Chương 86: Dù anh chết tôi cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt vì anh!
Trình Dương vẻ mặt đờ đẫn đứng tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng lời này là có ý gì.
Sau đó anh đập mạnh trán mình, gương mặt chợt nhận ra.
Vậy, ý của anh Lệ có nghĩa là ...
Khi Tống Vân Nhĩ nhận được điện thoại của Trình Dương, cô cùng nhóm người của Chương Thành Hiệu ăn cơm trưa xong chuẩn bị rời đi.
"Xin chào, Trình tiên sinh." Tống Vân Nhĩ trả lời điện thoại, giọng điệu vẫn lịch sự, nhã nhặn như mọi khi.
"Tống tiểu thư, tôi ... không làm phiền cô chứ?" Trình Dương cẩn thận hỏi.
"Không có, Trình tiền sinh có chuyện gì cứ nói."
Đầu bên kia điện thoại, Trình Dương trầm mặc, dường như có chút khó mở miệng.
"Tôi có thể giúp gì cho anh?" Tống Vân Nhĩ hỏi.
Có thể khiến Trình Dương gọi điện thoại cho cô, chắc hẳn lại là Lệ Đình Xuyên có chuyện gì xảy ra.
"Tống Tiều thư..." Trình Dương rất khó xử nói, "Tôi ... tôi có thể làm phiền cô gọi gọi điện thoại cho anh Lệ không."
"Anh ấy xảy ra chuyện gì?" Tống Vân Nhĩ gấp gáp hỏi.
Trình Dương lại dừng lại, lời này của Tống tiểu thư, rõ ràn là rất quan tâm đến anh Lệ.
Nhưng tại sao lại làm tổn thương anh Lệ nhiều như vậy?
"Chỉ là... anh ấy không ăn trưa." Trình Dương rối rắm nói, "Từ tối qua đến giờ, anh ấy... ngoại trừ cà phê thì không ăn gì. Uống cà phê hết ly này đến ly khác, còn thuốc lá cũng là từng điếu. Tống tiểu thư, cô có thể giúp không?"
Tổng Vân Nhĩ hít sâu một hơi.
Lệ Đình Xuyên, anh là đang muốn gì?
Không ăn gì từ tối qua.
Anh coi mình là Iron Man sao!
Anh ép cậu ăn bữa cơm ngày hôm qua vào buổi trưa.
Quý Chỉ Nghiên, sao cô không khuyên anh ta một chút!
"Quý Chỉ Nghiên đâu? Tại sao cô ấy không khuyên một chút?" Tống Vân Nhĩ thận trọng hỏi.
Trình Dương giật mình.
Quý tiểu thư khuyên mà có ích thì tốt rồi!
Ngoài cô ra, còn ai có sức ảnh hưởng lớn như vậy đến anh Lệ!
Cũng không biết rốt cuộc anh Lệ nhìn trúng cái gì ở cô, cô tổn thương anh ấy tới mức như vậy mà anh ấy chỉ nghe một mình cô.
"Đối với anh Lệ mà nói, lời nói của Tống tiểu thư so với người khác có hiệu quả hơn ai hết." Trình Dương nghiêm túc nói, "Vì vậy, Tống tiểu thư, tôi chỉ có thể lại làm phiền cô."
Tống Vân Nhĩ lại hít sâu một hơi, "Anh ấy ở đâu?"
"Tôi cũng không biết." Trình Dương bất lực nói, "Tống tiều thư, cô gọi điện thoại cho anh Lệ đi, làm phiền cô rồi!
Tôi sợ anh Lệ không chịu nổi, dù sao anh ấy cũng không phải làm bằng sắt."
"Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức." Tống Vân Nhĩ đáp.
"Vân Nhĩ, cô có chuyện gì sao?" Thư Miêu đi tới bên cạnh Tổng Vân Nhĩ, nhẹ giọng hỏi.
Tống Vân Nhĩ mím môi cười, "Mọi người về công ty trước đi, tôi có một chút chuyện riêng cần phải giải quyết."
"Được, vậy cô tự mình cẩn thận một chút." Thư Miêu cũng không hỏi nhiều, chỉ cười cười rồi rời đi.
Tống Vân Nhĩ bấm số gọi Lệ Đình Xuyên.
Nhưng Lệ Đình Xuyên sẽ không bắt máy.
Tống Vân Nhĩ vẫn tiếp tục gọi điện không bỏ cuộc, gọi đi gọi lại nhiều lần.
Lệ Đình Xuyên đang lái xe, nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình, lông mày nhíu lại, trong lòng thoáng chốc trầm xuống.
Tống Vân Nhĩ, dựa vào cái gì mà cô vừa gọi tôi liền phải bắt máy?
Cô là gì đối với tôi chứ?
Tầm mắt dừng ở ghế sau, túi đồ hôm qua bị anh ném trên ghế xe.
Đúng vậy, hôm qua khi anh ép Tống Vân Nhĩ vào xe, cô ấy đang xách một túi đồ.
Tạt xe sang một bên, lạnh lùng liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn đang đồ chuông rồi vươn tay cầm lấy chiếc túi phía sau.
Sau đó cau mày.
Người phụ nữ này mua thứ rác rưởi gì vậy!
Mì gói?
Dưa muối?
Giấy A4, bút phác thảo, còn có ... băng vệ sinh!
Đôi lông mày đang nhíu càng ngày càng chặt, đôi mắt càng trở nên yên lặng đáng sợ.
Chuông đã dừng.
Tống Vân Nhĩ, nếu cô dám không gọi lại, tôi sẽ gặp một lần, giết một lần!
Vừa mới ngừng chuông, điện thoại lại vang lên.
Vẫn là số điện thoại của Tống Vân Nhĩ.
Thấy vậy, trên mặt Lệ Đình Xuyên hiện lên một đường cong không dễ thấy, trong mắt cũng lộ ra một chút hài lòng nhàn nhạt, thậm chí khóe môi cũng gợi lên một nụ cười nhẹ.
"Có việc gì?" Trả lời điện thoại, giọng nói lạnh lùng lại cao ngạo.
"Lệ Đình Xuyên, anh là trẻ con sao? Ăn một bữa cơm còn phải có người dỗ!" Tống Vân Nhĩ gào lên, bộ dáng nghiễn răng nghiên lợi, thật sự là hận không thể bóp chết anh.
"Tôi thấy vui, cô có ý kiến gì sao?" Lệ Đình Xuyên thờ ơ nói, giọng điệu vẫn cao ngạo không ai bì nổi như thế.
"Vậy thì đừng để tôi đến dỗ anh!" Tống Vân Nhĩ tức giận nói, "Anh bảo Quý Chỉ Nghiên tới dỗ anh, cô ấy sẽ rất vui!"
Câu này rõ ràng là mang theo một chút ghen, giống như một đôi đang yêu nhau, tràn đầy hương vị làm nũng.
"Tôi cũng kêu cô đến dỗ tôi!" Lệ Đình Xuyên vẫn là vẻ lạnh lùng, nhưng đường cong khóe môi lại ngày càng lớn.
"Cô đây là đang làm gì? Không phải đã chọn làm kẻ thù sao? Sao, đổi ý rồi? Nếu như ...!"
Lệ Đình Xuyên chưa kịp nói xong, Tống Vân Nhĩ đã trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe bên tai truyền đến tiếng "tút", Lệ Đình Xuyên tức giận suýt chút nữa quẳng điện thoại đi.
Tống Vân Nhĩ, cô dám cúp máy!
Tôi cho cô một cơ hội khác, nếu cô không tự mình gọi tới, tôi sẽ gặp cô một lần giết cô một lần!
Tổng Vân Nhĩ tức giận cầm điện thoại đi tới đi lui.
Lệ Đình Xuyên, tại sao tôi phải quản anh!
Anh có ăn hay không, liên quan gì đến tôi!
Tại sao tôi phải hèn hạ tiến lại gần để cho anh chế nhạo!
Nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể thờ ơ với anh.
Dù sao cũng là người yêu đến tận xương tủy, chỉ cần nghe được một chút không hay về anh, trái tim cũng sẽ giật nảy vì lo lắng.
Hít một hơi thật sâu, Tổng Vân Nhĩ điều chỉnh cảm xúc của mình, tự nhủ bản thân không chấp nhặt cùng một đứa trẻ.
Đúng vậy, hiện tại Lệ Đình Xuyên trong mắt cô chính là một đứa trẻ, không khác gì.
Thạch Đậu còn nghe lời hơn anh ta.
Bấm số gọi lại lần nữa.
"Cô hối hận rồi, muốn nói gì. Tôi đã nói sẽ giữ lại cho cô một chỗ ở bên cạnh mình." Lệ Đình Xuyên ngạo nghễ nói,
"Điều kiện tiên quyết, phải cắt đứt với những người đàn ông kia!"
"Lệ Đình Xuyên, anh nghe cho rõ đây. Đây là lần cuối cùng tôi gọi điện thoại cho anh! Anh thích nghe hay không thì tùy!" Tống Vân Nhĩ gào lên, "Thân thể là của chính anh, anh không trân quý, không ai thay anh trân quý. Nếu anh cảm thấy tôi rẻ rúng như vậy, không xứng đáng là người bên canh quan tâm anh, cứ tiếp tục khinh miệt! Tôi nói cho anh biết, dù anh có chết tôi cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì anh! Tạm biệt!"
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Dù anh có chết tôi cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì anh!
Những lời này đâm sâu vào ngực Lệ Đình Xuyền, cứa vào da thịt anh.
Cứ như vậy cầm điện thoại di động, vẻ mặt đờ đẫn ngồi đó, không có bất kỳ phản ứng gì.
Tống Vân Nhĩ, cô quả nhiên đủ tàn nhẫn!
Tống Vân Nhĩ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, cố nén nước mắt.
Trai tim dau don ri mau.
Điện thoại di động đổ chuông.
"Tôi đã nói....."
"Tống Vân Nhĩ, mày không sợ tao sẽ xuống tay với đứa con hoang kia sao?" Bên tai truyền đến giọng nói căm hận của Tống Vân Tường uy hiếp.
Sau đó anh đập mạnh trán mình, gương mặt chợt nhận ra.
Vậy, ý của anh Lệ có nghĩa là ...
Khi Tống Vân Nhĩ nhận được điện thoại của Trình Dương, cô cùng nhóm người của Chương Thành Hiệu ăn cơm trưa xong chuẩn bị rời đi.
"Xin chào, Trình tiên sinh." Tống Vân Nhĩ trả lời điện thoại, giọng điệu vẫn lịch sự, nhã nhặn như mọi khi.
"Tống tiểu thư, tôi ... không làm phiền cô chứ?" Trình Dương cẩn thận hỏi.
"Không có, Trình tiền sinh có chuyện gì cứ nói."
Đầu bên kia điện thoại, Trình Dương trầm mặc, dường như có chút khó mở miệng.
"Tôi có thể giúp gì cho anh?" Tống Vân Nhĩ hỏi.
Có thể khiến Trình Dương gọi điện thoại cho cô, chắc hẳn lại là Lệ Đình Xuyên có chuyện gì xảy ra.
"Tống Tiều thư..." Trình Dương rất khó xử nói, "Tôi ... tôi có thể làm phiền cô gọi gọi điện thoại cho anh Lệ không."
"Anh ấy xảy ra chuyện gì?" Tống Vân Nhĩ gấp gáp hỏi.
Trình Dương lại dừng lại, lời này của Tống tiểu thư, rõ ràn là rất quan tâm đến anh Lệ.
Nhưng tại sao lại làm tổn thương anh Lệ nhiều như vậy?
"Chỉ là... anh ấy không ăn trưa." Trình Dương rối rắm nói, "Từ tối qua đến giờ, anh ấy... ngoại trừ cà phê thì không ăn gì. Uống cà phê hết ly này đến ly khác, còn thuốc lá cũng là từng điếu. Tống tiểu thư, cô có thể giúp không?"
Tổng Vân Nhĩ hít sâu một hơi.
Lệ Đình Xuyên, anh là đang muốn gì?
Không ăn gì từ tối qua.
Anh coi mình là Iron Man sao!
Anh ép cậu ăn bữa cơm ngày hôm qua vào buổi trưa.
Quý Chỉ Nghiên, sao cô không khuyên anh ta một chút!
"Quý Chỉ Nghiên đâu? Tại sao cô ấy không khuyên một chút?" Tống Vân Nhĩ thận trọng hỏi.
Trình Dương giật mình.
Quý tiểu thư khuyên mà có ích thì tốt rồi!
Ngoài cô ra, còn ai có sức ảnh hưởng lớn như vậy đến anh Lệ!
Cũng không biết rốt cuộc anh Lệ nhìn trúng cái gì ở cô, cô tổn thương anh ấy tới mức như vậy mà anh ấy chỉ nghe một mình cô.
"Đối với anh Lệ mà nói, lời nói của Tống tiểu thư so với người khác có hiệu quả hơn ai hết." Trình Dương nghiêm túc nói, "Vì vậy, Tống tiểu thư, tôi chỉ có thể lại làm phiền cô."
Tống Vân Nhĩ lại hít sâu một hơi, "Anh ấy ở đâu?"
"Tôi cũng không biết." Trình Dương bất lực nói, "Tống tiều thư, cô gọi điện thoại cho anh Lệ đi, làm phiền cô rồi!
Tôi sợ anh Lệ không chịu nổi, dù sao anh ấy cũng không phải làm bằng sắt."
"Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức." Tống Vân Nhĩ đáp.
"Vân Nhĩ, cô có chuyện gì sao?" Thư Miêu đi tới bên cạnh Tổng Vân Nhĩ, nhẹ giọng hỏi.
Tống Vân Nhĩ mím môi cười, "Mọi người về công ty trước đi, tôi có một chút chuyện riêng cần phải giải quyết."
"Được, vậy cô tự mình cẩn thận một chút." Thư Miêu cũng không hỏi nhiều, chỉ cười cười rồi rời đi.
Tống Vân Nhĩ bấm số gọi Lệ Đình Xuyên.
Nhưng Lệ Đình Xuyên sẽ không bắt máy.
Tống Vân Nhĩ vẫn tiếp tục gọi điện không bỏ cuộc, gọi đi gọi lại nhiều lần.
Lệ Đình Xuyên đang lái xe, nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình, lông mày nhíu lại, trong lòng thoáng chốc trầm xuống.
Tống Vân Nhĩ, dựa vào cái gì mà cô vừa gọi tôi liền phải bắt máy?
Cô là gì đối với tôi chứ?
Tầm mắt dừng ở ghế sau, túi đồ hôm qua bị anh ném trên ghế xe.
Đúng vậy, hôm qua khi anh ép Tống Vân Nhĩ vào xe, cô ấy đang xách một túi đồ.
Tạt xe sang một bên, lạnh lùng liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn đang đồ chuông rồi vươn tay cầm lấy chiếc túi phía sau.
Sau đó cau mày.
Người phụ nữ này mua thứ rác rưởi gì vậy!
Mì gói?
Dưa muối?
Giấy A4, bút phác thảo, còn có ... băng vệ sinh!
Đôi lông mày đang nhíu càng ngày càng chặt, đôi mắt càng trở nên yên lặng đáng sợ.
Chuông đã dừng.
Tống Vân Nhĩ, nếu cô dám không gọi lại, tôi sẽ gặp một lần, giết một lần!
Vừa mới ngừng chuông, điện thoại lại vang lên.
Vẫn là số điện thoại của Tống Vân Nhĩ.
Thấy vậy, trên mặt Lệ Đình Xuyên hiện lên một đường cong không dễ thấy, trong mắt cũng lộ ra một chút hài lòng nhàn nhạt, thậm chí khóe môi cũng gợi lên một nụ cười nhẹ.
"Có việc gì?" Trả lời điện thoại, giọng nói lạnh lùng lại cao ngạo.
"Lệ Đình Xuyên, anh là trẻ con sao? Ăn một bữa cơm còn phải có người dỗ!" Tống Vân Nhĩ gào lên, bộ dáng nghiễn răng nghiên lợi, thật sự là hận không thể bóp chết anh.
"Tôi thấy vui, cô có ý kiến gì sao?" Lệ Đình Xuyên thờ ơ nói, giọng điệu vẫn cao ngạo không ai bì nổi như thế.
"Vậy thì đừng để tôi đến dỗ anh!" Tống Vân Nhĩ tức giận nói, "Anh bảo Quý Chỉ Nghiên tới dỗ anh, cô ấy sẽ rất vui!"
Câu này rõ ràng là mang theo một chút ghen, giống như một đôi đang yêu nhau, tràn đầy hương vị làm nũng.
"Tôi cũng kêu cô đến dỗ tôi!" Lệ Đình Xuyên vẫn là vẻ lạnh lùng, nhưng đường cong khóe môi lại ngày càng lớn.
"Cô đây là đang làm gì? Không phải đã chọn làm kẻ thù sao? Sao, đổi ý rồi? Nếu như ...!"
Lệ Đình Xuyên chưa kịp nói xong, Tống Vân Nhĩ đã trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe bên tai truyền đến tiếng "tút", Lệ Đình Xuyên tức giận suýt chút nữa quẳng điện thoại đi.
Tống Vân Nhĩ, cô dám cúp máy!
Tôi cho cô một cơ hội khác, nếu cô không tự mình gọi tới, tôi sẽ gặp cô một lần giết cô một lần!
Tổng Vân Nhĩ tức giận cầm điện thoại đi tới đi lui.
Lệ Đình Xuyên, tại sao tôi phải quản anh!
Anh có ăn hay không, liên quan gì đến tôi!
Tại sao tôi phải hèn hạ tiến lại gần để cho anh chế nhạo!
Nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể thờ ơ với anh.
Dù sao cũng là người yêu đến tận xương tủy, chỉ cần nghe được một chút không hay về anh, trái tim cũng sẽ giật nảy vì lo lắng.
Hít một hơi thật sâu, Tổng Vân Nhĩ điều chỉnh cảm xúc của mình, tự nhủ bản thân không chấp nhặt cùng một đứa trẻ.
Đúng vậy, hiện tại Lệ Đình Xuyên trong mắt cô chính là một đứa trẻ, không khác gì.
Thạch Đậu còn nghe lời hơn anh ta.
Bấm số gọi lại lần nữa.
"Cô hối hận rồi, muốn nói gì. Tôi đã nói sẽ giữ lại cho cô một chỗ ở bên cạnh mình." Lệ Đình Xuyên ngạo nghễ nói,
"Điều kiện tiên quyết, phải cắt đứt với những người đàn ông kia!"
"Lệ Đình Xuyên, anh nghe cho rõ đây. Đây là lần cuối cùng tôi gọi điện thoại cho anh! Anh thích nghe hay không thì tùy!" Tống Vân Nhĩ gào lên, "Thân thể là của chính anh, anh không trân quý, không ai thay anh trân quý. Nếu anh cảm thấy tôi rẻ rúng như vậy, không xứng đáng là người bên canh quan tâm anh, cứ tiếp tục khinh miệt! Tôi nói cho anh biết, dù anh có chết tôi cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì anh! Tạm biệt!"
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Dù anh có chết tôi cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì anh!
Những lời này đâm sâu vào ngực Lệ Đình Xuyền, cứa vào da thịt anh.
Cứ như vậy cầm điện thoại di động, vẻ mặt đờ đẫn ngồi đó, không có bất kỳ phản ứng gì.
Tống Vân Nhĩ, cô quả nhiên đủ tàn nhẫn!
Tống Vân Nhĩ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, cố nén nước mắt.
Trai tim dau don ri mau.
Điện thoại di động đổ chuông.
"Tôi đã nói....."
"Tống Vân Nhĩ, mày không sợ tao sẽ xuống tay với đứa con hoang kia sao?" Bên tai truyền đến giọng nói căm hận của Tống Vân Tường uy hiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất