Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn

Chương 32

Trước Sau
Nếu ma tu chết thì sẽ không có kiếp sau.

Mộ Tương lẳng lặng ngắm nhìn thế giới này, xem như đã hiểu rõ cách làm của Sư Hòa.

Nếu hắn chết trên Nhân Quả Đài, chỉ sợ chẳng có nổi cơ hội chuyển thế.

Sư Hòa thì khác, y có đại công đức trên người, còn là tiên tu. Tuy mệnh cách cả hai đã được hoán đổi cho nhau, song chung quy y không phải ma tu chính thống, dù không thể đi xuống Nhân Quả Đài thì cũng vẫn có thể có kiếp sau.

Nhưng luân hồi là thứ có quy luật khó hiểu nhất giữa trời đất, ngay cả Sư Hòa trong quá khứ cũng không thể chuẩn xác tìm ra chuyển thế của một người, huống chi kiếp sau thay đổi một thân thế hoàn toàn mới, có trải nghiệm hoàn toàn mới, tự nhiên sẽ phát sinh ra tính cách mới.

Người như thế, không có ký ức về đời trước, hẳn cũng không tính là cùng một người.



Sau khi trở về cung điện, Mộ Tương không còn đi thăm Sư Hòa nữa.

Hắn yên lặng ở trong cung, không có người nói chuyện, bầu bạn bên cạnh cũng chỉ có một con thỏ.

Hắn không rõ con thỏ này có phải là Hương Hương hay không, theo lý thuyết thì lần luần hồi cuối cùng là giả, và Hương Hương trong đó cũng nên là giả mới đúng.

Nhưng con thỏ này có màu lông giống hệt Hương Hương, thậm chí đôi mắt nhỏ tròn xoe cũng y đúc.

Mộ Tương vẫn gọi nó là Hương Hương.

Hắn còn bí mật xuống phàm trần một chuyến. Đại Tương trải qua ôn dịch tẩy lễ đã không còn tồn tại, bị tân kiêu hùng chiếm lĩnh gây dựng vương thổ mới.

Tất cả mọi thứ không còn quen thuộc nữa, Mộ Tương càng ở lại lâu hơn sẽ càng cảm thấy ngột ngạt.

Hắn mua một cây dành dành về trồng trong cung điện của mình. Cây cối có linh khí nuôi dưỡng nên thích ứng rất nhanh. Chưa đầy một tháng, lá ngày càng xanh đậm hơn trước, thậm chí còn xuất hiện một vài nụ nhỏ, rất có khả năng lần nữa bước vào mùa hoa.

Tuy đã trở về bản thể, nhưng Mộ Tương vẫn giữ thói quen trong kiếp cuối cùng ở Đại Tương. Hắn sẽ đi nơi tiếp giáp phàm trần ăn một ngày ba bữa, sẽ nằm trên giường khi màn đêm buông xuống, sau đó vu0t ve miếng ngọc bội lại trở về trước ngực kia, cuộn tròn cơ thể chìm vào giấc ngủ.

Ban ngày hắn cũng không có nhiều việc phải làm, ngoài ôm Hương Hương ngẩn người ra, hắn chỉ vào sân chăm sóc cây dành dành.

Lòng có tạp niệm, tự nhiên không cách nào chuyên tâm tu luyện. Mỗi khi nhập tọa, Mộ Tương đều cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.

Tâm ma đang lớn lên từng chút một.

Mộ Tương đếm ngày tháng trôi qua với vẻ mặt không cảm xúc gì.

Thực ra Sư Hòa nghĩ sai một điều, y cho Mộ Tương linh khí cực cao, nhưng Mộ Tương lại không có tâm cảnh đủ tương xứng thích hợp với nó.



Trước ngày kết thúc thẩm phán Nhân Quả Đài, Mộ Tương cẩn thận dùng linh lực dọn dẹp mọi ngóc ngách của cung điện, cho đến khi nào không nhiễm một hạt bụi,mới thôi.

Hắn cố ý thay một bộ đồ lụa đen, còn ép Hương Hương tắm rửa.

Sư Hòa xuống khỏi Nhân Quả Đài, không biết là sẽ đi đâu, một đám trưởng lão hộ tống xung quanh, cũng chẳng hiểu là đang đề phòng ai.

Đáng tiếc bọn họ còn chưa tới phàm trần thì thấy một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Dây thần kinh của mọi người lập tức căng chặt, không quá chắc chắn người phía trước là ai. Bao năm qua, Thái Thanh tăng quyền lực chỉ dựa vào một mình Sư Hòa, hiện giờ Sư Hòa xảy ra chuyện, thực lực giảm mạnh, phỏng chừng không ít đối thủ sẽ tìm đến gây phiền phức.

“Kẻ tới là ai?”

Mộ Tương chậm rãi đến gần, bình tĩnh nói: “Cho các ngươi hai lựa chọn, các ngươi chủ động giao y cho ta, hoặc là ta đến cướp.”

Chúng trưởng lão: “…”

“Mộ Tương ngươi đang làm gì! Thượng Nhân trăm phương nghìn kế cứu ngươi là để bây giờ ngươi ra tay với đồng môn à?”

“Khi xưa chính là đồng môn ra tay với ta trước.” Mộ Tương lập tức đi vào giữa đám người, “Huống chi chúng ta đã không còn là đồng môn nữa.”

Là Sư Hòa chính miệng nói, chẳng phải sao? Y không còn là sư phụ của hắn.

Trước đây, Mộ Tương thân là ma tu đánh nhau với bọn họ là có thể chiếm thượng phong, huống hồ là Mộ Tương hiện tại kế thừa một thân linh lực từ Sư Hòa.

Bầu không khí nhất thời có chút bế tắc, mãi đến khi một bàn tay chậm rãi vươn ra khỏi kiệu, vén rèm lên, than khẽ: “Đi thôi.”

Một vị trưởng lão lập tức dâng trào khí thế: “Nghe thấy chưa! Bảo ngươi đi đấy.”

Mộ Tương mím chặt môi, chưa từng dịch bước, nhìn chằm chằm về phía rèm..



Sư Hòa bước ra khỏi kiệu, và điều đầu tiên khiến Mộ Tương đau nhói là mái tóc bạch kim của y. Ngay cả khi gương mặt không thay đổi, vẫn có thể nhìn ra sinh mệnh của y đã gần kề.

Y không nhìn bất cứ ai: “Ta đi theo hắn.”

Các trưởng lão sửng sốt: “Nhưng…”

Sư Hòa: “Không cần nói thêm gì cả.”

“…” Vị trưởng lão dẫn đầu nhìn thật sâu vào Mộ Tương, vẫy tay ra hiệu mọi người lùi ra, “Chúng ta không che chở được Thượng Nhân, nếu có kẻ tới gây chuyện, chỉ mỗi hắn có năng lực bảo vệ y.”

Đã nói đến mức này, dù mọi người không cam lòng tới mấy cũng chỉ đành rời đi.

Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Sư Hòa và Mộ Tương vẫn đứng nguyên tại chỗ, không động đậy cũng không nói lời nào.

Sư Hòa lặng lẽ đứng ở chỗ cũ, ánh mắt đờ đẫn nhìn một điểm trên không trung.

Mộ Tương bóp đầu ngón tay, hít sâu một hơi: “Mắt của ngươi sao thế?”

Sư Hòa xác định phương hướng của Mộ Tương, xoay người đáp: “Không sao.”

Mộ Tương nhanh chóng đến trước mặt Sư Hòa, túm lấy cánh tay y mang người về cung điện của mình.

Mộ Tương bố trí sư phụ ở sương phòng chủ điện: “Từ nay về sau, ngươi ở nơi này.”

Tới chỗ ngạch cửa, hắn quay đầu lại: “Đừng suy nghĩ vô ích, ta sẽ không thả ngươi đâu.”

Sư Hòa: “…”



Mộ Tương im lặng nhìn cây dành dành đã mọc ra rất nhiều nụ hoa, Hương Hương hăng hái cọ cọ bên chân hắn.

“Muốn đi tìm y à?” Mộ Tương liếc nó một cái, “Cút đi.”

Hương Hương nghe vậy bèn êm ru cút về phía chủ điện, sử dụng cả bốn chân nhảy vào sương phòng.

Mộ Tương nhìn hướng cửa sổ, màu mắt đậm hơn chút.

Rõ ràng hiện giờ đã có thực lực có thể hạn chế Sư Hòa, cũng có thể hoàn toàn nắm giữ y trong tay, nhưng Mộ Tương vẫn chẳng cảm thấy chút vui mừng nào.

Trái tim vốn không thuộc về hắn ngày một chìm xuống đáy, như có một bàn tay to lớn vô hình tóm lấy cổ hắn, từng hơi thở đều cảm thấy khó khăn vô cùng.

……

Sau khi xuống khỏi Nhân Quả Đài, Sư Hòa chỉ bị mất một trong năm giác quan, và mái tóc của y đã bạc trắng, song đã coi như cực kỳ may mắn.

Ba ngày nay y không gặp Mộ Tương, cũng không ra khỏi sương phòng. Mỗi tấc nơi này đối với hắn đều khá xa lạ, không có linh lực chống đỡ y cũng không thể linh thị, có thể không động thì sẽ không động.

Hôm nay cửa sương phòng của hắn hiếm khi được mở ra, bên tai vang lên tiếng bước chân đều đặn.

“Dùng bữa.”

Mộ Tương đặt bát mì xuống bàn, lẳng lặng nhìn Sư Hòa nghe tiếng đứng dậy, chậm rãi lần mò tới bên bàn.

Mặc dù Sư Hòa hiện là linh thể, nhưng không có linh lực chống đỡ, y vẫn cần phải thỏa mãn nhu cầu ăn uống để tồn tại.

Bên cạnh có một cây cột cản trở, trước lúc Sư Hòa va phải nó, Mộ Tương vô thức ngăn cản, dẫn Sư Hòa vào bàn.

Mì sợi trông rất thanh đạm, nhưng nó lại là một bát mà Mộ Tương đã thử bốn năm lần mới được tính là thành công.

Sư Hòa vừa ăn một miếng là hơi khựng lại, sau đó tiếp tục ăn một cách tự nhiên: “Bên trong có cái gì?”

Mộ Tương mặt không biến sắc đáp: “Xuân dược.”

“…” Sư Hòa không nói nữa, như thể bị chặn lại.

Bầu không khí cực kỳ an tĩnh, dẫu Sư Hòa không nhìn thấy, y vẫn dùng bữa tao nhã thong dong như trước.

Y dùng bữa mất bao lâu, Mộ Tương nhìn bấy lâu.

Thấy Sư Hòa buông đũa, Mộ Tương thầm đếm thời gian trong lòng.

Sư Hòa: “Khí tức của ngươi bất ổn.”



Mộ Tương mất tập trung lên tiếng: “Hả?”

Sư Hòa đặt tay trên bàn, đến gần hắn hơn chút: “A Tương, để ta xem xem.”

Mộ Tương yên lặng nhìn y, tùy ý đưa tay qua. Bây giờ nếu hắn không muốn để Sư Hòa nhận ra cái gì, vậy còn chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.

Huống chi, Sư Hòa còn chưa đụng tới tay Mộ Tương thì đã từ từ mất đi ý thức.

Trong bát mì không có xuân dược, nhưng thật ra có một ít mông hãn dược đặc chế, hữu dụng với cả dạng linh thể mạnh mẽ giống bọn họ.

Sư Hòa hôn mê, Mộ Tương mới chậm rãi thốt ra cái xưng hô ấy: “Sư phụ…”

“Lúc trước ngươi không thương lượng với ta, hiện giờ ta cũng không cần thương lượng với ngươi.”

Hắn đỡ Sư Hòa nằm xuống giường, còn mình ngồi ở mép giường nhẹ nhàng vu0t ve khóe mắt Sư Hòa. Hắn cúi đầu có chút lưu luyến, khẽ chạm vào môi Sư Hòa.

Hiện tại Sư Hòa không thể có được sức mạnh và tuổi thọ hàng nghìn năm như trước nữa, điều duy nhất mà Mộ Tương có thể làm chính là để Sư Hòa sống một cuộc sống tốt hơn trong suốt quãng đời còn lại của mình.

Hắn nâng người lên, chạm vào mắt mình và Sư Hòa cùng lúc.



Khi Sư Hòa tỉnh dậy, đôi mắt y đã trở về như cũ, nhìn rõ mọi vậy.

Y nhíu mày, đẩy ra Hương Hương đang cọ cọ qua đây, sau đó đi vào trong sân nhìn Mộ Tương đang trồng trọt hoa cỏ.

“A Tương.”

Mộ Tương không ngoái đầu, hắn cảm thấy Sư Hòa tức giận.

Hắn không xoay người: “Thấy được rồi à? Đôi mắt của Lệnh Trần trưởng lão thật đúng là dễ dùng.”

Lệnh Trần trưởng lão chính là sư phụ của tên đệ tử đã đuổi giết hắn khiến hắn nhập ma.

Sư Hòa: “…”

Mộ Tương quay lại, nhếch khóe miệng về phía Sư Hòa một cách thờ ơ.

Sư Hòa vẫn cau mày nhìn kỹ đôi mắt Mộ Tương. Bây giờ không có linh lực, rất nhiều chuyện y không thể đưa ra kết luận chuẩn xác giống trong quá khứ nữa.

Thật ra y hy vọng rằng đôi mắt mình có hiện nay là của người khác.

Biết không lừa được Sư Hòa, Mộ Tương xoay người, tiếp tục cắt tỉa nhánh hoa, giọng điệu cũng vô cùng hời hợt bâng quơ: “Có linh lực của sư phụ trên người, ta không cần đôi mắt.”

Mất đi khả năng nhìn cũng không thể ảnh hưởng gì tới hắn, chỉ không thể nhìn rõ vật thể cụ thể, nhưng hắn có thể dựa vào tầm nhìn tâm linh của mình để nhận biết hình dáng của mọi thứ xung quanh.

Sư Hòa không ý kiến về tiếng sư phụ của hắn: “Ta cũng thế.”

“…” Mộ Tương ngừng động tác tay, đột nhiên xoay người đi tới chỗ Sư Hòa, ngước mắt nhìn y, “Vậy ngươi cần gì? Cần một đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời, một đồ đệ sẽ không ảo tưởng d4m dục về ngươi?”

Sư Hòa nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện thì lại nghe thấy Mộ Tương nói: “Ngươi không cần đôi mắt này, ta cũng chẳng cần những thứ ngươi cho ta kia. Ta sẽ gánh lấy những lỗi lầm do mình gây ra, ngươi dựa vào đâu mà đứng ra?”

Ngữ khí Mộ Tương ẩn chứa ý giễu cợt: “Hiện giờ ta chẳng qua là cho ngài năm giác quan lẽ ra ta đã mất đi, ngài đã tức giận rồi à?”

Hắn biết mình không nên đối xử với Sư Hòa như thế, song hắn không thể kiềm chế được nỗi ấm ức và uất hận bị đè nén trong nội tâm mình.

Nếu sớm biết bây giờ, hắn thà rằng lúc trước bị đói chết trên núi tuyết, bị bầy sói ăn no bụng, cũng không muốn được Sư Hòa cứu về và thu làm môn hạ.

Hắn tính đồ đệ gì chứ? Hưởng thụ ưu đãi từ Sư Hòa, trong lòng dâng trào tâm tư bội nghịch bất luân, phạm phải sai lầm tày trời mà cuối cùng còn cần sư phụ chịu tội thay hắn.

Mộ Tương nói hết câu này đến câu khác: “Ta không muốn cái mạng mà ngài đổi cho ta, không muốn công đức của ngài —— càng không muốn trái tim của ngài.”

Hắn giật giật khóe miệng: “Sư phụ, ta không giận ngài. Nhưng ta rất khổ sở, khổ sở như thể đã chết.”

Trái tim Sư Hòa nhói lên khó tả, là trải nghiệm cực kỳ xa lạ: “A Tương ——”

“Ngày ấy ngươi đã nói, ta không còn là đồ đệ của ngươi nữa.” Mộ Tương nhìn y hồi lâu, “Trùng hợp quá, ta cũng không muốn gọi ngươi là sư phụ nữa.”

Mộ Tương lấy phượng ngọc trên cổ ra, thứ từng được dùng làm quà lần đầu gặp gỡ, nhưng đã bị Sư Hòa lấy lại, và cuối cùng được trao cho Mộ Tương trong lần luân hồi một trăm linh tám.

Hắn trả ngọc bội cho Sư Hòa, âm cuối run rẩy khẽ khàng khó nghe thấy: “Ta không cần nữa.”

Sư Hòa rũ mắt, y một mình đứng ở đình viện, sững sờ nhìn ngọc bội trên đất hồi lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau