Minh Vương – Bé Con Ba Tuổi Rưỡi

Chương 97:

Trước Sau
Tể Tể nhìn con chồn mập đang nằm rạp trên mặt đất, lại nhìn hai mắt của ông nội Bách chảy ra huyết lệ.

"Trị thương cho ông nội Bách, nếu như mày trị không hết......"

Hoàng đại tiên vội vàng dựng thẳng thân thể lên, dù lá phổi lá lách đau đến muốn nứt ra nhưng không thể không toàn lực trị thương.

Hai mắt nhói nhói đau một lúc, ông cụ Bách mở mắt ra, hai con ngươi rất sáng, thậm chí bệnh viễn thị nhiều năm cũng được chữa khỏi.

Hoàng đại tiên lại một lần nữa nằm xuống, như thể sắp không còn nửa cái mạng.

Tể Tể bất mãn đá nó một cước: "Tự mình tìm chiếc lồng chui vào, động vật phải có tính tự giác của động vật!"

Hoàng đại tiên thực sự khóc.

"Hu hu hu...... Tiểu đại nhân, tiểu nhân tốt xấu gì cũng thuộc giới tu tiên a!"

Không đề cập tới giới tu tiên còn tốt, nói đến chuyện này vẻ mặt ghét bỏ của bé lại lộ ra một biểu cảm khác, có chút bất mãn.

"Giới tu tiên làm gì có ai giống mày, vừa xấu vừa cợt nhả, trong tay đầy máu tanh? Mày không sợ phần mộ tổ tiên vĩnh viễn không yên à?"

Hoàng đại tiên: "......"

Tiểu đại nhân, ngài còn nhỏ như thế, sao cái miệng lại độc như vậy?

Phần mộ tổ tiên và thanh danh giống như loài người có quan hệ gì tới nó chứ?

Nó cũng không phải một kẻ đứng đắn trong giới tu tiên!

Ông cụ Bách tằng hắng một cái, xoay người ôm bé lên.

"Tể Tể, chúng ta trở về rồi nói sau."

Bách Minh Tư quá khiếp sợ rốt cục cũng tỉnh táo lại, vội vàng phụ họa, đồng thời nhanh chóng nhìn bốn phía xem xét.

"Đúng vậy, Tể Tể, chúng ta về nhà lại nói, nơi này không an toàn."



Con chồn này vậy mà có thể từ xa làm ông nội bị thương, đủ thấy thực lực mạnh như thế nào.

Nhưng bé......

Mặc dù Bách Minh Tư biết bé rất kỳ lạ, nhưng không ngờ tới bé lại mạnh như vậy.

Tể Tể gật gật cái đầu nhỏ: "Tể Tể nghe ông nội Bách và anh Minh Tư, chúng ta về nhà rồi nói."

Nói xong lại nhìn về phía con chồn đang nằm rạp trên mặt đất.

"Tự mày đuổi theo! Nếu như mày chạy, bản Tể Tể liền nuốt chết mày!"

Bé âm thầm nghĩ, mặc dù con chồn này rất hôi...... Nhưng đóng lại sáu giác quan, nuốt một ngụm chắc cũng không đến nỗi khó chịu!

Nhiều nhất thì khi bị nấc có thể là hơi buồn nôn, muốn ói.

Cũng không phải là không nhịn được!

Không!

Có thể nhịn!

Bởi vì con chồn này vừa rồi muốn báo thù hại người, nếu như vừa rồi người lái xe kia chết, lượng công việc ở Địa Phủ lại sẽ gia tăng, làm cho cha Minh Vương sẽ càng bận rộn......

Cha Minh Vương đã từng nói, yêu quái gây ra tai nạn giao thông chính là thứ tồi tệ nhất, còn có cái gì mà hiệu ứng cánh bướm gây ra thêm rất nhiều công việc......

Bé không hiểu cái gì gọi là hiệu ứng cánh bướm, nhưng khi cha Minh Vương nói trông rất bực mình, vậy nhất định là vô cùng không tốt.

Bé thở phì phò, khuôn mặt nhỏ béo múp míp, gò má tức giận phình lên giống con cá nóc đang phồng hơi.

Sau đó bé hỏi anh Minh Tư: "Anh Minh Tư, anh có thể đá nó như đá bóng để về nhà không?"

Bách Minh Tư nhìn ra Tể Tể đang rất tức giận, cậu cũng rất tức giận.

Dù sao, con người trước mặt yêu quái luôn là kẻ yếu, vừa rồi cái con chồn thành tinh này rõ ràng đã ghi hận người tài xế đụng phải nó, còn muốn trả thù.



Bách Minh Tư lo lắng: "Nó là chồn...... Người qua đường nhìn thấy......"

Tể Tể dùng giọng con nít ngây ngô giải thích: "Anh Minh Tư không cần lo lắng, để nó biến thành quả bóng là được rồi, không phải yêu quái đều biết biến hình sao, nó sẽ tự mình làm được!"

Hoàng đại tiên: "......"

Nó tốt xấu gì cũng coi như là đại yêu của một phương...... Lần đầu tiên tự mình rời núi, còn chưa có đối phó được người cần đối phó, liền muốn biến thành quả bóng cho con người đá chơi?

Tôn nghiêm đâu?

Sự thật chứng minh ở trước thực lực, tôn nghiêm cũng không còn!

Hoàng đại tiên tự mình biến thành quả bóng, sau đó bắt đầu lăn.

Đều đã biến thành bóng rồi cũng không thể để bị đá đi!

Tự mình lăn là được rồi!

Tể Tể không đồng ý: "Không cho phép lăn, anh Minh Tư còn chưa có đá đâu! Mày thật không hiểu à, chẳng lẽ không biết mặc kệ là bóng rổ, bóng đá hay là bóng chày, không đá không đánh không đập có thể tự mình chạy được sao? Mày cố ý khiêu khích bản Tể Tể?"

Hoàng đại tiên: "......"

Hoàng đại tiên trong nháy mắt sợ hãi, tự động lăn đến trước mũi chân của Bách Minh Tư.

Bách Minh Tư không biết diễn tả tâm tình lúc này của mình là gì!

Cậu cũng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc đến yêu quái, nhưng đây là lần đầu tiên coi một yêu quái như bóng để đá! Còn là yêu quái thúc giục để cậu đá!

Bé nghĩ đến cha Minh Vương từng nói qua, lòng trả thù của yêu quái đều rất mạnh, bé không sợ bị trả thù, nhưng anh Minh Tư là con người.

Thế là bé đã dùng minh ngữ tối nghĩa và cổ xưa, sử dụng vương quyền tuyệt đối!

"Tôi tuyên bố, bóng chính là bóng, quả bóng là vật vô tri vô giác, không có sinh mệnh tồn tại nên không có bất luận ý nghĩ trả thù gì!"

Trong đầu đang nghĩ đến trăm ngàn loại phương pháp trả thù con người đáng chết, kết quả bởi vì Tể Tể vận dụng thuật minh ngữ mà nó nghe không hiểu kia, trong nháy mắt nó đã không còn ý thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau