[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng
Chương 14: A
Bà Chu liếc mắt nhìn ông ấy, vẻ mặt rất bất mãn: "Đúng là bọn con trai các anh, không tinh tế gì cả, định bụng để con bé về tay không thế à?!"
Chương : Kinh doanh trái phép là đi tù
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cảnh sát Chu, bà càng thêm bất mãn, vừa lẩm bẩm vừa đi vào trong: "Mẹ của con bé này, trong bụng còn đang mang thai hai đứa nữa đấy. Ở bệnh viện lăn lộn cả ngày trời, chắc chắn là chưa ăn gì, phải nấu chút canh mang qua cho họ, bồi bổ thêm dinh dưỡng. Vừa hay sáng nay bà mới mua một đống thịt với rau về."
"Cháu đừng đi vội, đợi ở đây, để bà đi làm chút đồ ăn cho."
Làm sao Tô Vãn Vãn có thể để một bà cụ phải tất bật nấu cơm cho mình được, vội vàng đi theo: "Bà Chu, bà cứ nghỉ ngơi đi ạ, để cháu làm cho. Không phải chúng ta đã nói rồi sao, sau này việc nấu nướng cứ giao cho chúng cháu."
"Bà muốn ăn gì cứ nói với cháu, để cháu trổ tài cho bà xem."
Bà Chu nghe xong liền vui vẻ: "Vậy thì tốt quá, sau này bà có thể hưởng phúc rồi."
Nói rồi bà quay sang nhìn cảnh sát Chu, vẻ mặt khen ngợi: "Cuối cùng thì anh cũng làm được một việc nên người rồi đấy, đúng là tìm được một vị phúc tinh về nhà."
Cảnh sát Chu bất lực thở dài, trước đây ông đã làm biết bao nhiêu là việc, thỉnh thoảng lại đến nhà chăm sóc, không ngờ trong mắt bác cả đều là những việc không đâu vào đâu. Quả nhiên người ta vẫn nói "già rồi lại hóa trẻ con", bác cả có tuổi rồi đúng là khó chiều thật.
Trong bếp, Tô Vãn Vãn xắn tay áo lên, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn đầy ắp, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Cô phát hiện ra rằng, từ sau khi rời khỏi nhà họ Tô, cô toàn gặp được người tốt. Đúng là nhà họ Tô là một cái động xui xẻo, ở gần thì sẽ liên tục gặp xui xẻo, rời xa rồi thì mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp.
Tâm trạng tốt, động tác cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, không bao lâu sau, Tô Vãn Vãn đã bưng ra một bàn đầy ắp đồ ăn ngon. Kiếp trước, để mở nhà hàng, cô đã bỏ ra rất nhiều công sức, học hỏi từ rất nhiều vị bếp trưởng, nấu vài món ăn gia đình thì dễ như trở bàn tay.
Quả nhiên bà Chu và cảnh sát Chu đều ăn đến no căng bụng, không ngừng khen ngợi, không thể nào buông đũa xuống được.
Tô Vãn Vãn cảm thấy vô cùng tự hào, cười đến híp cả mắt, hài lòng xách theo một đống hộp cơm quay trở về bệnh viện.
Vừa đi đến cửa phòng bệnh, cô đã nghe thấy một giọng nói đầy giận dữ.
"Tô Vãn Vãn, con còn biết đường về đấy!"
Tim Tô Vãn Vãn giật thót một cái, biết là mẹ cô đang tức giận, vội vàng đặt hộp cơm xuống, cười tươi đi đến ôm lấy mẹ làm nũng, "Mẹ, đừng giận nữa mà, mẹ xem con đặc biệt làm cho mẹ rất nhiều món ngon, còn hầm canh gà cho mẹ nữa. Để con rót ra cho mẹ, mẹ ăn lúc còn nóng nhé?"
Còn ăn uống gì nữa, tức cũng no rồi.
Lâm Xuân Mai tức giận đến mức không muốn nhìn con gái: "Cái con bé chết tiệt này, mẹ thấy con đúng là cứng cánh rồi, đến lời mẹ nói cũng không nghe nữa!”
Tô Vãn Vãn vội vàng dỗ dành bà: "Làm sao có chuyện đó được, con nghe lời mẹ nhất mà, mẹ nói đi hướng Đông con tuyệt đối không đi hướng Tây, mẹ bảo ngồi con tuyệt đối không dám đứng.”
Con bé chết tiệt này chỉ giỏi dỗ ngọt, nói một đằng làm một nẻo, nói hay ho thì có ích gì chứ!
Lâm Xuân Mai càng thêm giận: "Con mà biết nghe lời thì tốt rồi! Mẹ đã nói không cho con đi, con còn dám lén lút ra ngoài. Nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ biết phải làm sao?”
Tô Vãn Vãn biết bà lo lắng cho mình nên mới giận như vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con cũng không đi đến chỗ nào nguy hiểm, chỉ là đi cùng cảnh sát Chu đến đồn cảnh sát để lập biên bản thôi. Trên đường đi có chú ấy bảo vệ con, con có thể xảy ra chuyện gì, mẹ xem chú ấy còn đích thân đưa con về đây mà.”
Lâm Xuân Mai vẫn còn tức giận: "Mẹ thấy ông ta cũng chẳng phải người tốt đẹp gì! Người lớn như vậy rồi, làm việc chẳng ra sao, lại dám tự ý dẫn con gái nhà người ta đi như vậy. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, ông ta có gánh nổi trách nhiệm không?”
Chương : Kinh doanh trái phép là đi tù
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cảnh sát Chu, bà càng thêm bất mãn, vừa lẩm bẩm vừa đi vào trong: "Mẹ của con bé này, trong bụng còn đang mang thai hai đứa nữa đấy. Ở bệnh viện lăn lộn cả ngày trời, chắc chắn là chưa ăn gì, phải nấu chút canh mang qua cho họ, bồi bổ thêm dinh dưỡng. Vừa hay sáng nay bà mới mua một đống thịt với rau về."
"Cháu đừng đi vội, đợi ở đây, để bà đi làm chút đồ ăn cho."
Làm sao Tô Vãn Vãn có thể để một bà cụ phải tất bật nấu cơm cho mình được, vội vàng đi theo: "Bà Chu, bà cứ nghỉ ngơi đi ạ, để cháu làm cho. Không phải chúng ta đã nói rồi sao, sau này việc nấu nướng cứ giao cho chúng cháu."
"Bà muốn ăn gì cứ nói với cháu, để cháu trổ tài cho bà xem."
Bà Chu nghe xong liền vui vẻ: "Vậy thì tốt quá, sau này bà có thể hưởng phúc rồi."
Nói rồi bà quay sang nhìn cảnh sát Chu, vẻ mặt khen ngợi: "Cuối cùng thì anh cũng làm được một việc nên người rồi đấy, đúng là tìm được một vị phúc tinh về nhà."
Cảnh sát Chu bất lực thở dài, trước đây ông đã làm biết bao nhiêu là việc, thỉnh thoảng lại đến nhà chăm sóc, không ngờ trong mắt bác cả đều là những việc không đâu vào đâu. Quả nhiên người ta vẫn nói "già rồi lại hóa trẻ con", bác cả có tuổi rồi đúng là khó chiều thật.
Trong bếp, Tô Vãn Vãn xắn tay áo lên, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn đầy ắp, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Cô phát hiện ra rằng, từ sau khi rời khỏi nhà họ Tô, cô toàn gặp được người tốt. Đúng là nhà họ Tô là một cái động xui xẻo, ở gần thì sẽ liên tục gặp xui xẻo, rời xa rồi thì mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp.
Tâm trạng tốt, động tác cũng trở nên nhanh nhẹn hơn, không bao lâu sau, Tô Vãn Vãn đã bưng ra một bàn đầy ắp đồ ăn ngon. Kiếp trước, để mở nhà hàng, cô đã bỏ ra rất nhiều công sức, học hỏi từ rất nhiều vị bếp trưởng, nấu vài món ăn gia đình thì dễ như trở bàn tay.
Quả nhiên bà Chu và cảnh sát Chu đều ăn đến no căng bụng, không ngừng khen ngợi, không thể nào buông đũa xuống được.
Tô Vãn Vãn cảm thấy vô cùng tự hào, cười đến híp cả mắt, hài lòng xách theo một đống hộp cơm quay trở về bệnh viện.
Vừa đi đến cửa phòng bệnh, cô đã nghe thấy một giọng nói đầy giận dữ.
"Tô Vãn Vãn, con còn biết đường về đấy!"
Tim Tô Vãn Vãn giật thót một cái, biết là mẹ cô đang tức giận, vội vàng đặt hộp cơm xuống, cười tươi đi đến ôm lấy mẹ làm nũng, "Mẹ, đừng giận nữa mà, mẹ xem con đặc biệt làm cho mẹ rất nhiều món ngon, còn hầm canh gà cho mẹ nữa. Để con rót ra cho mẹ, mẹ ăn lúc còn nóng nhé?"
Còn ăn uống gì nữa, tức cũng no rồi.
Lâm Xuân Mai tức giận đến mức không muốn nhìn con gái: "Cái con bé chết tiệt này, mẹ thấy con đúng là cứng cánh rồi, đến lời mẹ nói cũng không nghe nữa!”
Tô Vãn Vãn vội vàng dỗ dành bà: "Làm sao có chuyện đó được, con nghe lời mẹ nhất mà, mẹ nói đi hướng Đông con tuyệt đối không đi hướng Tây, mẹ bảo ngồi con tuyệt đối không dám đứng.”
Con bé chết tiệt này chỉ giỏi dỗ ngọt, nói một đằng làm một nẻo, nói hay ho thì có ích gì chứ!
Lâm Xuân Mai càng thêm giận: "Con mà biết nghe lời thì tốt rồi! Mẹ đã nói không cho con đi, con còn dám lén lút ra ngoài. Nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ biết phải làm sao?”
Tô Vãn Vãn biết bà lo lắng cho mình nên mới giận như vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con cũng không đi đến chỗ nào nguy hiểm, chỉ là đi cùng cảnh sát Chu đến đồn cảnh sát để lập biên bản thôi. Trên đường đi có chú ấy bảo vệ con, con có thể xảy ra chuyện gì, mẹ xem chú ấy còn đích thân đưa con về đây mà.”
Lâm Xuân Mai vẫn còn tức giận: "Mẹ thấy ông ta cũng chẳng phải người tốt đẹp gì! Người lớn như vậy rồi, làm việc chẳng ra sao, lại dám tự ý dẫn con gái nhà người ta đi như vậy. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, ông ta có gánh nổi trách nhiệm không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất