Chương 74: Tống Vân Nhĩ, tôi sẽ cho cô một cơ hội khác!
Tống Vân Nhĩ rất khó xử nhìn Lệ Đình Xuyên, anh muốn cô thắt dây an toàn cho anh.
Nhưng...
Cái này phải thắt thế nào đây?
Anh ấy vẫn đang lái xe, dây an toàn lại ở bên trái, khi cô tới kéo dây an toàn, chắc chắn sẽ chạm vào người anh.
Giống như lần trước, cũng là ở trong xe, cô liền không cần thận ghé sát nơi đũng quần của anh.
Hành động đó, bây giờ nghĩ lại thật khiến cô cảm thấy rất ... muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cho dù hành động đó, 5 năm trước, anh còn thị uy và dụ dỗ cô làm.
Anh ta thì một bộ dáng hưởng thụ lại tiêu hồn, thể nhưng lại khổ miệng cô đau nhức một ngày.
Suốt cả một ngày, cô đều nói chuyện một cách ngọng nghịu không rõ ràng.
Nhưng hiện tại không còn là 5 năm trước, cô ....
Tống Vân Nhĩ rối rắm lại khó xử nhìn cô.
Còn Lệ Đình Xuyên lại một bộ dáng kiêu ngạo, "Nếu cô không làm thì cũng đừng quản tôi."
Nhìn vẻ mặt bất chấp của anh ta, Tống Vân Nhĩ hít một hơi thật sâu.
Rốt cuộc, cô vẫn không thể bỏ qua sự an toàn của anh.
Người đàn ông Lệ Đình Xuyên này, dường như đã hoàn toàn tan vào trong máu của cô, cùng cô hợp thành một thể.
Cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh, cho dù hy sinh cả sinh mệnh của mình, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Lệ Đình Xuyên chính là kiếp nạn đời này của cô, là độc dược của cô, khiến cô không có cách nào thoát ra.
Hít sâu một hơi, nghiêng người, vươn tay kéo dây an toàn bên trái.
Cô vốn đã cẩn thận từng li từng tí không để tay mình chạm vào cơ thể anh, nhưng điều này hoàn toàn là không có khả năng.
Thân hình cao lớn như núi này của anh, nếu cô không vòng qua eo anh, căn bản không có khả năng với được tới dây an toàn.
Khuôn mặt Tống Vân Nhĩ đã đỏ dần lên, nóng bừng.
Lệ Đình Xuyên giảm tốc độ xe, nhưng Tống Vân Nhĩ lại hoàn toàn không biết.
Trước khi cô kịp nhận ra, cơ thể cô đã áp sát vào người anh, tay phải vòng qua eo anh lần mò với lấy dây an toàn.
Gương mặt cô gần như chạm vào cổ anh, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, khiến anh có một loại cảm giác vui mừng lại vừa thỏa mãn.
Anh khẽ cúi đầu, những gì anh nhìn thấy là khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Mũi rất thanh tú, hàng mi dài cong vút và đồi môi đỏ thấm khiến người đàn ông đều không khỏi rung động một chút.
Không gian nhỏ hẹp bên trong xe, không khí đột ngột tăng nhiệt lên.
Tổng Vân Nhĩ rất cố gắng, cuối cùng cũng chạm được tới dây an toàn, sau đó nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình.
Đột nhiên, Lệ Đình Xuyên cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Vẻ mặt ngay lập tức vừa mới từ vui sướng và hài lòng ban nãy rơi xuống lạnh lẽo cùng hờ hững.
Tống Vân Nhĩ cuối cùng cũng cài được dây an toàn, sau đó ngồi yên lặng không phát ra tiếng động.
Lệ Đình Xuyên bất ngờ dừng xe lại.
'Tách' một cái tháo dây an toàn ra, lạnh lùng nói: "Xuống xe!"
Tổng Vân Nhĩ ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh lại muốn làm cái gì
"Sao? Chờ tôi ôm cô xuống xe?" Lệ Đình Xuyên thấy cô ngồi ngây ra, nghiêng đầu nhìn cô, lạnh lùng chế nhạo nói: "Cô có tư cách này sao?"
Tống Vân Nhĩ cười nhẹ, "Ố."
Sau đó anh mở cửa xuống xe, lúc này mới phát hiện Lệ Đình Xuyên đã đỗ xe trước cửa khách sạn.
Lệ Đình Xuyên, anh đùa tôi à!
"Lệ.."
"Cô tự mình theo tôi đi vào hay là tôi đưa cô vào?" Lệ Đình Xuyên mặt không chút thay đổi ngắt lời cô, giọng điệu lạnh lùng uy hiếp và lộ rõ vẻ nguy hiểm.
Tống Vân Nhĩ không hiểu anh đưa cô đến khách sạn làm gì, nhưng cô biết anh nói được làm được.
Nếu không đi theo anh vào khách sạn, anh thực sự sẽ đưa cô vào.
"Tôi tự đi vào." Tống Vân Nhĩ nói nhỏ rồi đi về phía cửa khách sạn.
Lệ Đình Xuyên lạnh lùng liếc cô một cái rồi đi về phía thang máy.
Tống Vân Nhĩ cúi đầu, đi theo bước chân của anh, cố gắng không để người khác nhìn thấy khuôn mặt của cô.
"Bịch!"
Tống Vân Nhĩ đụng mạnh vào lồng ngực săn chắc của người đàn ông khiến mũi cô có chút đau.
"Tống Vân Nhĩ, sao cô lại lóng nga lóng ngóng như vậy!" Trên đầu cô vang lên một tia châm chọc.
Tống Vân Nhĩ sờ sờ mũi mình, không nói lời nào, vẫn cúi đầu, lằng lặng nhìn mũi chân mình.
Quý Chỉ Nghiên nhìn cửa thang máy đóng lại, nhìn thang máy đi thằng lên.
Khách sạn JW Marriott, Lệ Đình Xuyên đã ở đây trường kỳ trong phòng Tổng thống từ lâu.
Anh ấy đưa Tống Vân Nhĩ về khách sạn ...
Quý Chỉ Nghiên còn cần phải suy nghĩ thêm sao?
Để làm gì, thế này còn chưa rõ ràng hay sao?
"Rắc!"
Một chiếc móng tay khác đã bị gãy.
Đây không biết đã là móng tay thứ mấy bị gãy ngày hôm nay.
Quý Chỉ Nghiên chỉ cảm thấy mình sắp sụp đổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thậm chí sẽ phát điên mất.
Đình Xuyên, tại sao anh không thể nhìn thấy điều tốt đẹp ở em? Tại sao không thể nhìn thấy tình yêu của em dành cho anh?
Tình yêu của em dành cho anh vượt xa Tống Vân Nhĩ!
Tại sao anh không thể chọn em? Lại nhất định phải là Tổng Vân Nhĩ?
Trong mắt Quý Chỉ Nghiên phóng ra hận ý, còn có bừng bừng sát khí, đôi mắt đỏ rực như bị mê hoặc đó, thật đáng sợ và quỷ dị.
Tống Vân Nhĩ, cô sẽ phải hối hận!
Sau khi nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, cô quay lưng bỏ đi với vẻ không cam lòng và tức giận.
Trên tầng 5, Lệ Đình Xuyên ra khỏi thang máy, cửa phòng Tổng thống tự động mở ra.
Tổng Vân Nhĩ mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ bất an nhìn anh ta, sau đó theo bản năng quay người muốn rời đi.
Nhưng.......
Trong lúc cô còn chưa hoàn toàn xoay người, người đàn ông đã mạnh mẽ kéo cô trở lại một cách dễ dàng.
"Bịch" một tiếng, Tống Vân Nhĩ bị anh đẩy mạnh ném vào phòng, lưng cô đập phải tủ rượu phía sau, đau đến hốc mắt cô ướt đẫm.
"Lệ Đình Xuyên..."
"Lại là Lệ Đình Xuyên, không phải Lệ tiên sinh nữa sao?" Lệ Đình Xuyên mặt không chút thay đổi cắt ngang lời cô, từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt và châm chọc không thể xóa nhòa, "Không phải nói, rất rõ thân phận của mình sao? Sao, hiện tại lại không rõ ràng rồi? Hay là nói, chỉ là ở trước mắt hắn, cô mới rõ thân phận của mình?"
Nghe những lời châm chọc, Tống Vân Nhĩ đau lòng nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
"Lệ tiên sinh, anh đưa tôi đến đây làm gì?" Vân Nhĩ nhìn vào đôi mắt của anh, rất bình tĩnh hỏi.
Lệ Đình Xuyên cong môi cười, cười âm trầm lại thấm lạnh, có vài phần giều cợt, cơ thể tiến tới gần hơi một chút.
Bàn tay thon dài nâng cằm của cô, ngón cái vuốt ve, lãnh đạm nói, "Cô cảm thấy, một người đàn ông dẫn cô đến khách sạn thuê phòng, có thể làm gì? Không phải cô nói mình đã nhiều lần trải qua hay sao? Là thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?"
"Thực xin lỗi, tôi không muốn!" Tống Vân Nhĩ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh, không chút do dự từ chối: "Chỉ vì tôi đã trải qua ngàn lần, cho nên bây giờ tôi không muốn sống cuộc sống hỗn loạn đó nữa. Tôi chỉ muốn giữ mình cho một người suốt cuộc đời còn lại! "
Giữ mình cho một người suốt cuộc đời còn lại!
Câu nói này như một nhát dao đâm vào lồng ngực Lệ Đình Xuyên, khiến anh đau đến nghẹt thở.
"Tống Vân Nhĩ, tôi sẽ cho cô một cơ hội khác!" Lệ Đình Xuyên nặng nề bóp cằm cô, từng chữ nói ra không thể kháng cự: "Rời bỏ anh ta, tôi sẽ giữ lại một vị trí ở bên cạnh tôi cho cô!"
Nhưng...
Cái này phải thắt thế nào đây?
Anh ấy vẫn đang lái xe, dây an toàn lại ở bên trái, khi cô tới kéo dây an toàn, chắc chắn sẽ chạm vào người anh.
Giống như lần trước, cũng là ở trong xe, cô liền không cần thận ghé sát nơi đũng quần của anh.
Hành động đó, bây giờ nghĩ lại thật khiến cô cảm thấy rất ... muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cho dù hành động đó, 5 năm trước, anh còn thị uy và dụ dỗ cô làm.
Anh ta thì một bộ dáng hưởng thụ lại tiêu hồn, thể nhưng lại khổ miệng cô đau nhức một ngày.
Suốt cả một ngày, cô đều nói chuyện một cách ngọng nghịu không rõ ràng.
Nhưng hiện tại không còn là 5 năm trước, cô ....
Tống Vân Nhĩ rối rắm lại khó xử nhìn cô.
Còn Lệ Đình Xuyên lại một bộ dáng kiêu ngạo, "Nếu cô không làm thì cũng đừng quản tôi."
Nhìn vẻ mặt bất chấp của anh ta, Tống Vân Nhĩ hít một hơi thật sâu.
Rốt cuộc, cô vẫn không thể bỏ qua sự an toàn của anh.
Người đàn ông Lệ Đình Xuyên này, dường như đã hoàn toàn tan vào trong máu của cô, cùng cô hợp thành một thể.
Cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho anh, cho dù hy sinh cả sinh mệnh của mình, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Lệ Đình Xuyên chính là kiếp nạn đời này của cô, là độc dược của cô, khiến cô không có cách nào thoát ra.
Hít sâu một hơi, nghiêng người, vươn tay kéo dây an toàn bên trái.
Cô vốn đã cẩn thận từng li từng tí không để tay mình chạm vào cơ thể anh, nhưng điều này hoàn toàn là không có khả năng.
Thân hình cao lớn như núi này của anh, nếu cô không vòng qua eo anh, căn bản không có khả năng với được tới dây an toàn.
Khuôn mặt Tống Vân Nhĩ đã đỏ dần lên, nóng bừng.
Lệ Đình Xuyên giảm tốc độ xe, nhưng Tống Vân Nhĩ lại hoàn toàn không biết.
Trước khi cô kịp nhận ra, cơ thể cô đã áp sát vào người anh, tay phải vòng qua eo anh lần mò với lấy dây an toàn.
Gương mặt cô gần như chạm vào cổ anh, hơi thở ấm áp phả vào cổ anh, khiến anh có một loại cảm giác vui mừng lại vừa thỏa mãn.
Anh khẽ cúi đầu, những gì anh nhìn thấy là khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Mũi rất thanh tú, hàng mi dài cong vút và đồi môi đỏ thấm khiến người đàn ông đều không khỏi rung động một chút.
Không gian nhỏ hẹp bên trong xe, không khí đột ngột tăng nhiệt lên.
Tổng Vân Nhĩ rất cố gắng, cuối cùng cũng chạm được tới dây an toàn, sau đó nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình.
Đột nhiên, Lệ Đình Xuyên cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Vẻ mặt ngay lập tức vừa mới từ vui sướng và hài lòng ban nãy rơi xuống lạnh lẽo cùng hờ hững.
Tống Vân Nhĩ cuối cùng cũng cài được dây an toàn, sau đó ngồi yên lặng không phát ra tiếng động.
Lệ Đình Xuyên bất ngờ dừng xe lại.
'Tách' một cái tháo dây an toàn ra, lạnh lùng nói: "Xuống xe!"
Tổng Vân Nhĩ ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh lại muốn làm cái gì
"Sao? Chờ tôi ôm cô xuống xe?" Lệ Đình Xuyên thấy cô ngồi ngây ra, nghiêng đầu nhìn cô, lạnh lùng chế nhạo nói: "Cô có tư cách này sao?"
Tống Vân Nhĩ cười nhẹ, "Ố."
Sau đó anh mở cửa xuống xe, lúc này mới phát hiện Lệ Đình Xuyên đã đỗ xe trước cửa khách sạn.
Lệ Đình Xuyên, anh đùa tôi à!
"Lệ.."
"Cô tự mình theo tôi đi vào hay là tôi đưa cô vào?" Lệ Đình Xuyên mặt không chút thay đổi ngắt lời cô, giọng điệu lạnh lùng uy hiếp và lộ rõ vẻ nguy hiểm.
Tống Vân Nhĩ không hiểu anh đưa cô đến khách sạn làm gì, nhưng cô biết anh nói được làm được.
Nếu không đi theo anh vào khách sạn, anh thực sự sẽ đưa cô vào.
"Tôi tự đi vào." Tống Vân Nhĩ nói nhỏ rồi đi về phía cửa khách sạn.
Lệ Đình Xuyên lạnh lùng liếc cô một cái rồi đi về phía thang máy.
Tống Vân Nhĩ cúi đầu, đi theo bước chân của anh, cố gắng không để người khác nhìn thấy khuôn mặt của cô.
"Bịch!"
Tống Vân Nhĩ đụng mạnh vào lồng ngực săn chắc của người đàn ông khiến mũi cô có chút đau.
"Tống Vân Nhĩ, sao cô lại lóng nga lóng ngóng như vậy!" Trên đầu cô vang lên một tia châm chọc.
Tống Vân Nhĩ sờ sờ mũi mình, không nói lời nào, vẫn cúi đầu, lằng lặng nhìn mũi chân mình.
Quý Chỉ Nghiên nhìn cửa thang máy đóng lại, nhìn thang máy đi thằng lên.
Khách sạn JW Marriott, Lệ Đình Xuyên đã ở đây trường kỳ trong phòng Tổng thống từ lâu.
Anh ấy đưa Tống Vân Nhĩ về khách sạn ...
Quý Chỉ Nghiên còn cần phải suy nghĩ thêm sao?
Để làm gì, thế này còn chưa rõ ràng hay sao?
"Rắc!"
Một chiếc móng tay khác đã bị gãy.
Đây không biết đã là móng tay thứ mấy bị gãy ngày hôm nay.
Quý Chỉ Nghiên chỉ cảm thấy mình sắp sụp đổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô thậm chí sẽ phát điên mất.
Đình Xuyên, tại sao anh không thể nhìn thấy điều tốt đẹp ở em? Tại sao không thể nhìn thấy tình yêu của em dành cho anh?
Tình yêu của em dành cho anh vượt xa Tống Vân Nhĩ!
Tại sao anh không thể chọn em? Lại nhất định phải là Tổng Vân Nhĩ?
Trong mắt Quý Chỉ Nghiên phóng ra hận ý, còn có bừng bừng sát khí, đôi mắt đỏ rực như bị mê hoặc đó, thật đáng sợ và quỷ dị.
Tống Vân Nhĩ, cô sẽ phải hối hận!
Sau khi nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, cô quay lưng bỏ đi với vẻ không cam lòng và tức giận.
Trên tầng 5, Lệ Đình Xuyên ra khỏi thang máy, cửa phòng Tổng thống tự động mở ra.
Tổng Vân Nhĩ mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ bất an nhìn anh ta, sau đó theo bản năng quay người muốn rời đi.
Nhưng.......
Trong lúc cô còn chưa hoàn toàn xoay người, người đàn ông đã mạnh mẽ kéo cô trở lại một cách dễ dàng.
"Bịch" một tiếng, Tống Vân Nhĩ bị anh đẩy mạnh ném vào phòng, lưng cô đập phải tủ rượu phía sau, đau đến hốc mắt cô ướt đẫm.
"Lệ Đình Xuyên..."
"Lại là Lệ Đình Xuyên, không phải Lệ tiên sinh nữa sao?" Lệ Đình Xuyên mặt không chút thay đổi cắt ngang lời cô, từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt và châm chọc không thể xóa nhòa, "Không phải nói, rất rõ thân phận của mình sao? Sao, hiện tại lại không rõ ràng rồi? Hay là nói, chỉ là ở trước mắt hắn, cô mới rõ thân phận của mình?"
Nghe những lời châm chọc, Tống Vân Nhĩ đau lòng nhưng vẫn cố gắng chống đỡ.
"Lệ tiên sinh, anh đưa tôi đến đây làm gì?" Vân Nhĩ nhìn vào đôi mắt của anh, rất bình tĩnh hỏi.
Lệ Đình Xuyên cong môi cười, cười âm trầm lại thấm lạnh, có vài phần giều cợt, cơ thể tiến tới gần hơi một chút.
Bàn tay thon dài nâng cằm của cô, ngón cái vuốt ve, lãnh đạm nói, "Cô cảm thấy, một người đàn ông dẫn cô đến khách sạn thuê phòng, có thể làm gì? Không phải cô nói mình đã nhiều lần trải qua hay sao? Là thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?"
"Thực xin lỗi, tôi không muốn!" Tống Vân Nhĩ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh, không chút do dự từ chối: "Chỉ vì tôi đã trải qua ngàn lần, cho nên bây giờ tôi không muốn sống cuộc sống hỗn loạn đó nữa. Tôi chỉ muốn giữ mình cho một người suốt cuộc đời còn lại! "
Giữ mình cho một người suốt cuộc đời còn lại!
Câu nói này như một nhát dao đâm vào lồng ngực Lệ Đình Xuyên, khiến anh đau đến nghẹt thở.
"Tống Vân Nhĩ, tôi sẽ cho cô một cơ hội khác!" Lệ Đình Xuyên nặng nề bóp cằm cô, từng chữ nói ra không thể kháng cự: "Rời bỏ anh ta, tôi sẽ giữ lại một vị trí ở bên cạnh tôi cho cô!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất