Chương 36:
Hầu phu nhân từ trước vốn đã ghét nàng, nói nàng là hồ ly tinh mê hoặc con trai bà ta, sau khi việc này xảy ra bà lại càng cảm thấy nàng là sao chổi, hại con trai bà ra nỗng nỗi như vậy, nên chưa bao giờ che dấu sự chán ghét cũng như không vừa lòng đối với nàng, bị chính mẹ chồng ghét bỏ, bản thân lại xuất thân thấp hèn, phu quân nàng cũng triền miên trên giường bệnh, những ngày tháng nàng ở hầu phủ có thể nói là khổ không chịu nổi.
Trong tình trạng như vậy, có người vô tình cho nàng một chút xíu quan tâm cũng đã là sự cứu rỗi duy nhất của nàng.
Hắn là đại ca của phu quân nàng, thế tử của hầu phủ Trấn Bắc Thẩm Vi Ngôn, là con trai trưởng của hầu phủ Trấn Bắc, lúc hắn vừa sinh ra đã được phong làm thế tử, từ nhỏ hắn đã bắt đầu đọc đủ thể loại sách thơ, năm mười sáu tuổi hắn lấy thân phận cao quý tham gia khoa cử, trung nhị nguyên, lúc hắn đi thi đình có lẽ là bởi vì quá mức tuấn tú, cũng có lẽ là bởi vì hắn tuổi tác còn nhỏ, hoặc lẽ là do tài trí thông minh của hắn, Hoàng Thượng khâm điểm cho hắn làm thám hoa, là một vị thám hoa trẻ tuổi nhất.
Hắn là người mà cả cuộc đời này nàng cũng sẽ không tức giận nổi.
Đêm đó vì một câu nói thuận miệng của nha hoàn theo hầu bên người của Thẩm Hưng ngôn, chén trà nhỏ trong tay của hầu phu nhân ngay lập tức hắt lên mặt nàng, bà ta phạt nàng quỳ gối ở trước cửa phòng suy nghĩ, ngay lúc Thẩm Vi Ngôn làm việc xong trở về thỉnh an mẹ của hắn, nhìn thấy nàng, đôi mày của hắn khẽ nhíu lại, đưa cho nàng một cái khăn tay.
Chiếc khăn tay có hương vị mát lành dễ chịu, hôm đó lúc hắn cúi người xuống đưa khăn, nàng có thể qua đó ngửi được hương vị nhè nhẹ dễ chịu này. Nàng lúc nào cũng mang theo chiếc khăn ấy bên người, qua một thời gian sau, chiếc khăn vốn mang theo hương vị mát lành của hắn cũng nhiễm một chút mùi hương dìu dịu của nàng.
Sau khi nàng gả vào được nửa năm, Thẩm Hưng Ngôn chết, không biết là nàng bị ai ám hại, một ngày nào đó tỉnh lại liền phát hiện trước mắt đang đứng một người muốn làm chuyện bậy bạ với nàng, chính là Biểu thiếu gia của Hầu phủ, nàng không muốn làm người nhà của mình phải hổ thẹn ngay lập tức sờ lấy cây kim thoa cài trên đầu, một nhát tự kết thúc cuộc đời của mình.
…
“Ta muốn...muốn hắn...Thẩm Vi Ngôn.”
Tổ tiên của Hầu phủ Trấn Bắc đi theo hoàng đế Thái Tổ chinh chiến Nam Bắc lập được nhiều chiến công hiển hách, những năm gần đây thiên hạ thái bình chiến sự ổn định, con cháu trong tộc cũng nhiều đời được làm quan văn. Thế hệ hiện tại này của hầu gia Trấn Bắc khi còn trẻ đều là những nhân vật phong lưu có rất nhiều thê thiếp, nhưng mà cũng chỉ có Thẩm Tư Ngôn là đứa con duy nhất do tiểu thiếp sinh ra, cũng bởi vì thủ đoạn của Hầu phu nhân quá lợi hại. Thẩm Tư Ngôn là đứa con thứ hai trong Hầu phủ, mẹ của hắn là nha hoàn đi theo Hầu phu nhân từ lúc bà gả vào hầu phủ coi như là của hồi môn, cho dù sau khi sinh được con lên làm di nương cũng vẫn luôn kiên trì hầu hạ ở bên người phu nhân, vì thế có được sự tin tưởng của bà.
Hầu phu nhân Lý Thị Dục có đứa tất cả ba đứa con, hai trai một gái, một trưởng tử là Vi ngôn, một trưởng nữ là An Nhàn và ấu tử là Hưng Ngôn. Trong đó, Thẩm An Nhàn đã xuất giá từ lâu, Thẩm Hưng Ngôn hiện tại cũng đã có vợ cả, cuối cùng để cho Lý thị phải sầu lo chính là Thẩm Vi Ngôn đứa con từ nhỏ đến lớn không lúc nào ngưng làm bà nhọc lòng. Năm hắn là thám hoa đã định sẵn tìm cho hắn một trưởng nử tài trí hơn người của một gia đình môn đăng hộ đối để gả cho hắn, hôn lễ được định là vào một năm sau, không ngờ tới gần ngày thành hôn hắn lại bị bệnh nặng, người trong kinh thành hết sức thương tiếc cũng chỉ có thể cảm thán rằng nhà gái vô phúc. Dù chưa bước qua cửa nhưng Thẩm Vi Ngôn vẫn kiên quyết chờ đợi nàng một năm, sau đó một năm được Lý thị làm chủ lại định sẽ gả cho hắn con gái của Trương thái phó, lại không ngờ tới, người con gái của Trương thái phó đó đã có người mình thích vậy nên nàng đến trước mặt của Thẩm Vi Ngôn cầu xin hắn hủy hôn, Thẩm Vi Ngôn cũng không phải dạng người sẽ đi ép buộc con gái người ta thành thân với mình, dù gì cả hai người cũng không có tình cảm với nhau thế là hai nhà cứ thế âm thầm hủy hôn.
Trong tình trạng như vậy, có người vô tình cho nàng một chút xíu quan tâm cũng đã là sự cứu rỗi duy nhất của nàng.
Hắn là đại ca của phu quân nàng, thế tử của hầu phủ Trấn Bắc Thẩm Vi Ngôn, là con trai trưởng của hầu phủ Trấn Bắc, lúc hắn vừa sinh ra đã được phong làm thế tử, từ nhỏ hắn đã bắt đầu đọc đủ thể loại sách thơ, năm mười sáu tuổi hắn lấy thân phận cao quý tham gia khoa cử, trung nhị nguyên, lúc hắn đi thi đình có lẽ là bởi vì quá mức tuấn tú, cũng có lẽ là bởi vì hắn tuổi tác còn nhỏ, hoặc lẽ là do tài trí thông minh của hắn, Hoàng Thượng khâm điểm cho hắn làm thám hoa, là một vị thám hoa trẻ tuổi nhất.
Hắn là người mà cả cuộc đời này nàng cũng sẽ không tức giận nổi.
Đêm đó vì một câu nói thuận miệng của nha hoàn theo hầu bên người của Thẩm Hưng ngôn, chén trà nhỏ trong tay của hầu phu nhân ngay lập tức hắt lên mặt nàng, bà ta phạt nàng quỳ gối ở trước cửa phòng suy nghĩ, ngay lúc Thẩm Vi Ngôn làm việc xong trở về thỉnh an mẹ của hắn, nhìn thấy nàng, đôi mày của hắn khẽ nhíu lại, đưa cho nàng một cái khăn tay.
Chiếc khăn tay có hương vị mát lành dễ chịu, hôm đó lúc hắn cúi người xuống đưa khăn, nàng có thể qua đó ngửi được hương vị nhè nhẹ dễ chịu này. Nàng lúc nào cũng mang theo chiếc khăn ấy bên người, qua một thời gian sau, chiếc khăn vốn mang theo hương vị mát lành của hắn cũng nhiễm một chút mùi hương dìu dịu của nàng.
Sau khi nàng gả vào được nửa năm, Thẩm Hưng Ngôn chết, không biết là nàng bị ai ám hại, một ngày nào đó tỉnh lại liền phát hiện trước mắt đang đứng một người muốn làm chuyện bậy bạ với nàng, chính là Biểu thiếu gia của Hầu phủ, nàng không muốn làm người nhà của mình phải hổ thẹn ngay lập tức sờ lấy cây kim thoa cài trên đầu, một nhát tự kết thúc cuộc đời của mình.
…
“Ta muốn...muốn hắn...Thẩm Vi Ngôn.”
Tổ tiên của Hầu phủ Trấn Bắc đi theo hoàng đế Thái Tổ chinh chiến Nam Bắc lập được nhiều chiến công hiển hách, những năm gần đây thiên hạ thái bình chiến sự ổn định, con cháu trong tộc cũng nhiều đời được làm quan văn. Thế hệ hiện tại này của hầu gia Trấn Bắc khi còn trẻ đều là những nhân vật phong lưu có rất nhiều thê thiếp, nhưng mà cũng chỉ có Thẩm Tư Ngôn là đứa con duy nhất do tiểu thiếp sinh ra, cũng bởi vì thủ đoạn của Hầu phu nhân quá lợi hại. Thẩm Tư Ngôn là đứa con thứ hai trong Hầu phủ, mẹ của hắn là nha hoàn đi theo Hầu phu nhân từ lúc bà gả vào hầu phủ coi như là của hồi môn, cho dù sau khi sinh được con lên làm di nương cũng vẫn luôn kiên trì hầu hạ ở bên người phu nhân, vì thế có được sự tin tưởng của bà.
Hầu phu nhân Lý Thị Dục có đứa tất cả ba đứa con, hai trai một gái, một trưởng tử là Vi ngôn, một trưởng nữ là An Nhàn và ấu tử là Hưng Ngôn. Trong đó, Thẩm An Nhàn đã xuất giá từ lâu, Thẩm Hưng Ngôn hiện tại cũng đã có vợ cả, cuối cùng để cho Lý thị phải sầu lo chính là Thẩm Vi Ngôn đứa con từ nhỏ đến lớn không lúc nào ngưng làm bà nhọc lòng. Năm hắn là thám hoa đã định sẵn tìm cho hắn một trưởng nử tài trí hơn người của một gia đình môn đăng hộ đối để gả cho hắn, hôn lễ được định là vào một năm sau, không ngờ tới gần ngày thành hôn hắn lại bị bệnh nặng, người trong kinh thành hết sức thương tiếc cũng chỉ có thể cảm thán rằng nhà gái vô phúc. Dù chưa bước qua cửa nhưng Thẩm Vi Ngôn vẫn kiên quyết chờ đợi nàng một năm, sau đó một năm được Lý thị làm chủ lại định sẽ gả cho hắn con gái của Trương thái phó, lại không ngờ tới, người con gái của Trương thái phó đó đã có người mình thích vậy nên nàng đến trước mặt của Thẩm Vi Ngôn cầu xin hắn hủy hôn, Thẩm Vi Ngôn cũng không phải dạng người sẽ đi ép buộc con gái người ta thành thân với mình, dù gì cả hai người cũng không có tình cảm với nhau thế là hai nhà cứ thế âm thầm hủy hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất