Chương 78: Người yêu hay kẻ thù, hãy chọn một!
"Không thể!" Anh ta không nhanh không chậm nói, "Tống Vân Nhĩ, người yêu hay kẻ thù, cô chọn một!
Tống Vân Nhĩ kinh ngạc nhìn anh, nhìn vẻ mặt lãnh đạm mà thiêu đốt của anh, trái tim lại bị bóp chặt đau nhói.
Hít sâu một hơi, nhếch lên một nụ cười nhẹ nhìn anh, "Nếu tôi chọn người yêu, anh sẽ để Quý Chỉ Nghiên rời đi sao? Chúng ta có thể trở lại như 5 năm trước?"
Lệ Đình Xuyên môi mỏng như lưỡi kiếm, "Cô cho rằng mình có thể sánh với Chỉ Nghiên sao? Cô cho rằng sẽ là người yêu như 5 năm trước? Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ là tình nhân mà thôi!"
Tống Vân Nhĩ vẫn tao nhã cười, "Đã như vậy, Lệ Đình Xuyên, tại sao tôi phải chọn người yêu?"
"Tống Vân Nhĩ!" Lệ Đình Xuyên lại đột nhiên nhéo cằm cô một cách hung dữ, nơi đó đã bị anh bóp đến xanh tím tái, nhưng trong mắt anh dường như không có cảm giác thương hại chút nào, ngoại trừ hận vẫn là hận, "Cô nói lại lần nữa!"
Tống Vân Nhĩ nhìn thẳng vào mắt anh, không nhanh không chậm gắn từng chữ một, "Lệ Đình Xuyên, tôi không muốn làm người yêu của anh!"
"Được lắm!" Lệ Đình Xuyên gật đầu, "Cho nên, cô định làm kẻ thù?"
Tổng Vân Nhĩ không nói lời nào, chỉ bình tĩnh và lạnh nhạt nhìn anh như vậy.
Lệ Đình Xuyên nghiến răng nghiến lợi, "Cút! Đừng lại xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, nếu không tôi nhất định sẽ giết cô!"
"Được thôi!" Tống Vân Nhĩ trả lời rồi rời đi.
Mỗi bước đi đều giống như bị một tảng đá nặng ngàn cân trói chân, Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn giống như bị róc thịt.
Cô không biết mình rời khách sạn bằng cách nào, sau đó cứ như vậy lê bước chân nặng nề, không mục đích bước đi.
Những thứ vừa mua trong siêu thị đều để trên xe của Lệ Đình Xuyên, muốn lấy lại cũng không được.
Tống Vân Nhĩ chịu đựng nỗi đau trong lòng, lại một lần nữa vào siêu thị.
Trên người cô không còn bao nhiêu tiền, cô nhất định phải tiết kiệm.
Quý Chỉ Nghiên cũng không rời khỏi khách sạn quá xa, thay vào đó, cô ngồi trong xe của mình, đỗ cách khách sạn không xa, nhìn thẳng vào cửa khách sạn.
Nhìn Tống Vân Nhĩ từ khách sạn đi ra, tư thế bước đi ...
Trong mắt Quý Chỉ Nghiên nổi lên cơn thịnh nộ.
Hai tay trái phải nắm chặt lấy vô lăng, bộ dáng coi vô lăng như Tống Vân Nhĩ, hận không thể bẻ gãy nó.
Trên mu bàn tay nổi lên từng sợi từng sợi gân xanh, như chính là từng con giòi bò, thập phần kinh người.
Ngay cả các đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Tống Vân Nhĩ, cô thật đúng là hạ tiện, nhanh như vậy đã lại trèo lên trên giường Đình Xuyên?
Quý Chỉ Nghiên thực sự hận không thể đâm chết Tổng Vân Nhĩ.
Nhưng cô cố nhịn xuống, chỉ lái xe chậm rãi đi theo Tống Vân Nhĩ.
Tống Vân Nhĩ cứ đi như vây, cô cũng như vậy đi theo, một tiếng đồng hồ như vậy trôi qua.
Tổng Vần Nhĩ không làm gì, sau đó đi vào siêu thị.
Quý Chỉ Nghiên không vào theo mà cờ ở bên ngoài.
"Vân Nhĩ!" Tổng Vân Nhĩ đang xách túi đi về phía trạm xe buýt, một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống, Quý Chỉ Nghiên nhìn cô nở nụ cười thân thiện, "Đúng là cậu! Tôi còn tưởng là tôi nhìn lầm nữa ! Cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi!"
Tổng Vân Nhĩ cười nhạt đáp: "Không cần đầu, cậu cứ đi làm việc của mình đi. Tôi..."
"Vân Nhĩ, cậu như vậy là đang trách tôi sao?" Quý Chỉ Nghiên nhìn Tống Vân Nhĩ với vẻ mặt đáng thương.
"Không có, tôi không muốn ảnh hưởng tới công việc của cậu." Tống Vân Nhĩ nói.
"Vậy lên xe đi, chúng ta vừa vặn cũng có thể tán gẫu." Quý Chỉ Nghiên không cho Tống Vân Nhĩ cơ hội từ chối, trực tiếp mở cửa ghế phụ cho cô.
Tống Vân Nhĩ không thể từ chối được nữa, đành phải lên xe.
Liếc nhìn thấy trên cổ Quý Chỉ Nghiên có một vết bầm tím, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.
Nghĩ đến, hẳn là Lệ Đình Xuyên lưu lại
Không hiểu sao, trong lòng Tống Vân Nhĩ nổi lên một chút chua xót cùng đắng chát.
"Vân Nhĩ, cậu sao vậy?" Giọng điệu quan tâm của Quý Chỉ Nghiên vang lên.
"Không có gì." Tổng Vân Nhĩ cười nói.
Trên cằm của Tổng Vân Nhĩ để lại một vết bẩm tím lớn, vừa nhìn đã biết chính là bị người ta véo qua.
Quý Chỉ Nghiên liếc mắt nhìn cô một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Đình Xuyên xuống tay thật không có chừng mực, sao có thể làm cho cậu thành như vậy?"
Tổng Vân Nhĩ có chút lúng túng đưa tay che cằm mình, "Không..."
"Tôi vừa từ phòng khách sạn của anh ấy đi ra." Quý Chỉ Nghiên nói, "Anh ấy chính là như vậy, một khi trở nên vội vàng, liền không biết chừng mực."
Lời nói này rất lập lờ nước đôi, cũng rất mập mờ, làm lộ ra nhiều thông tin.
Nói xong còn cố ý đưa tay ra vuốt nhẹ lên cổ mình, rồi nở nụ cười ngọt ngào mãn nguyện.
Tống Vân Nhĩ hiểu.
Lệ Đình Xuyên và Quý Chỉ Nghiên vừa vặn mới làm xong chuyện này.
Trái tim mạnh mẽ bóp chặt đau một cái.
Có một cảm giác xúc động không muốn đối mặt với Quý Chỉ Nghiên, muốn thoát khỏi xe của cô.
"Cô nghĩ mình có thể so sánh với Chỉ Nghiên sao?" Lời nói của Lệ Đình Xuyên vang lên bên tai, mỗi một chữ đều đâm sâu vào trái tim của Tống Vân Nhĩ.
Đúng vậy, Quý Chỉ Nghiên bây giờ chính là trái tim của anh, là bảo bối trong tay anh, cô lấy gì để so sánh với Quý Chỉ Nghiên.
"Vân Nhĩ, cậu có phải ... trách tôi không?" Quý Chỉ Nghiên nghiêng đầu, cẩn thận nhìn Tổng Vân Nhĩ hỏi.
Tống Vân Nhĩ mím môi cười, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chẳng có chuyện gì cả. Tôi hiện tại sống rất tốt, những chuyện đã qua cứ để cho nó qua đi. Cậu và anh ấy rất xứng đôi."
Trên gương mặt Quý Chỉ Nghiền hiện lên một chút thẹn thùng nhàn nhạt, "Vân Nhĩ, tôi ... chưa từng nghĩ tới việc tranh giành Đình Xuyên với cậu. Tôi ... cũng không biết nên nói thế nào. Vân Nhĩ, thật ra tôi có thể nhìn ra được, trong lòng Đình Xuyên vẫn có cậu. Nếu cậu muốn quay lại với Đình Xuyên, tôi có thể rời đi, thật đấy!"
Tống Vân Nhĩ nghĩ mà buồn cười, như thể nghe được một chuyện cười thế kỷ vậy.
Cô ấy có thể rời đi?
Đem Lệ Đình Xuyên nhường cho cô ây? Hay trả lại cho cô ấy?
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi cũng chưa từng nghĩ tới!" Tống Vân Nhĩ một mặt đạm mạc nói, "Nếu như tôi có chuyện gì khiến cậu hiểu lầm, tôi sẽ giải thích với cậu. Sau này tôi sẽ chú ý một chút, sẽ không xuất hiện trước mặt anh ấy."
"Không, không, không!" Quý Chỉ Nghiên vội vàng nói, vẻ mặt có chút lo lắng, có chút bất đắc dĩ lại vô tội, còn có chút... ủy khuất, "Vân Nhĩ, ý tôi không phải vậy. Đừng hiểu lầm tôi, tôi thực sự không có ý đó... Tôi biết, trong lòng cậu có Đình Xuyên. Nhưng, tôi... tôi... tôi..."
Cô lo lắng đến mức cũng không biết nên nói như thế nào, ngay cả mắt cũng ươn ướt, sợ Tổng Vân Nhĩ hiểu lầm, muốn giải thích rõ ràng nhưng lại giải thích không rõ ràng.
"Cậu thật sự không cần giải thích, tôi hiểu." Tống Vân Nhĩ điềm nhiên như không có việc gì mà nói, "Tôi có cuộc sống riêng, có bạn trai, hiện tại tôi đang rất tốt. Tôi trở về cũng không phải nghĩ đến sẽ có quan hệ qua lại gì với anh ấy. Cho nên, cậu thực sự không cần phải làm thế này."
Quý Chỉ Nghiên hít sâu một hơi, dừng xe lại ở một bên, dùng ánh mắt rất nghiêm túc nhìn Tống Vân Nhĩ, nghiêm mặt nói: "Vân Nhĩ, cậu biết không? Lệ Trình Trí vẫn luôn tìm người phụ nữ năm đó bên cạnh Đình Xuyên!"
Tống Vân Nhĩ kinh ngạc nhìn anh, nhìn vẻ mặt lãnh đạm mà thiêu đốt của anh, trái tim lại bị bóp chặt đau nhói.
Hít sâu một hơi, nhếch lên một nụ cười nhẹ nhìn anh, "Nếu tôi chọn người yêu, anh sẽ để Quý Chỉ Nghiên rời đi sao? Chúng ta có thể trở lại như 5 năm trước?"
Lệ Đình Xuyên môi mỏng như lưỡi kiếm, "Cô cho rằng mình có thể sánh với Chỉ Nghiên sao? Cô cho rằng sẽ là người yêu như 5 năm trước? Cô nghĩ nhiều rồi, chỉ là tình nhân mà thôi!"
Tống Vân Nhĩ vẫn tao nhã cười, "Đã như vậy, Lệ Đình Xuyên, tại sao tôi phải chọn người yêu?"
"Tống Vân Nhĩ!" Lệ Đình Xuyên lại đột nhiên nhéo cằm cô một cách hung dữ, nơi đó đã bị anh bóp đến xanh tím tái, nhưng trong mắt anh dường như không có cảm giác thương hại chút nào, ngoại trừ hận vẫn là hận, "Cô nói lại lần nữa!"
Tống Vân Nhĩ nhìn thẳng vào mắt anh, không nhanh không chậm gắn từng chữ một, "Lệ Đình Xuyên, tôi không muốn làm người yêu của anh!"
"Được lắm!" Lệ Đình Xuyên gật đầu, "Cho nên, cô định làm kẻ thù?"
Tổng Vân Nhĩ không nói lời nào, chỉ bình tĩnh và lạnh nhạt nhìn anh như vậy.
Lệ Đình Xuyên nghiến răng nghiến lợi, "Cút! Đừng lại xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa, nếu không tôi nhất định sẽ giết cô!"
"Được thôi!" Tống Vân Nhĩ trả lời rồi rời đi.
Mỗi bước đi đều giống như bị một tảng đá nặng ngàn cân trói chân, Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn giống như bị róc thịt.
Cô không biết mình rời khách sạn bằng cách nào, sau đó cứ như vậy lê bước chân nặng nề, không mục đích bước đi.
Những thứ vừa mua trong siêu thị đều để trên xe của Lệ Đình Xuyên, muốn lấy lại cũng không được.
Tống Vân Nhĩ chịu đựng nỗi đau trong lòng, lại một lần nữa vào siêu thị.
Trên người cô không còn bao nhiêu tiền, cô nhất định phải tiết kiệm.
Quý Chỉ Nghiên cũng không rời khỏi khách sạn quá xa, thay vào đó, cô ngồi trong xe của mình, đỗ cách khách sạn không xa, nhìn thẳng vào cửa khách sạn.
Nhìn Tống Vân Nhĩ từ khách sạn đi ra, tư thế bước đi ...
Trong mắt Quý Chỉ Nghiên nổi lên cơn thịnh nộ.
Hai tay trái phải nắm chặt lấy vô lăng, bộ dáng coi vô lăng như Tống Vân Nhĩ, hận không thể bẻ gãy nó.
Trên mu bàn tay nổi lên từng sợi từng sợi gân xanh, như chính là từng con giòi bò, thập phần kinh người.
Ngay cả các đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Tống Vân Nhĩ, cô thật đúng là hạ tiện, nhanh như vậy đã lại trèo lên trên giường Đình Xuyên?
Quý Chỉ Nghiên thực sự hận không thể đâm chết Tổng Vân Nhĩ.
Nhưng cô cố nhịn xuống, chỉ lái xe chậm rãi đi theo Tống Vân Nhĩ.
Tống Vân Nhĩ cứ đi như vây, cô cũng như vậy đi theo, một tiếng đồng hồ như vậy trôi qua.
Tổng Vần Nhĩ không làm gì, sau đó đi vào siêu thị.
Quý Chỉ Nghiên không vào theo mà cờ ở bên ngoài.
"Vân Nhĩ!" Tổng Vân Nhĩ đang xách túi đi về phía trạm xe buýt, một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống, Quý Chỉ Nghiên nhìn cô nở nụ cười thân thiện, "Đúng là cậu! Tôi còn tưởng là tôi nhìn lầm nữa ! Cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi!"
Tổng Vân Nhĩ cười nhạt đáp: "Không cần đầu, cậu cứ đi làm việc của mình đi. Tôi..."
"Vân Nhĩ, cậu như vậy là đang trách tôi sao?" Quý Chỉ Nghiên nhìn Tống Vân Nhĩ với vẻ mặt đáng thương.
"Không có, tôi không muốn ảnh hưởng tới công việc của cậu." Tống Vân Nhĩ nói.
"Vậy lên xe đi, chúng ta vừa vặn cũng có thể tán gẫu." Quý Chỉ Nghiên không cho Tống Vân Nhĩ cơ hội từ chối, trực tiếp mở cửa ghế phụ cho cô.
Tống Vân Nhĩ không thể từ chối được nữa, đành phải lên xe.
Liếc nhìn thấy trên cổ Quý Chỉ Nghiên có một vết bầm tím, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn thấy được.
Nghĩ đến, hẳn là Lệ Đình Xuyên lưu lại
Không hiểu sao, trong lòng Tống Vân Nhĩ nổi lên một chút chua xót cùng đắng chát.
"Vân Nhĩ, cậu sao vậy?" Giọng điệu quan tâm của Quý Chỉ Nghiên vang lên.
"Không có gì." Tổng Vân Nhĩ cười nói.
Trên cằm của Tổng Vân Nhĩ để lại một vết bẩm tím lớn, vừa nhìn đã biết chính là bị người ta véo qua.
Quý Chỉ Nghiên liếc mắt nhìn cô một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Đình Xuyên xuống tay thật không có chừng mực, sao có thể làm cho cậu thành như vậy?"
Tổng Vân Nhĩ có chút lúng túng đưa tay che cằm mình, "Không..."
"Tôi vừa từ phòng khách sạn của anh ấy đi ra." Quý Chỉ Nghiên nói, "Anh ấy chính là như vậy, một khi trở nên vội vàng, liền không biết chừng mực."
Lời nói này rất lập lờ nước đôi, cũng rất mập mờ, làm lộ ra nhiều thông tin.
Nói xong còn cố ý đưa tay ra vuốt nhẹ lên cổ mình, rồi nở nụ cười ngọt ngào mãn nguyện.
Tống Vân Nhĩ hiểu.
Lệ Đình Xuyên và Quý Chỉ Nghiên vừa vặn mới làm xong chuyện này.
Trái tim mạnh mẽ bóp chặt đau một cái.
Có một cảm giác xúc động không muốn đối mặt với Quý Chỉ Nghiên, muốn thoát khỏi xe của cô.
"Cô nghĩ mình có thể so sánh với Chỉ Nghiên sao?" Lời nói của Lệ Đình Xuyên vang lên bên tai, mỗi một chữ đều đâm sâu vào trái tim của Tống Vân Nhĩ.
Đúng vậy, Quý Chỉ Nghiên bây giờ chính là trái tim của anh, là bảo bối trong tay anh, cô lấy gì để so sánh với Quý Chỉ Nghiên.
"Vân Nhĩ, cậu có phải ... trách tôi không?" Quý Chỉ Nghiên nghiêng đầu, cẩn thận nhìn Tổng Vân Nhĩ hỏi.
Tống Vân Nhĩ mím môi cười, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chẳng có chuyện gì cả. Tôi hiện tại sống rất tốt, những chuyện đã qua cứ để cho nó qua đi. Cậu và anh ấy rất xứng đôi."
Trên gương mặt Quý Chỉ Nghiền hiện lên một chút thẹn thùng nhàn nhạt, "Vân Nhĩ, tôi ... chưa từng nghĩ tới việc tranh giành Đình Xuyên với cậu. Tôi ... cũng không biết nên nói thế nào. Vân Nhĩ, thật ra tôi có thể nhìn ra được, trong lòng Đình Xuyên vẫn có cậu. Nếu cậu muốn quay lại với Đình Xuyên, tôi có thể rời đi, thật đấy!"
Tống Vân Nhĩ nghĩ mà buồn cười, như thể nghe được một chuyện cười thế kỷ vậy.
Cô ấy có thể rời đi?
Đem Lệ Đình Xuyên nhường cho cô ây? Hay trả lại cho cô ấy?
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi cũng chưa từng nghĩ tới!" Tống Vân Nhĩ một mặt đạm mạc nói, "Nếu như tôi có chuyện gì khiến cậu hiểu lầm, tôi sẽ giải thích với cậu. Sau này tôi sẽ chú ý một chút, sẽ không xuất hiện trước mặt anh ấy."
"Không, không, không!" Quý Chỉ Nghiên vội vàng nói, vẻ mặt có chút lo lắng, có chút bất đắc dĩ lại vô tội, còn có chút... ủy khuất, "Vân Nhĩ, ý tôi không phải vậy. Đừng hiểu lầm tôi, tôi thực sự không có ý đó... Tôi biết, trong lòng cậu có Đình Xuyên. Nhưng, tôi... tôi... tôi..."
Cô lo lắng đến mức cũng không biết nên nói như thế nào, ngay cả mắt cũng ươn ướt, sợ Tổng Vân Nhĩ hiểu lầm, muốn giải thích rõ ràng nhưng lại giải thích không rõ ràng.
"Cậu thật sự không cần giải thích, tôi hiểu." Tống Vân Nhĩ điềm nhiên như không có việc gì mà nói, "Tôi có cuộc sống riêng, có bạn trai, hiện tại tôi đang rất tốt. Tôi trở về cũng không phải nghĩ đến sẽ có quan hệ qua lại gì với anh ấy. Cho nên, cậu thực sự không cần phải làm thế này."
Quý Chỉ Nghiên hít sâu một hơi, dừng xe lại ở một bên, dùng ánh mắt rất nghiêm túc nhìn Tống Vân Nhĩ, nghiêm mặt nói: "Vân Nhĩ, cậu biết không? Lệ Trình Trí vẫn luôn tìm người phụ nữ năm đó bên cạnh Đình Xuyên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất