Xuyên Nhanh Một Hồ Xuân Sắc

Chương 47:

Trước Sau
“Chuyện gì?”

“Tam thiếu gia tỉnh rồi! Ngài mau qua nhìn xem đi!”

Lúc Thẩm Vi Ngôn tới nơi thì trong phòng đã đèn đuốc sáng trưng.

Trong thiên thính lúc này toàn người là người, không phân biệt là di nương hay thông phòng hay bọn nha hoàn bị Thẩm Hưng Ngôn kéo lên giường chưa kịp nâng thành thông phòng đều chen chúc hết ở đây, vẻ mặt ai náy đều hỉ cực mà khóc, trong không khí cũng toàn là mùi hương son phấn. Thẩm Vi Ngôn nhíu mày làm như không thấy rồi đi xuyên thẳng vào bên trong.

Phòng trong thì yên tĩnh hơn nhiều, ở đây chỉ có Kiều Xu, Trang ma ma và hai đại nha hoàn, Kiều Xu thấy hắn tới thì lập tức đi lên hành lễ rồi dẫn hắn vào trong, vừa đi cô vừa nói: “Phu quân mới vừa tỉnh lại, ta nghĩ canh giờ cũng đã muộn nên không tiện làm phiền phụ thân mẫu thân, nhưng tình trạng của phu quân cũng cần có người tới xem qua nên ta chỉ đành phải làm phiền đại ca.”

“Không sao, đệ muội làm rất đúng.” Thẩm Vi Ngôn cũng không nhìn cô mà đi thẳng tới cạnh giường rồi cúi đầu nhìn Thẩm Hưng Ngôn. Có lẽ gã biết cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì nên sắc mặt như tro tàn, thấy Thẩm Vi Ngôn tới cũng không thèm gọi tiếng nào.

Thẩm Vi Ngôn thở dài trong lòng rồi hỏi gã: “Tam đệ, đệ cảm thấy trong người thế nào rồi?”



“Một kẻ phế nhân thì còn cảm giác gì nữa.” Gã thở hổn hển trả lời, giọng nói vừa khàn vừa thô.

“Còn giữ được tính mạng là đã may mắn lắm rồi, đệ không nên lại nhắc tới mấy thứ phế nhân linh tinh để tránh làm mẫu thân đau lòng, về sau cứ nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ có cơ hội khỏe lại.”

Thẩm Hưng Ngôn không dám phản bác lại hắn nên đành nhắm mắt lại, dù sao hiện tại gã có tùy tính thì đại ca cũng sẽ không trách tội gã. Nhưng trong lòng gã lại tràn đầy lệ khí, làm sao gã có thể chịu đựng được việc phải nằm liệt trên giường ở độ tuổi tốt đẹp nhất như thế này, gã hận ả kỹ nữ kia chuốc nhiều rượu cho gã, hận tên tùy tùng không nắm ngựa cho tốt mà lại để gã tự cưỡi, thậm chí là hận cả đại ca gã không chịu phái một người có thân thủ tốt tới tìm gã… Nhưng mặc dù gã không có đầu óc cũng biết loại suy nghĩ này không được để lộ ở trước mặt Thẩm Vi Ngôn. Đành chờ cơ thể của gã khỏe lại thì mới tính tiếp được, người bên cạnh đại ca thì gã không dám đụng vào, nhưng gã vẫn có thể xả giận một chút…

Quả nhiên Thẩm Vi Ngôn không nói thêm gì nữa, đúng lúc này thì Kiều Xu bưng chén thuốc đi vào, Ngọc Trúc định nhận lấy mớm thuốc cho Thẩm Hưng Ngôn thì Thẩm Hưng Ngôn lại lên tiếng: “Để nàng làm.” Gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong mắt gã tràn đầy hứng thú, lòng lại nghĩ may là cuối cùng mỹ nhân cũng rơi vào tay gã, cho dù hai chân gã đã phế nhưng phương pháp chơi nữ nhân thì gã có rất nhiều, những suy nghĩ dâm tà đó phản chiếu rõ rành rành trong mắt gã.

Kiều Xu cuối đầu né tránh ánh mắt của gã, cô bưng chén thuốc và đi đến cạnh giường, cô múc một muỗng để lên môi thổi cho nguội rồi mới đưa tới cạnh miệng gã.

Gã không há miệng mà nhìn chằm chằm vào Kiều Xu, ngọn lửa trong lòng gã bắt đầu nổi lên: “Dùng miệng mớm.” Đây là thủ đoạn mà gã hay dùng với nữ nhân nhất, từ trước tới nay đều là mỹ nhân ngậm rượu trong miệng rồi mớm cho gã, bây giờ đổi thành thuốc thì mặc dù vị không ngon nhưng mỹ nhân lại đẹp hơn nên cũng không kém mấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau