyện.
"Không ăn?"
Cảnh Triều lắc đầu.
"Con không ăn nổi nữa."
"Thủ tục nhập viện đã xong, đợi đến khi truyền dịch xong sẽ đi qua."
Cảnh Chí thu dọn hộp cơm.
"Mẹ của con có làm cho con một ít sủi cảo, tối nay cùng chú ba con mang tới."
"Chú ba không phải đi công tác tối nay sao?"
Cảnh Chí từ từ quay đầu lại liếc cậu nhóc một cái, cầm sắp giấy trên bàn vỗ mạnh vào sau đầu cậu nhóc 'Bịch! Bịch!'
"Không đi. Con sinh bệnh có công a!"
Cảnh Triều mím môi cúi đầu, lấy khăn giấy lau miệng rồi bóp thành một trái banh tròn nhỏ trong tay.
"Ba, Tiểu Triều biết lỗi rồi. Khi nào con hết bệnh, con sẽ nhận phạt với ba."
Cảnh Chí lạnh lùng liếc cậu nhóc một cái, không nói gì, cầm túi rác trong tay đi ra ngoài.
Trái tim Cảnh Triều như chạm vào cổ họng, gần như nghẹt thở, ngay khi Cảnh Chí quay lại lập tức thay đổi lời nói.
"Ba muốn phạt ngay bây giờ, Tiểu Triều tuyệt không trốn tránh."
Cảnh Chí cố đè nén lửa giận, chỉ vào người đang chống đở nữa thân người của mình.
"Con nằm xuống trước đi."
Xoay người, kéo một cái ghế đẩu ngồi ở bên giường.
"Không trốn tránh? Nói cho ba biết, trách phạt như thế nào?"
Cảnh Triều thực ra không phải là một đứa nhỏ có da mặt mỏng. Bất luận ở trường học hay ở công ty, cậu nhóc có vài phần không sợ hãi trước vinh nhục, khiêm tốn, điềm tĩnh hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của mình thường làm cho người lần đầu tiên gặp cậu có chút khiếp sợ. Tuy nhiên bị Cảnh Chí hỏi như vậy, cậu bé đột nhiên quá mắc cỡ không biết phải làm thế nào, quay mặt đi, khuôn mặt đỏ bừng giống như từng tế bào trên khuôn mặt được nấu chín. Nhưng mà, Cảnh Chí nghiêng đầu nhìn chằm chằm như vậy, cậu nhóc dẫu có trăm lá gan cũng không dám không trả lời.
"... Đánh đòn..."
Ánh mắt né tránh không muốn chạm vào vẻ mặt của Cảnh Chí, kèm theo tiếng tim đập mạnh vào lồng ngực, cậu nhóc trầm giọng nói thêm.
".....Có được không?"
Cảnh Chí nghe '...có được không?' của con trai đã làm tiêu tan mất chút tức giận còn lại, đã không nhịn được cười khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng như đi trên lớp băng mỏng của Cảnh Triều nhưng anh vẫn cố giữ tư thế uy nghiêm của người ba đang muốn đứng lên.
"Ba không biết có được không, ba phải hỏi Trưởng khoa Thái."
Anh vừa nói vừa định rời đi, nhưng Cảnh Triều đã kéo tay áo của anh lại, quay đầu lại vẫn là đôi mắt trong và sáng đó kêu lên một tiếng.
"Ba!!!!"
Nhìn thấy nụ cười còn sót lại trên mặt Cảnh Chí, Cảnh Triều từ từ buông xuống trái tim đang treo lơ lửng của mình, cong khóe miệng.
"Ba, ba đừng bực bội Tiểu Triều, Tiểu Triều biết lỗi rồi, từ nay chắc chắn không tái phạm nữa."
Cảnh Triều từ nhỏ đã rất độc lập và sống nội tâm, không cần thúc giục cũng rất ưu tú. Tuổi còn nhỏ đã học xong tốt khoe xấu che, trọng trách trên vai luôn một mình gánh vác, dù có mệt mỏi đau nhứt cũng không muốn người lớn bận tâm, lo lắng. Cậu nhóc lúc trước cảm thấy đó là ưu điểm và người con trai lớn gánh vác sự kỳ vọng của mọi người nên như thế này. Thế nhưng lần này đổ bệnh, sau khi nhìn thấy Cảnh Chí bận rộn trước sau vì mình, mặc dù cũng bị la rầy nhưng hình như lại nhận ra rằng mình đã tước đi nhiều đặc quyền làm ba của Cảnh Chí. Được lo lắng cho con cái và được con cái cần đến hóa ra cũng là một loại hạnh phúc.
Cảnh Chí nhìn nhóc con đang giơ tay trái lên cạnh thái dương của mình như thể tuyên thệ, lúc này mới nhận ra trên mu bàn tay cậu nhóc đang ghim một cây kim y tế, vỗ nhẹ vào cánh tay trái của cậu nhóc.
"Bỏ tay xuống! Không biết tay mình đang ghim kim tiêm sao?"
"Ồ."
Cảnh Triều buông ra, nằm úp sấp trên giường.
Cảnh Chí lại ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn đôi lông mày vừa non nớt vừa tài năng của con trai, tự cười một mình.
"Đây hình như là lần đầu tiên con truyền dịch."
Kiên trì tập thể dục, không bao giờ kén ăn, ưa sạch sẽ và kiểm soát chặt chẽ công việc cũng như nghỉ ngơi của mình. Thân thể của Cảnh Triều luôn thuộc hàng đỉnh cao. Mười bốn tuổi mới mắc bệnh nặng nhất chính là lần này. Từ nhỏ đến lớn, cộng lại tất cả các viên thuốc đã từng uống mới bằng số thuốc mà Cảnh Chí vừa mới cho cậu bé uống chứ nói gì đến việc tiêm truyền dịch.
Vì vậy, khi nghe nói tình trạng bệnh nặng đến mức phải nhập viện để theo dõi và có khả năng phải đặt nội khí quản bất cứ lúc nào, Cảnh Chí là người bên ngoài ngành y làm sao sao không khẩn trương, lo lắng.
Ánh nắng chiếu xiên chéo qua bóng cây chiếu vào gò má góc cạnh của Cảnh Triều và giọng nói của cậu nhóc nhẹ nhàng như ánh nắng chiều nay. Không có nhiều trách nhiệm đặt lên thân hình nhỏ bé của cậu bé. Một lời xin lỗi xuất phát từ thiếu niên áy náy.
"Ba! Con xin lỗi, con đã làm cho ba lo lắng."
Cảnh Chí sửng sốt một chút, sau mũi phát ra một tiếng "Ưm" không nghe được, đột nhiên cúi người xoa xoa mái tóc không mềm mại của Cảnh Triều, nhìn kỹ.
"Tóc dài rồi, nên hớt."
Cảnh Triều nghiêm mặt nhìn ba, ngẩng cổ gật đầu.
"Đúng vậy, nằm viện càng khó chịu."
Cho dù là người biết cong biết duỗi, Cảnh Triều cũng là thân phận Cảnh gia đại thiếu gia dù không đến mức ngậm muỗng vàng lớn lên nhưng cơ sở vật chất của bệnh viện công này rất khác với khách sạn mà cậu nhóc ở khi đi công tác cùng với ba mình. Cảnh Chí có thể tưởng tượng, Cảnh Triều là đứa nhỏ ưa sạch sẽ, và nhóc con có thể sẽ năn nỉ chú của mình cho mình mỗi ngày về nhà để tắm rửa thay quần áo đi à nha.
Cảnh Chí nhìn cậu nhóc, đề nghị:
"Hay là để ba xem gần bệnh viện có tiệm hớt tóc nào không?"
Cảnh Triều cắn môi, đột nhiên trợn to hai mắt, nảy ra ý hay.
"Ba hớt tóc cho con đi!"
"Ba hớt?"
Cảnh Chí dựa vào lưng ghế, tay chỉ vào đầu cậu nhóc, mắt mở to như thể vừa nhìn thấy một con quái vật kinh người nào đó. Đó là một biểu hiện mà Cảnh Triều chưa từng thấy bao giờ, ngay cả khi có quái vật nào trước mắt, cậu nhóc cũng sẽ cảm thấy rằng ba mình, người mạnh đến mức không thể tưởng tượng, sẽ bình tĩnh tìm kiếm một ngôn ngữ ngoài hành tinh từ trí nhớ sâu rộng, sau đó bình tĩnh nói như nói về thời tiết, thị trường chứng khoán và quan hệ quốc tế.
"Ba chưa từng hớt tóc."
Giống như công tắc bị sét đánh, Cảnh Chí vốn luôn bình tĩnh lại choáng váng đến vậy thật là hiếm thấy.
Cảnh Triều cố nhịn cười, đôi mắt có chút phiếm hồng.
"Cả người con đau nhứt quá không thể đi đến tiệm hớt tóc được. Ba chỉ tùy tiện cắt hai kéo, Tiểu Triều sẽ không không ghét bỏ."
"Ở đây làm sao mà cắt? Không có dụng cụ..."
Cảnh Triều đột nhiên cảm thấy toàn thân sôi trào, giống như người sốt cao 40 độ không phải chính mình.
"Hỏi mượn chú út. Kéo mô, kéo vi, kéo nhựa, khuỷu tay tròn nhọn... cái nào cũng có."
Vì vậy, Cảnh Triều ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường trong phòng trực của Phương Chu, tay phải cầm một cái chai, mặc một chiếc áo choàng cách ly mà Phương Chu đã mang từ phòng cấp cứu về. Nó được buộc chặt quanh cổ và một hàng kéo khác nhau được đặt trên xe điều trị bên cạnh cậu nhóc.
"Đừng nhúc nhích, lỡ chọt vào mặt của con thì sao."
"Ba! Ngứa quá, ba.."
"Chịu đựng đi. Con muốn ba tự mình hớt tóc cho con mà."
Lúc mới bắt đầu, tay chân co rúm lại không dám cắt, dần dần có lẽ phát hiện con trai của mình thật sự rất đẹp trai, dù có cắt thế nào cũng không làm mất vẻ mặt oai hùng tuấn tú nên cũng mạnh dạn ra tay.
Hơn mười hai mươi phút, Phương Chu bước vào rút kim tiêm ra, tóc cũng đã cắt xong.
Là người đầu tiên nhìn thấy thành phẩm, Cảnh Chí nhìn chằm chằm Phương Chu, chờ đợi một câu khen ngợi nhưng anh chỉ thu dọn chai dịch truyền rồi định đi ra ngoài, không hề nói một lời.
"Phương Tiểu Chu!"
Cảnh Chí không nhịn được hét lên.
"Em không có gì muốn nói sao?
Phương Chu đứng ở cửa nhìn lại, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên đầu Cảnh Triều, sau đó từ từ di chuyển xuống tóc vụn vương vãi trên mặt đất.
"Anh nhớ quét dọn sạch sẽ."
Cảnh Chí bất lực nên phải tìm cái kính đưa cho con trai mình. Giả bộ hờ hững mà vội vàng ghé sát vào con trai.
"Thế nào?"
Cảnh Triều có lẽ là cố ý một chút, nhìn trái nhìn phải đợi một hồi lâu, nhìn ánh mắt chờ mong của Cảnh Chí, vẫn có chút ý tứ.
"Cũng ổn."
"Cũng ổn?"
Cảnh Chí cau mày, khá là bất mãn, trong từ điển của anh chưa bao giờ có từ 'Ổn'.
"Ừm... cũng được nha!"
Giọng điệu của Cảnh Triều rất thoải mái, không hề cảm thấy sự không cam lòng của người bên cạnh.
Cảnh Chí không nói lời nào, tay xoa xoa mạnh thành phẩm của mình, anh cảm thấy con trai mình rất đẹp trai, dẫu sau ót gồ ghề vẫn rất đẹp trai.
Cảnh Triều mỉm cười ngẩng đầu nhìn ba mình.
"Ba, khi nào ba về hưu, con cũng sẽ cắt tóc cho ba."
"Tại sao phải chờ nghỉ hưu?"
Cảnh Triều hiếm thấy vui vẻ như một đứa con nít.
"Bởi vì lúc đó ba sẽ không phải ra ngoài gặp ai, xấu xí chút cũng không sao."
Cảnh Chí cau mày có vẻ không vui.
"Ba của con xấu?"
"Con sợ con cắt xấu ..."
"Hừm, vậy còn tình nguyện cắt cho ba."
Cảnh Triều cười tự hào.
"Con không chỉ cắt tóc, mà khi ba không thể cúi người xuống, con cũng sẽ cắt móng chân cho ba."
"Con có tốt hơn bác sĩ trị liệu ở nhà không?"
"Có thể luyện mà ... còn có ráy tai, massage cũng đều tự tay con làm!"
"Trong đầu cả ngày chỉ nghĩ đến mấy thứ này?"
"Con đã nghĩ về những điều này từ lâu lắm rồi. Khi ba mẹ nghỉ hưu, trong nhà không cần bác sĩ vật lý trị liệu, người đấm bóp hay thợ cắt tóc..... Tất cả tự tay Tiểu Triều sẽ làm."
"Con không phải là nghĩ làm cho ba vui vẻ để chuyện hôm nay không cần bị phạt?"
"Ba, chuyện nào ra chuyện đó. Ba biết con không nghĩ như vậy."
"Tốt nhất là vậy."
"Bất quá, ba cân nhắc cho con bao lì xì lớn?"
.........
-------
Lời Tác Giả.
Cảnh Triều có bị đánh hay không sẽ không ai biết a...
Lấy cảm hứng từ trận cảm cúm tỉ lệ cao gần đây, viết không logic, không câu chuyện, không có đánh đòn, không cảm xúc, một câu chuyện nhỏ dài lê thê, nhằm mục đích hủy hoại hình tượng đại ca dẫu núi có sập trước mặt cũng không biến sắc.....
......Mong mọi người đừng coi thường món quà năm mới này, và chúc năm Kỷ Hợi luôn vui vẻ - mạnh khỏe......
Xuân Kỷ Hợi 2019
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất