Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
Chương 6: A
Dưới lầu, trong phòng ăn.
Lục Ngữ Nịnh mở to đôi mắt đẹp như hai hòn bi ve đen láy ngập nước mắt, mếu máo nói: “Anh ơi, Nịnh Nịnh không thích ăn rau.”
Lục Tử Hạo gắp một đũa rau xanh đưa đến bên miệng cô bé, nói: “Nịnh Nịnh ngoan, ăn rau mới cao lớn được.”
Lục Ngữ Nịnh lắc đầu, rõ ràng là không muốn ăn.
Quản gia và người làm đứng thành một hàng chứng kiến cảnh tượng này, hiển nhiên đã quá quen thuộc với tình huống này.
Sự xuất hiện của Diệp Vân Linh đã phá vỡ cảnh tượng này.
Lục Ngữ Nịnh vừa nhìn thấy Diệp Vân Linh xuất hiện thì có chút sợ hãi núp sau lưng Lục Tử Hạo.
Lục Tử Hạo đưa tay kéo Lục Ngữ Nịnh ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Linh, vẻ mặt cảnh giác: “Dì muốn làm gì?”
Diệp Vân Linh nhìn hai đứa trẻ trước mặt.
Đây là con trai và con gái riêng của chồng cô, bé gái trông rất xinh xắn, đáng yêu khi khóc nức nở, cậu bé thì có vẻ lạnh lùng.
Nhưng điều đó không quan trọng, nhiệm vụ của cô lần này là cô bé kia.
Diệp Vân Linh cầm lấy bát cơm bên cạnh, múc một thìa đưa đến trước mặt Lục Ngữ Nịnh, nói: “Nào, Nịnh Nịnh ngoan, dì đút con ăn nhé.”
Lục Tử Hạo: “...”
Lục Ngữ Nịnh đang khóc bỗng dưng nín bặt: “..ực.”
Chú Đức bên cạnh đã chuẩn bị tinh thần để khuyên can cũng ngơ ngác.
Nhìn Lục Ngữ Nịnh không hề lay chuyển, Diệp Vân Linh tiếp tục kiên trì, dùng giọng điệu dịu dàng hơn nói: “Nịnh Nịnh ngoan nào, há miệng ra.”
Diệp Vân Linh cả đời này chưa từng dùng giọng điệu dịu dàng đến thế để nói chuyện, quả thực là hình mẫu của người vợ hiền mẹ đảm.
Lục Ngữ Nịnh vốn đang nấc, bĩu môi, núp cả người sau lưng Lục Tử Hạo, tiếng khóc trong phòng ăn vang lên còn to hơn cả lúc trước, “Hu hu….anh ơi, dì Vân đáng sợ quá….”
Vừa khóc vừa chui ra sau lưng Lục Tử Hạo.
Diệp Vân Linh vẫn giữ nụ cười trên mặt: “...”
Sống 10 năm trong thế giới đầy zombie, trên người Diệp Vân Linh vô thức toát ra vẻ uy nghiêm.
Lần này cô cố tỏ ra dịu dàng, nhưng lại không phù hợp với khí chất trên người, trong mắt Lục Ngữ Nịnh, cô chẳng khác nào con sói gian xảo muốn lừa gạt Cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích.
Nụ cười trên mặt trông thật đáng sợ.
Lục Tử Hạo dùng thân hình nhỏ bé che chắn cho Lục Ngữ Nịnh, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vân Linh, nói: “Dì đã hứa với con, chỉ cần con đồng ý tham gia chương trình truyền hình thực tế thì dì sẽ không làm khó Nịnh Nịnh.”
Diệp Vân Linh kinh ngạc: “Cậu bé nghĩ dì đang làm khó con bé à?”
Lục Tử Hạo hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải, hay dì muốn nói dì đang dỗ con bé ăn cơm?”
Diệp Vân Linh: “...” Chẳng lẽ trông không giống sao?
Diệp Vân Linh quyết định mặc kệ Lục Tử Hạo, tiếp tục chiến thuật dịu dàng của mình.
Kết quả là cô càng nói thì Lục Ngữ Nịnh càng khóc to hơn.
Lục Tử Hạo cũng trực tiếp kéo em gái tránh xa Diệp Vân Linh, sợ em gái bị cô dọa.
Lúc đi còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lục Ngữ Nịnh, lúc này Diệp Vân Linh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong toàn tiếng khóc, chỉ là dỗ ăn cơm mà khiến cô kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Diệp Vân Linh đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất, cô hỏi: [Hệ thống, nếu nhiệm vụ này tôi không hoàn thành, tôi sẽ bị phạt gì?]
Hệ thống cũng nhận ra Diệp Vân Linh đã rất cố gắng, nó nói: [Mỗi lần thất bại nhiệm vụ đều không có hình phạt cố định, có lúc là đau đớn như bị cắt ngón tay, có lúc là đau đớn như bị móc tim,... nói chung là tùy theo mức độ nghiêm trọng của tình tiết lúc đó mà định… Ơ, thanh tiến độ nhúc nhích rồi, đã được 1% rồi.]
Lục Ngữ Nịnh mở to đôi mắt đẹp như hai hòn bi ve đen láy ngập nước mắt, mếu máo nói: “Anh ơi, Nịnh Nịnh không thích ăn rau.”
Lục Tử Hạo gắp một đũa rau xanh đưa đến bên miệng cô bé, nói: “Nịnh Nịnh ngoan, ăn rau mới cao lớn được.”
Lục Ngữ Nịnh lắc đầu, rõ ràng là không muốn ăn.
Quản gia và người làm đứng thành một hàng chứng kiến cảnh tượng này, hiển nhiên đã quá quen thuộc với tình huống này.
Sự xuất hiện của Diệp Vân Linh đã phá vỡ cảnh tượng này.
Lục Ngữ Nịnh vừa nhìn thấy Diệp Vân Linh xuất hiện thì có chút sợ hãi núp sau lưng Lục Tử Hạo.
Lục Tử Hạo đưa tay kéo Lục Ngữ Nịnh ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Linh, vẻ mặt cảnh giác: “Dì muốn làm gì?”
Diệp Vân Linh nhìn hai đứa trẻ trước mặt.
Đây là con trai và con gái riêng của chồng cô, bé gái trông rất xinh xắn, đáng yêu khi khóc nức nở, cậu bé thì có vẻ lạnh lùng.
Nhưng điều đó không quan trọng, nhiệm vụ của cô lần này là cô bé kia.
Diệp Vân Linh cầm lấy bát cơm bên cạnh, múc một thìa đưa đến trước mặt Lục Ngữ Nịnh, nói: “Nào, Nịnh Nịnh ngoan, dì đút con ăn nhé.”
Lục Tử Hạo: “...”
Lục Ngữ Nịnh đang khóc bỗng dưng nín bặt: “..ực.”
Chú Đức bên cạnh đã chuẩn bị tinh thần để khuyên can cũng ngơ ngác.
Nhìn Lục Ngữ Nịnh không hề lay chuyển, Diệp Vân Linh tiếp tục kiên trì, dùng giọng điệu dịu dàng hơn nói: “Nịnh Nịnh ngoan nào, há miệng ra.”
Diệp Vân Linh cả đời này chưa từng dùng giọng điệu dịu dàng đến thế để nói chuyện, quả thực là hình mẫu của người vợ hiền mẹ đảm.
Lục Ngữ Nịnh vốn đang nấc, bĩu môi, núp cả người sau lưng Lục Tử Hạo, tiếng khóc trong phòng ăn vang lên còn to hơn cả lúc trước, “Hu hu….anh ơi, dì Vân đáng sợ quá….”
Vừa khóc vừa chui ra sau lưng Lục Tử Hạo.
Diệp Vân Linh vẫn giữ nụ cười trên mặt: “...”
Sống 10 năm trong thế giới đầy zombie, trên người Diệp Vân Linh vô thức toát ra vẻ uy nghiêm.
Lần này cô cố tỏ ra dịu dàng, nhưng lại không phù hợp với khí chất trên người, trong mắt Lục Ngữ Nịnh, cô chẳng khác nào con sói gian xảo muốn lừa gạt Cô bé quàng khăn đỏ trong truyện cổ tích.
Nụ cười trên mặt trông thật đáng sợ.
Lục Tử Hạo dùng thân hình nhỏ bé che chắn cho Lục Ngữ Nịnh, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vân Linh, nói: “Dì đã hứa với con, chỉ cần con đồng ý tham gia chương trình truyền hình thực tế thì dì sẽ không làm khó Nịnh Nịnh.”
Diệp Vân Linh kinh ngạc: “Cậu bé nghĩ dì đang làm khó con bé à?”
Lục Tử Hạo hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải, hay dì muốn nói dì đang dỗ con bé ăn cơm?”
Diệp Vân Linh: “...” Chẳng lẽ trông không giống sao?
Diệp Vân Linh quyết định mặc kệ Lục Tử Hạo, tiếp tục chiến thuật dịu dàng của mình.
Kết quả là cô càng nói thì Lục Ngữ Nịnh càng khóc to hơn.
Lục Tử Hạo cũng trực tiếp kéo em gái tránh xa Diệp Vân Linh, sợ em gái bị cô dọa.
Lúc đi còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lục Ngữ Nịnh, lúc này Diệp Vân Linh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong toàn tiếng khóc, chỉ là dỗ ăn cơm mà khiến cô kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Diệp Vân Linh đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất, cô hỏi: [Hệ thống, nếu nhiệm vụ này tôi không hoàn thành, tôi sẽ bị phạt gì?]
Hệ thống cũng nhận ra Diệp Vân Linh đã rất cố gắng, nó nói: [Mỗi lần thất bại nhiệm vụ đều không có hình phạt cố định, có lúc là đau đớn như bị cắt ngón tay, có lúc là đau đớn như bị móc tim,... nói chung là tùy theo mức độ nghiêm trọng của tình tiết lúc đó mà định… Ơ, thanh tiến độ nhúc nhích rồi, đã được 1% rồi.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất