Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 48: Kỳ à, chú muốn!

Trước Sau
Cuối cùng, sau vài hôm tĩnh dưỡng thì cuối cùng An Giai Kỳ cũng khỏi bệnh. Quay trở lại làm việc, vừa vào sảnh công ty thì ai ai cũng hỏi han về sức khỏe của cậu này nọ, cảm động quá nha. Mà phải công nhận rằng nghệ sĩ của LD rất đoàn kết, có mâu thuẫn thì cũng giải quyết hết.

Vì sợ An Giai Kỳ vừa khỏi bệnh mà lao lực quá sức lại lăn ra ốm thì dở nên công ty sắp xếp lịch trình vừa phải cho cậu. Mọi thứ lại dần quay trở lại quy củ hết.

Như thường lệ, sau khi kết thúc làm việc buổi sáng, An Giai Kỳ lại chạy lên văn phòng của Lãnh Dạ ăn trưa. Vừa thấy An Giai Kỳ đi vào, Lãnh Dạ liền dừng lại công việc, lấy hộp cơm làm từ sáng ra, bày ra hết trên bàn. Nhìn thấy đống thức ăn ngon, cậu nuốt nước miếng, cầm lấy đũa định gắp lấy miếng cá kho thì Lãnh Dạ ngăn lại, An Giai Kỳ nhăn nhó nói:"Ơ hay, sao chú lại ngăn em lại, đang đói mà". Lãnh Dạ thở dài, gắp miếng cá kho rồi gỡ xương ra, bỏ vào hộp đựng cơm của cậu nói:"Em ăn có bao giờ chịu gỡ xương không? hóc xương cá thì sao? lại như bữa trước đấy, ăn không thèm gỡ, kết quả hóc xương rồi khóc toáng lên".

Cười cười một cái rồi An Giai Kỳ mặc kệ Lãnh Dạ mà cắm mặt vào ăn. Hắn phì cười rồi gỡ bỏ hết xương cá đem bỏ hết thịt vào bát cho cậu, cưng chiều con nhà người ta đến thế là cùng.

Ăn xong, nghỉ ngơi một chút rồi đi xuống phòng Ôn Niên chơi, bỏ mặc Lãnh Dạ đang ôm ấp cậu. Hắn bất lực cười, đúng là nhóc mèo con ham chơi.

Buổi trưa nhanh chóng kết thúc, tiếp đó là lại làm việc. Đang xem mấy tờ giấy văn kiện thì điện thoại Lãnh Dạ vang lên, hắn nhấp máy nhưng vẫn không quên nhìn tờ giấy, hỏi:

"Alo, ai vậy?"

"A, là Lãnh Dạ à? chú là Trình Kiệu đây, là thông gia tương lai của Lãnh gia đó con".

Nghe đến đây, Lãnh Dạ đen mặt, giọng nói trở nên lạnh như băng:

"Trình tổng, phiền ngài gọi tôi là Lãnh tổng, thông gia? xin lỗi ngài, tôi không có ý định kết thông gia với ngài, nếu không có việc gì, tôi xin tắt máy".

Đang định cúp máy thì Trình Kiệu vội nói:



"Lãnh...Lãnh tổng, vậy thì chúng ta gặp nhau đi, chúng ta bàn chuyện làm ăn"

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú "

"Lãnh tổng, cậu hãy nể tình chúng ta có quen biết nhau mà hãy suy nghĩ lại được không?"

Qua một hồi nói chuyện qua lại, Lãnh Dạ đành đồng ý, dứt khoát lần này là kết thúc mọi chuyện, đúng là phiền phức mà, nếu không phải ông ta là bạn của mẹ thì hắn cũng chẳng thèm tiếp lời mà trực tiếp cúp máy luôn.

Đến tối, Lãnh Dạ gọi cho An Giai Kỳ kêu cậu hôm nay về An gia một hôm, hắn có việc bận không thể về được. Cậu cũng đồng ý, mặc dù không muốn lắm.

Đến điểm hẹn, Lãnh Dạ đi vào trong nhà hàng đã được đặt trước, hắn đến phòng VIP, vừa mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông cũng cỡ 50 tuổi. Gật đầu chào hỏi xã giao cho có lệ rồi ngồi xuống, gọi món ăn xong sau đó là bàn công chuyện. Món ăn vừa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với nhau, ăn xong, Trình Kiều tự tay rót cho Lãnh Dạ một ly rượu nho, nhân lúc Lãnh Dạ không để ý, ông ta cho một thứ bột trắng vào ly rượu.

Không ngoài dự đoán, Lãnh Dạ đã uống hết cốc rượu. Đứng lên định rời khỏi thì đột nhiên cảm thấy người nóng ran, tim đập nhanh hơn, mơ mơ hồ hồ. Trình Kiệu như đạt được nguyện vọng, ông ta giả bộ hỏi han Lãnh Dạ rồi kêu người đưa hắn đến phòng nghỉ ngơi dành cho khách. Vừa vào phòng, cả người Lãnh Dạ trở nên nóng hơn bất kỳ thứ gì khác, tìm tạm chai nước mát nhưng không thấy.

Lúc này, Trình Kiều Kiều bước ra từ phòng tắm, trên người mặc áo choàng tắm, đai thắt thì lỏng lẻo như câu dẫn. Cô ta từ từ tiến lại, Lãnh Dạ như hiểu ra điều gì, thì ra mục đích thật sự của Trình Kiệu là đây. Trình Kiều Kiều cố ý cọ xát người mình vào Lãnh Dạ, tâm cam hắn ngứa ngáy, tiêu rồi, hắn đã trúng dược, có thể nó rất mạnh.

Vừa mới chạm vào mặt Trình Kiều Kiều, Lãnh Dạ trong đầu nghĩ tới An Giai Kỳ nằm dưới thân hắn mà kêu r*n, tâm can ngứa ngáy, tự tát vào mặt mình để trấn tĩnh, hắn không thể làm chuyện có lỗi với cậu, cầm ly thủy tinh đập vỡ rồi dùng mảnh vỡ cứa mạnh vào tay. Cơn đau khiến hắn chấn tĩnh lại hơn, hắn vội phá cửa đi ra ngoài bỏ mặc Trình Kiều Kiều đang bàng hoàng trước hành động của Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ lên xe phóng như bay đến nhà An gia, đậu tạm xe vào một góc khuất, khó khăn lấy điện thoại ra gọi cho An Giai Kỳ.



Đang ngồi đánh cờ với ba, nhận được cuộc gọi của Lãnh Dạ, An Giai Kỳ bỏ luôn ván cờ chạy ra chỗ khác hí hửng nghe máy:

"Alo, chú gọi em ạ"

"Kỳ....Kỳ....mau...mau ra đây, ở phía bên trái nhà em.... góc... góc khuất....nhanh...nhanh lên...."

Thấy giọng nói có phần đang thở gấp, An Giai Kỳ lo lắng cho Lãnh Dạ, cậu vội vã chạy ra khỏi nhà không quên bảo với ba mình một tiếng rồi chạy mất hút.

Đến chỗ mà Lãnh Dạ chỉ, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, vừa mở cửa xe ra đã bị hắn kéo vào đóng sầm cửa lại, khoá luôn cửa xe. Lãnh Dạ ôm lấy eo nhỏ của An Giai Kỳ, ra sức hít lấy mùi hương thơm trên người cậu, thấy cả người Lãnh Dạ nóng ra, toát hết mồ hôi, cậu lo lắng hỏi:"Chú, chú sao vậy? sao lại nóng thế này".

Nghe được giọng nói mềm mại đầy sự quan tâm, Lãnh Dạ ôm chặt An Giai Kỳ hơn, tham lam hít lấy mùi hương sữa dâu trên người cậu, hắn sờ soạng khắp người cậu, giọng khàn đặc nói:"Kỳ à, sao em lại thơm quá vậy?".

Thấy có chuyện gì đó không đúng lắm, cộng thêm Lãnh Dạ lại đang giở trò lưu manh với mình, muốn kháng cự nhưng vô lực. Không biết từ bao giờ mà chiếc áo ngủ trên người An Giai Kỳ đã bị cởi hết cúc áo, lộ ra cảnh xuân trước mặt Lãnh Dạ. Hắn khẽ nuốt nước bọt, nhìn cậu làm nũng nói:"Kỳ à, chú muốn!".

Hiếm khi thấy Lãnh Dạ làm nũng, tim An Giai Kỳ đập bồm bộp liên hồi, aaaaaa thật sự đáng yêu quá, nội tâm gào thét. Ngượng ngùng gật đầu đồng ý, Lãnh Dạ vui mừng bắt đầu hành động.

Ban đầu là trêu đùa nhũ hoa rồi lại cắn mút lên nó, rồi để lại bao nhiêu là dấu vết trên người, tiếp đến là hoa cúc của cậu, sau khi nới lỏng nơi đó thì hắn vội vàng đ*âm vào.......(E hèm, còn lại thì mọi người tự tưởng tượng nha ( ꈍᴗꈍ))

Cả một đêm dài dằng dặc, Lãnh Dạ hành An Giai Kỳ đến chết đi sống lại, không ngờ là hành đến sáng. Lãnh Dạ thỏa mãn vô cùng, phát tiết xong, hắn liền cảm thấy rất thoải mái, còn An Giai Kỳ chẳng thoải mái chút nào, cả người mệt rã rời. Cậu uể oải không làm gì được, chỉ biết ngồi trên đùi Lãnh Dạ, cằm để lên vai hắn, nói:"Lãnh đại ca, Lãnh thúc thúc, Lãnh trâu già, chú có phải bị vấn đề rồi không? chú có lương tâm không? chú hành em như này em biết phải đi làm kiểu gì? không biết đâu, bắt đền chú đấy".

Lãnh Dạ ôm lấy An Giai Kỳ, vỗ nhẹ lên lưng nói:"Rồi rồi, chú xin lỗi, là lỗi của chú, hôm nay cho em nghỉ". An Giai Kỳ bĩu môi nói:"Suốt ngày nghỉ, chú tưởng chú là ông chủ mà to à, em chỉ muốn đi làm thôi, ứ chịu đâu, bắt đền chú đấy, chú là cái đồ đáng ghét, đồ xấu xa, lưu manh,....". Chửi một hồi xong liền ngủ mất teo. Lãnh Dạ đưa An Giai Kỳ về nhà mình, tắm rửa xong cho cậu rồi bế cậu lên giường ngủ, hôn nhẹ lên trán cậu rồi đi ra khỏi phòng gọi một cuộc gọi bí ẩn xong liền đi xuống dưới nhà làm đồ ăn sáng và băng bó lại vết thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau