Chương 57: Hoàn Toàn Trở Mặt
Sau khi về đến nhà thì Mộc Miên đã về phòng ngủ mà không dùng bữa tối. Cả ngày hôm nay không rõ cảm xúc của bản thân như thế nào nhưng hiện tại cô đang thấy rất mệt mỏi. Mệt với tất cả mọi thứ và tưởng chừng như bao nhiêu cảm xúc của mười năm trước cứ ào ạt ùa về.
[Cạch!]
Vừa mở cửa phòng thì trông thấy Mỹ Vy đang ôm Tí Nị đùa giỡn khiến Mộc Miên không khỏi bất ngờ. Không ngờ cô ấy lại đến đây mà chưa thông báo trước.
- Chị Mộc Miên!
Mỹ Vy ôm Tí Nị trong lòng và đi đến trước mặt cô. Trên gương mặt vẫn giữ một nụ cười tươi tắn, không có một chút gì gọi là bất thường.
- Ơ? Em đến khi nào vậy?
- Cũng chưa lâu lắm! Haiz…
Cô ấy thở dài ôm lấy Tí Nị quay lưng đi, còn vô tư nói linh tinh thêm vài câu nữa.
- Anh Đông cũng thật là. Hôm trước nuôi Tí Nị, em nói nuôi chó bác gái sẽ không thích nên nuôi mèo đi, không ngờ anh ấy lại mang Tí Nị sang cho chị.
- Ừm, chị không quan trọng mấy chuyện đó lắm. Dù sao cũng chỉ là quà của đối tác thôi.
Đi đến tủ quần áo, lúc này Mộc Miên chỉ muốn tắm rửa và nghỉ ngơi để thư giãn vài phần. Những chuyện này hiện tại không muốn nghĩ đến nữa.
- Dạo gần đây em nghe nhân viên ở công ty nói anh ấy rất tốt với chị, có vẻ như hai người khá thân thiết. Có chị ở đấy em yên tâm rồi, anh Đông hay làm việc mà quên mất ăn uống nên chị nhắc nhở thường xuyên giúp em.
Chỉ vừa lấy một bộ đồ mới thì câu nói ấy đã lọt vào tai. Bàn tay siết chặt lấy áo, Mộc Miên nhíu mày khó chịu và cố kềm nén để giọng không phải phát ra lớn hơn.
- Chị đã bao nhiêu tuổi và chị biết bản thân cần phải làm gì. Ý tứ trong lời nói của em chị điều hiểu. Giữa chị và Hiểu Đông sẽ không có chuyện gì xảy ra ngoài mối quan hệ sếp và nhân viên vậy nên em đừng bao giờ nhắc đến anh ấy nữa.
- Chị à, chị đừng trách em vì những lời đó. Anh Đông vốn dĩ là một người phong lưu, những cô gái cố gắng tiếp cận anh ấy đều do em xua đuổi. Chỉ là em sợ mất anh ấy nên mới dè chừng với chị. Nếu như chị không có tâm tư riêng thì không cần phải thanh minh với em.
- Vậy sao? Chị luôn nghĩ chị em chúng ta luôn dễ dàng nói với nhau tất cả mọi chuyện. Người đàn ông của em thì chắc chắn chị sẽ không phạm đến nhưng em nghĩ làm sao mà lại nói với chị như vậy? Bao nhiêu năm qua em vẫn chưa hiểu được con người của chị ư? Chị không phải loại người không biết suy nghĩ để cho em đến đây buông lời dằn vặt.
Bao nhiêu năm trôi qua, đến tận ngày hôm nay Mộc Miên không ngờ Mỹ Vy lại nói với mình những lời như thế. Không thể nhìn ra cô bé ngày nào vẫn còn khóc nấc trong lòng mình. Cô cứ nghĩ sau khi về đây gặp lại bạn bè, người quen thì sẽ vui vẻ hơn cuộc sống nhàm chán ở bên ấy. Nhưng không! Thứ mà cô nhận được đến ngày hôm nay chỉ là áp lực, ray rứt lương tâm của chính mình. Còn gì cay đắng hơn không thể yêu một người mà mình yêu thương? Cô biết mình là người đến sau nên đã chấp nhận lùi một bước nhưng bây giờ thì sao? Mỹ Vy đến đây và đối với mình như thể sắp cướp đi Hiểu Đông từ tay cô ấy vậy.
- Em hiểu chị nhưng em không an tâm. Nếu chị không yêu anh ấy thì tại sao lại đau lòng? Tại sao lại có dáng vẻ như hiện tại?
Mỹ Vy đi đến trước mặt cô, sắc mặt đanh lại không một cảm xúc. Phải nói đây là nét mặt mà cô chưa từng được thấy ở trước đây bao giờ.
- Mộc Miên, anh ấy sau này sẽ là chồng em. Nếu mọi chuyện đi quá xa thì người khổ tâm nhất sẽ là chị.
- Cảm ơn em! Nhưng chuyện khổ tâm nhất với chị lúc này không liên quan đến bất kỳ người đàn ông nào cả mà là tình cảm chị em bao năm của chúng ta đã có một vết nứt rồi. Sau này gặp lại chị không mong những điều chúng ta nói chỉ xoay quanh về anh ấy. Em cứ suy nghĩ thật kỹ xem vì chuyện này có đáng hay không.
Lướt qua cô ấy, Mộc Miên đi thẳng vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại. Lúc này biết rõ bản thân không thể nào bình tĩnh được nên tốt nhất là tránh mặt nhau đi. Nếu như thông thường thì chẳng bao giờ Mộc Miên cáu bẩn, lớn tiếng vì những chuyện như thế này nhưng hôm nay lại khác, tất cả mọi thứ không ngừng đổ dồn vào tâm trí, đè nặng lên đôi vai đã gồng gánh sự mệt mỏi lâu ngày. Lớn tiếng với Mỹ Vy không phải vì cô muốn gây hấn hay làm mọi thứ trở nên căng thẳng hơn. Mà là mỗi khi nghe những câu nói châm biếm ẩn ý từ cô ấy khiến cho bản thân cảm thấy rất hổ thẹn. Thay vì trách móc Mỹ Vy thì cô lại tự nhận ra mình mới là người sai trái và đáng trách. Cô ấy không có lỗi gì khi dùng mọi cách để bảo vệ tình yêu của mình.
- Hôm nay em muốn ở lại đây với chị nhưng có lẽ không được rồi. Chúc chị ngủ ngon!
Sau câu nói ấy là tiếng cửa đóng sầm đầy lạnh lẽo. Mộc Miên nhắm hai mắt, thở một dài một hơi não nề. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ? Rốt cục là cô đã sai từ đâu? Từ khi gặp anh? Từ khi về nước? Hay là từ khi bước chân vào Diamond?
Không thể phũ nhận rằng Hiểu Đông đang ảnh hưởng rất lớn đến tâm trí lẫn cuộc sống của mình. Mộc Miên cứ có cảm giác thứ tình cảm này ngày càng trở nên châm chít và rất khó để nguôi ngoai.
[Cốc! Cốc!]
- Mộc Miên! Mẹ vào trong nhé?
Khoảng một lúc sau bà Trần đến phòng tìm Mộc Miên. Tuy nhiên bên trong không có một lời đáp trả càng khiến cho bà bất an thêm vài phần.
Đi vào trong và đóng cửa lại, cùng lúc Mộc Miên cũng vừa bước ra từ phòng tắm, bà nhìn con gái nở một nụ cười hiền rồi đặt đĩa trái cây lên bàn.
- Hôm nay chẳng phải Mỹ Vy nói muốn ở lại với con sao? Sao con bé về đột ngột thế?
- Dạ, em ấy bận việc liên quan đến trường học, cũng là sắp tốt nghiệp nên bận rộn lắm. - Cô cố tỏ ra bình thản.
- Giọng của con… Con vừa khóc đấy à?
Trông thấy Mộc Miên ngồi xuống sofa với dáng vẻ bần thần thì bà đã lập tức đi đến và ngồi xuống bên cạnh. Dạo gần đây cô rất bận với công việc dẫn đến tình trạng cơ thể mệt mỏi, không những lo việc ở cả hai nơi mà còn phải tăng ca ở công ty để kịp với tiến độ, tâm trạng cũng vì thế mà không được thoải mái theo.
- Mẹ biết thời gian qua còn đã có rất nhiều việc và chịu áp lực rất lớn. Nhưng đừng lo, sau lưng vẫn còn có cha mẹ và những người luôn luôn ở cạnh bên con. Có cả Hiểu Đông nữa mà, cậu ấy không những yêu thương con mà còn quan tâm đến cha mẹ nữa. Mẹ cảm thấy rất vui vì con có một công việc ổn định và sau này sẽ có một người đàn ông đáng tin tưởng ở bên.
[Cạch!]
Vừa mở cửa phòng thì trông thấy Mỹ Vy đang ôm Tí Nị đùa giỡn khiến Mộc Miên không khỏi bất ngờ. Không ngờ cô ấy lại đến đây mà chưa thông báo trước.
- Chị Mộc Miên!
Mỹ Vy ôm Tí Nị trong lòng và đi đến trước mặt cô. Trên gương mặt vẫn giữ một nụ cười tươi tắn, không có một chút gì gọi là bất thường.
- Ơ? Em đến khi nào vậy?
- Cũng chưa lâu lắm! Haiz…
Cô ấy thở dài ôm lấy Tí Nị quay lưng đi, còn vô tư nói linh tinh thêm vài câu nữa.
- Anh Đông cũng thật là. Hôm trước nuôi Tí Nị, em nói nuôi chó bác gái sẽ không thích nên nuôi mèo đi, không ngờ anh ấy lại mang Tí Nị sang cho chị.
- Ừm, chị không quan trọng mấy chuyện đó lắm. Dù sao cũng chỉ là quà của đối tác thôi.
Đi đến tủ quần áo, lúc này Mộc Miên chỉ muốn tắm rửa và nghỉ ngơi để thư giãn vài phần. Những chuyện này hiện tại không muốn nghĩ đến nữa.
- Dạo gần đây em nghe nhân viên ở công ty nói anh ấy rất tốt với chị, có vẻ như hai người khá thân thiết. Có chị ở đấy em yên tâm rồi, anh Đông hay làm việc mà quên mất ăn uống nên chị nhắc nhở thường xuyên giúp em.
Chỉ vừa lấy một bộ đồ mới thì câu nói ấy đã lọt vào tai. Bàn tay siết chặt lấy áo, Mộc Miên nhíu mày khó chịu và cố kềm nén để giọng không phải phát ra lớn hơn.
- Chị đã bao nhiêu tuổi và chị biết bản thân cần phải làm gì. Ý tứ trong lời nói của em chị điều hiểu. Giữa chị và Hiểu Đông sẽ không có chuyện gì xảy ra ngoài mối quan hệ sếp và nhân viên vậy nên em đừng bao giờ nhắc đến anh ấy nữa.
- Chị à, chị đừng trách em vì những lời đó. Anh Đông vốn dĩ là một người phong lưu, những cô gái cố gắng tiếp cận anh ấy đều do em xua đuổi. Chỉ là em sợ mất anh ấy nên mới dè chừng với chị. Nếu như chị không có tâm tư riêng thì không cần phải thanh minh với em.
- Vậy sao? Chị luôn nghĩ chị em chúng ta luôn dễ dàng nói với nhau tất cả mọi chuyện. Người đàn ông của em thì chắc chắn chị sẽ không phạm đến nhưng em nghĩ làm sao mà lại nói với chị như vậy? Bao nhiêu năm qua em vẫn chưa hiểu được con người của chị ư? Chị không phải loại người không biết suy nghĩ để cho em đến đây buông lời dằn vặt.
Bao nhiêu năm trôi qua, đến tận ngày hôm nay Mộc Miên không ngờ Mỹ Vy lại nói với mình những lời như thế. Không thể nhìn ra cô bé ngày nào vẫn còn khóc nấc trong lòng mình. Cô cứ nghĩ sau khi về đây gặp lại bạn bè, người quen thì sẽ vui vẻ hơn cuộc sống nhàm chán ở bên ấy. Nhưng không! Thứ mà cô nhận được đến ngày hôm nay chỉ là áp lực, ray rứt lương tâm của chính mình. Còn gì cay đắng hơn không thể yêu một người mà mình yêu thương? Cô biết mình là người đến sau nên đã chấp nhận lùi một bước nhưng bây giờ thì sao? Mỹ Vy đến đây và đối với mình như thể sắp cướp đi Hiểu Đông từ tay cô ấy vậy.
- Em hiểu chị nhưng em không an tâm. Nếu chị không yêu anh ấy thì tại sao lại đau lòng? Tại sao lại có dáng vẻ như hiện tại?
Mỹ Vy đi đến trước mặt cô, sắc mặt đanh lại không một cảm xúc. Phải nói đây là nét mặt mà cô chưa từng được thấy ở trước đây bao giờ.
- Mộc Miên, anh ấy sau này sẽ là chồng em. Nếu mọi chuyện đi quá xa thì người khổ tâm nhất sẽ là chị.
- Cảm ơn em! Nhưng chuyện khổ tâm nhất với chị lúc này không liên quan đến bất kỳ người đàn ông nào cả mà là tình cảm chị em bao năm của chúng ta đã có một vết nứt rồi. Sau này gặp lại chị không mong những điều chúng ta nói chỉ xoay quanh về anh ấy. Em cứ suy nghĩ thật kỹ xem vì chuyện này có đáng hay không.
Lướt qua cô ấy, Mộc Miên đi thẳng vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại. Lúc này biết rõ bản thân không thể nào bình tĩnh được nên tốt nhất là tránh mặt nhau đi. Nếu như thông thường thì chẳng bao giờ Mộc Miên cáu bẩn, lớn tiếng vì những chuyện như thế này nhưng hôm nay lại khác, tất cả mọi thứ không ngừng đổ dồn vào tâm trí, đè nặng lên đôi vai đã gồng gánh sự mệt mỏi lâu ngày. Lớn tiếng với Mỹ Vy không phải vì cô muốn gây hấn hay làm mọi thứ trở nên căng thẳng hơn. Mà là mỗi khi nghe những câu nói châm biếm ẩn ý từ cô ấy khiến cho bản thân cảm thấy rất hổ thẹn. Thay vì trách móc Mỹ Vy thì cô lại tự nhận ra mình mới là người sai trái và đáng trách. Cô ấy không có lỗi gì khi dùng mọi cách để bảo vệ tình yêu của mình.
- Hôm nay em muốn ở lại đây với chị nhưng có lẽ không được rồi. Chúc chị ngủ ngon!
Sau câu nói ấy là tiếng cửa đóng sầm đầy lạnh lẽo. Mộc Miên nhắm hai mắt, thở một dài một hơi não nề. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ? Rốt cục là cô đã sai từ đâu? Từ khi gặp anh? Từ khi về nước? Hay là từ khi bước chân vào Diamond?
Không thể phũ nhận rằng Hiểu Đông đang ảnh hưởng rất lớn đến tâm trí lẫn cuộc sống của mình. Mộc Miên cứ có cảm giác thứ tình cảm này ngày càng trở nên châm chít và rất khó để nguôi ngoai.
[Cốc! Cốc!]
- Mộc Miên! Mẹ vào trong nhé?
Khoảng một lúc sau bà Trần đến phòng tìm Mộc Miên. Tuy nhiên bên trong không có một lời đáp trả càng khiến cho bà bất an thêm vài phần.
Đi vào trong và đóng cửa lại, cùng lúc Mộc Miên cũng vừa bước ra từ phòng tắm, bà nhìn con gái nở một nụ cười hiền rồi đặt đĩa trái cây lên bàn.
- Hôm nay chẳng phải Mỹ Vy nói muốn ở lại với con sao? Sao con bé về đột ngột thế?
- Dạ, em ấy bận việc liên quan đến trường học, cũng là sắp tốt nghiệp nên bận rộn lắm. - Cô cố tỏ ra bình thản.
- Giọng của con… Con vừa khóc đấy à?
Trông thấy Mộc Miên ngồi xuống sofa với dáng vẻ bần thần thì bà đã lập tức đi đến và ngồi xuống bên cạnh. Dạo gần đây cô rất bận với công việc dẫn đến tình trạng cơ thể mệt mỏi, không những lo việc ở cả hai nơi mà còn phải tăng ca ở công ty để kịp với tiến độ, tâm trạng cũng vì thế mà không được thoải mái theo.
- Mẹ biết thời gian qua còn đã có rất nhiều việc và chịu áp lực rất lớn. Nhưng đừng lo, sau lưng vẫn còn có cha mẹ và những người luôn luôn ở cạnh bên con. Có cả Hiểu Đông nữa mà, cậu ấy không những yêu thương con mà còn quan tâm đến cha mẹ nữa. Mẹ cảm thấy rất vui vì con có một công việc ổn định và sau này sẽ có một người đàn ông đáng tin tưởng ở bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất