Chương 82: Không thể rõ ràng hơn
Một sự hoảng sợ vô hình thoáng qua trên mặt Quý Chỉ Nghiên, nhưng cô đã che giấu rất tốt.
Cô nhếch môi cười lạnh, "Làm sao tôi biết được!"
"Cô không biết?" Lệ Trình Trí nhìn cô, "Cô và cô ta không phải là bạn tốt sao?
"Cô ấy nói muốn quay lại nên quay lại! Có lẽ cô ấy biết Lệ Đình Xuyên bây giờ thành công hơn trước và muốn trở về với anh ấy." Quý Chỉ Nghiên cười nhạt khinh thường, "Dù sao người đàn ông cô ấy chọn lúc trước, sao có thể so sánh với Lệ Đình Xuyên?"
"Cô cho rằng tôi sẽ tin sao?" Lệ Trình Trí cười nhìn cô.
Quý Chỉ Nghiên nhún vai với vẻ mặt vô tội, "Anh không tin tôi thì cũng chẳng còn cách nào! Anh nghĩ rằng Tống Vân Nhĩ sau khi biết mối quan hệ của tôi và Lệ Đình Xuyên sẽ còn thành thật với tôi sao? Tôi đã nhiều lần bóng gió hỏi cô ấy, cô ấy không phải đổi sang chủ đề khác thì cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của tôi. Tôi cũng không biết hiện tại cô ấy đang suy nghĩ điều gì!"
"Quý Chỉ Nghiên, có phải cô đang giấu tôi chuyện gì không?" Lệ Trình Trí đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Nụ cười trên mặt Quý Chỉ Nghiên rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra nhìn hắn, không vội vàng nói: "Tôi có thể giấu anh chuyện gì? Anh không phải biết mọi thứ về tôi sao?"
Lệ Trình Trí âm trầm cười một tiếng, "Tốt nhất là như vậy! Nếu như cô dám giấu giếm tôi, hoặc là làm chuyện sau lưng tôi, cô biết hậu quả rồi đấy!"
"Vậy còn anh thì sao?" Quý Chỉ Nghiên từ trên sofa đứng dậy đi về phía đằng sau, hai tay ôm cổ hắn, thân thể áp chặt vào lưng, thậm chí còn có một chút cọ khẽ, nhẹ giọng nói lại mang theo vài phần trêu chọc, "Có phải anh có chuyện gì giấu diếm tôi đây?"
Trong lúc nói chuyện, đôi môi của cô như có như không cọ xát trên cổ người đàn ông, hơi thở ấm áp phả lên trên làn da của người đàn ông, đó rõ ràng là một kiểu dụ dỗ và trêu chọc, ý tứ của cô không thể rõ ràng hơn.
Cứ như vừa rồi Lệ Trình Trí chưa từng làm gì cô, cũng không suýt chút nữa bóp chết cô.
Động tác thân mật như vậy, tựa như hai người là tình nhân trong tình yêu nồng nhiệt vậy.
Đôi bàn tay trắng nõn, mềm mại đó đã luồn vào trong áo choàng tắm của người đàn ông, và vuốt ve một cách điều luyện.
Quý Chỉ Nghiên dường như biết rất rõ điểm mẫn cảm của đàn ông, chỉ chốc lát sau đã khiến hô hấp của đàn ông trở nên có chút dồn dập.
Lệ Trình Trí mạnh mẽ kéo cô một cái, cô gần như lật người ngã vào vòng tay của người đàn ông.
Ngồi trên đùi hắn, hai tay rất thân mật tự nhiên vòng qua ôm cổ hắn, đôi mắt ấy lưu luyển xen lần chút bất mãn ướt át nhìn vào mắt người đàn ông, khóe môi nở nụ cười mê hoặc.
"Quý Chỉ Nghiên, nếu một ngày Lệ Đình Xuyên biết chuyện, anh ta có còn bảo vệ cô như bây giờ không?" Lệ Trình Trí lạnh lùng chế giều.
Quý Chỉ Nghiên nhếch môi cười, "Không phải anh biển tôi thành như vậy sao?"
"Hừ!" Lệ Trình Trí cười khẽ, ngón tay nắm cằm Quý Chỉ Nghiên "Quả thực! Lệ Đình Xuyên không cần anh, đúng là một mất mát lớn của anh ấy!
Quý Chỉ Nghiên nhìn hắn nở nụ cười xinh đẹp và quyến rũ, sau đó chủ động đặt môi hôn hắn một cách mãnh liệt và táo bạo.
Sáng sớm, Tống Vân Nhĩ gọi điện cho Chương Thành Hiệu và nói với anh rằng cô sẵn sàng đến công ty của anh làm việc.
Chương Thành Hiệu nở nụ cười, chân thành nói: "Hoan nghênh gia nhập, hẹn chút nữa gặp lại."
Tống Vân Nhĩ hít một hơi thật sâu, nhìn mình trong gương, thầm nói "Tống Vân Nhĩ, cố lên!"
Mọi thứ sẽ ổn thôi, không có khó khăn nào có thể làm khó mày.
5 năm trước, mày đã vượt qua, và hiện tại mày chắc chắn có thể vượt qua.
Bữa sáng, một gói mì ăn liền.
Hiện giờ tiền mặt trên người cô có hạn, vì vậy cô ấy đương nhiên phải chia một đồng thành hai và chi tiêu nó mỗi ngày, cô ấy không thể lãng phí một phút giây nào.
Căn nhà nhỏ đã được cô dọn dẹp lại khang trang, sạch sẽ.
Ngay cả vấn đề rò rỉ nước về cơ bản cũng không thành vấn đề dưới sự giải quyết của cô.
Trong 5 năm qua, cô ấy đã hình thành thói quen làm mọi thứ một mình, và hầu như không có vấn đề nào mà cô ấy không thể giải quyết.
Một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc quần jean xanh nhạt, một đôi giày vải.
Mặc một bộ đồ thoải mái, đi ra ngoài.
Công ty của Chương Thành Hiệu thuê văn phòng tại tầng 15 tòa nhà cao ốc.
Tống Vân Nhĩ nhảy xe 2 chuyến, lại đi bộ thêm vài trạm nữa mới tới được nơi.
Nhìn tòa nhà cao tầng, Tống Vân Nhĩ nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Tống Vân Nhĩ, từ nay về sau mày cũng là người có việc làm.
Hãy làm việc chăm chỉ, cố gắng kiếm tiền, sử dụng khả năng của chính mình để tìm Vân Tỉ, tìm con.
Vân Tỉ, nhóc con, hai người chờ ta.
Ta không từ bỏ, nhưng ta cần thời gian.
Một ngày nào đó, chúng ta sẽ được đoàn tụ như một gia đình.
Giương lên một nụ cười nhẹ nhàng, cất bước đi về phía cửa tòa nhà.
Tám giờ rưỡi là thời gian cao điểm của công việc. Có rất nhiều người đang đợi ngoài cửa thang máy.
Cũng giống như họ, Tống Vân Nhĩ đứng đợi thang máy đến.
Mặc dù có sáu thang máy nhưng thời điểm bắt đầu ca làm và lúc tan ca vẫn có cảm giác cung không đủ cầu.
Cửa thang máy mở ra.
Tống Vân Nhĩ vào thang máy cùng những người khác.
"Vân Nhĩ?" Một giọng nói vừa lạ vừa quen truyền đến từ trong thang máy.
Sau đó, âm thanh quá tải của thang máy vang lên.
Không chút suy nghĩ, Tống Vân Nhĩ đã rời khỏi thang máy, mặc dù cô không phải là người bước vào cuối cùng.
Nhưng không ngờ Chung Nhiều cũng đi theo ra khỏi thang máy.
"Sao em lại ở đây?" Chung Nhiêu nhìn Tống Vân Nhĩ hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Tống Vân Nhĩ lạnh nhạt liếc nhìn anh, những lời nói không hay của Tưởng Tâm Vy vang lên bên tai.
"Có việc." Tống Vân Nhĩ lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với anh, thản nhiên nói, bất kể là ngữ khí hay động tác đều lộ vẻ xa cách.
Thấy vậy, Chung Nhiều nhíu mày có chút không hài lòng nhìn Tống Vân Nhĩ, "Em...sao rồi?"
"Hả?" Tống Vân Nhĩ vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, "Sao rồi? Tôi không sao, cảm ơn Chung tiên sinh đã quan tâm."
Trên mặt Chung Nhiêu xẹt qua một chút biểu tình không được tự nhiên, tựa hồ có chút xấu hổ lại có chút áy náy, cũng có chút tự trách.
"Vân Nhĩ, chuyện xảy ra lần trước, thực xin lỗi! Là tôi hấp tấp, tôi..."
"Chung Nhiêu." Giọng nói của Tống Vân Tường truyền đến.
Cô nhếch môi cười lạnh, "Làm sao tôi biết được!"
"Cô không biết?" Lệ Trình Trí nhìn cô, "Cô và cô ta không phải là bạn tốt sao?
"Cô ấy nói muốn quay lại nên quay lại! Có lẽ cô ấy biết Lệ Đình Xuyên bây giờ thành công hơn trước và muốn trở về với anh ấy." Quý Chỉ Nghiên cười nhạt khinh thường, "Dù sao người đàn ông cô ấy chọn lúc trước, sao có thể so sánh với Lệ Đình Xuyên?"
"Cô cho rằng tôi sẽ tin sao?" Lệ Trình Trí cười nhìn cô.
Quý Chỉ Nghiên nhún vai với vẻ mặt vô tội, "Anh không tin tôi thì cũng chẳng còn cách nào! Anh nghĩ rằng Tống Vân Nhĩ sau khi biết mối quan hệ của tôi và Lệ Đình Xuyên sẽ còn thành thật với tôi sao? Tôi đã nhiều lần bóng gió hỏi cô ấy, cô ấy không phải đổi sang chủ đề khác thì cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của tôi. Tôi cũng không biết hiện tại cô ấy đang suy nghĩ điều gì!"
"Quý Chỉ Nghiên, có phải cô đang giấu tôi chuyện gì không?" Lệ Trình Trí đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Nụ cười trên mặt Quý Chỉ Nghiên rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra nhìn hắn, không vội vàng nói: "Tôi có thể giấu anh chuyện gì? Anh không phải biết mọi thứ về tôi sao?"
Lệ Trình Trí âm trầm cười một tiếng, "Tốt nhất là như vậy! Nếu như cô dám giấu giếm tôi, hoặc là làm chuyện sau lưng tôi, cô biết hậu quả rồi đấy!"
"Vậy còn anh thì sao?" Quý Chỉ Nghiên từ trên sofa đứng dậy đi về phía đằng sau, hai tay ôm cổ hắn, thân thể áp chặt vào lưng, thậm chí còn có một chút cọ khẽ, nhẹ giọng nói lại mang theo vài phần trêu chọc, "Có phải anh có chuyện gì giấu diếm tôi đây?"
Trong lúc nói chuyện, đôi môi của cô như có như không cọ xát trên cổ người đàn ông, hơi thở ấm áp phả lên trên làn da của người đàn ông, đó rõ ràng là một kiểu dụ dỗ và trêu chọc, ý tứ của cô không thể rõ ràng hơn.
Cứ như vừa rồi Lệ Trình Trí chưa từng làm gì cô, cũng không suýt chút nữa bóp chết cô.
Động tác thân mật như vậy, tựa như hai người là tình nhân trong tình yêu nồng nhiệt vậy.
Đôi bàn tay trắng nõn, mềm mại đó đã luồn vào trong áo choàng tắm của người đàn ông, và vuốt ve một cách điều luyện.
Quý Chỉ Nghiên dường như biết rất rõ điểm mẫn cảm của đàn ông, chỉ chốc lát sau đã khiến hô hấp của đàn ông trở nên có chút dồn dập.
Lệ Trình Trí mạnh mẽ kéo cô một cái, cô gần như lật người ngã vào vòng tay của người đàn ông.
Ngồi trên đùi hắn, hai tay rất thân mật tự nhiên vòng qua ôm cổ hắn, đôi mắt ấy lưu luyển xen lần chút bất mãn ướt át nhìn vào mắt người đàn ông, khóe môi nở nụ cười mê hoặc.
"Quý Chỉ Nghiên, nếu một ngày Lệ Đình Xuyên biết chuyện, anh ta có còn bảo vệ cô như bây giờ không?" Lệ Trình Trí lạnh lùng chế giều.
Quý Chỉ Nghiên nhếch môi cười, "Không phải anh biển tôi thành như vậy sao?"
"Hừ!" Lệ Trình Trí cười khẽ, ngón tay nắm cằm Quý Chỉ Nghiên "Quả thực! Lệ Đình Xuyên không cần anh, đúng là một mất mát lớn của anh ấy!
Quý Chỉ Nghiên nhìn hắn nở nụ cười xinh đẹp và quyến rũ, sau đó chủ động đặt môi hôn hắn một cách mãnh liệt và táo bạo.
Sáng sớm, Tống Vân Nhĩ gọi điện cho Chương Thành Hiệu và nói với anh rằng cô sẵn sàng đến công ty của anh làm việc.
Chương Thành Hiệu nở nụ cười, chân thành nói: "Hoan nghênh gia nhập, hẹn chút nữa gặp lại."
Tống Vân Nhĩ hít một hơi thật sâu, nhìn mình trong gương, thầm nói "Tống Vân Nhĩ, cố lên!"
Mọi thứ sẽ ổn thôi, không có khó khăn nào có thể làm khó mày.
5 năm trước, mày đã vượt qua, và hiện tại mày chắc chắn có thể vượt qua.
Bữa sáng, một gói mì ăn liền.
Hiện giờ tiền mặt trên người cô có hạn, vì vậy cô ấy đương nhiên phải chia một đồng thành hai và chi tiêu nó mỗi ngày, cô ấy không thể lãng phí một phút giây nào.
Căn nhà nhỏ đã được cô dọn dẹp lại khang trang, sạch sẽ.
Ngay cả vấn đề rò rỉ nước về cơ bản cũng không thành vấn đề dưới sự giải quyết của cô.
Trong 5 năm qua, cô ấy đã hình thành thói quen làm mọi thứ một mình, và hầu như không có vấn đề nào mà cô ấy không thể giải quyết.
Một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc áo khoác mỏng, một chiếc quần jean xanh nhạt, một đôi giày vải.
Mặc một bộ đồ thoải mái, đi ra ngoài.
Công ty của Chương Thành Hiệu thuê văn phòng tại tầng 15 tòa nhà cao ốc.
Tống Vân Nhĩ nhảy xe 2 chuyến, lại đi bộ thêm vài trạm nữa mới tới được nơi.
Nhìn tòa nhà cao tầng, Tống Vân Nhĩ nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Tống Vân Nhĩ, từ nay về sau mày cũng là người có việc làm.
Hãy làm việc chăm chỉ, cố gắng kiếm tiền, sử dụng khả năng của chính mình để tìm Vân Tỉ, tìm con.
Vân Tỉ, nhóc con, hai người chờ ta.
Ta không từ bỏ, nhưng ta cần thời gian.
Một ngày nào đó, chúng ta sẽ được đoàn tụ như một gia đình.
Giương lên một nụ cười nhẹ nhàng, cất bước đi về phía cửa tòa nhà.
Tám giờ rưỡi là thời gian cao điểm của công việc. Có rất nhiều người đang đợi ngoài cửa thang máy.
Cũng giống như họ, Tống Vân Nhĩ đứng đợi thang máy đến.
Mặc dù có sáu thang máy nhưng thời điểm bắt đầu ca làm và lúc tan ca vẫn có cảm giác cung không đủ cầu.
Cửa thang máy mở ra.
Tống Vân Nhĩ vào thang máy cùng những người khác.
"Vân Nhĩ?" Một giọng nói vừa lạ vừa quen truyền đến từ trong thang máy.
Sau đó, âm thanh quá tải của thang máy vang lên.
Không chút suy nghĩ, Tống Vân Nhĩ đã rời khỏi thang máy, mặc dù cô không phải là người bước vào cuối cùng.
Nhưng không ngờ Chung Nhiều cũng đi theo ra khỏi thang máy.
"Sao em lại ở đây?" Chung Nhiêu nhìn Tống Vân Nhĩ hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Tống Vân Nhĩ lạnh nhạt liếc nhìn anh, những lời nói không hay của Tưởng Tâm Vy vang lên bên tai.
"Có việc." Tống Vân Nhĩ lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với anh, thản nhiên nói, bất kể là ngữ khí hay động tác đều lộ vẻ xa cách.
Thấy vậy, Chung Nhiều nhíu mày có chút không hài lòng nhìn Tống Vân Nhĩ, "Em...sao rồi?"
"Hả?" Tống Vân Nhĩ vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, "Sao rồi? Tôi không sao, cảm ơn Chung tiên sinh đã quan tâm."
Trên mặt Chung Nhiêu xẹt qua một chút biểu tình không được tự nhiên, tựa hồ có chút xấu hổ lại có chút áy náy, cũng có chút tự trách.
"Vân Nhĩ, chuyện xảy ra lần trước, thực xin lỗi! Là tôi hấp tấp, tôi..."
"Chung Nhiêu." Giọng nói của Tống Vân Tường truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất