Tại Sao Vai Chính Công Lại Dùng Ánh Mắt Này Nhìn Tôi
Chương 6:
Nhưng giờ phút này, câu chuyện bà tám sau lưng đã chiếm lấy toàn bộ sự hứng thú của cô với Nam Thanh Yến.
Các nghệ sĩ cũng rất thích hóng chuyện trong giới giải trí.
"Có ý gì, tình địch á?"
"Nghe nói hai người đó đều đang theo đuổi Hạ Húc."
"Hạ Húc là ai thế, tiểu tử đó rốt cuộc đẹp đến mức nào, sao tôi nghe nói Phùng nhị thiếu cũng đang theo đuổi cậu ta?"
"Là người mặc tây trang trắng, siêu đẹp trai kia kìa!"
Hạ Húc siêu đẹp trai lúc này đang bị Liễu Phấn và Vi Thương vây quanh.
Liễu Phấn: "Vị trí tôi sắp xếp cho mọi người ổn chứ?"
Văn Vũ lập tức nói: "Hóa ra là Liễu ca sắp xếp cho chúng tôi à!"
Liễu Phấn đắc ý: "Không biết đúng không? Đơn vị tổ chức sự kiện hôm nay là anh họ của tôi! Tôi thuận miệng nói với anh ấy một tiếng, anh ấy lập tức sắp xếp cho ngay, đều là người một nhà mà! Các cậu ngồi đây, lát nữa xem biểu diễn sẽ rõ hơn, có khi còn được lên hình nữa."
"Thật chu đáo quá." Mùi dấm của Vi Thương có thể lan xa ba dặm.
"Tôi trước giờ luôn chu đáo với người tôi thích mà." Liễu Phấn nâng giọng lên, hận không thể để mọi người đều nghe thấy.
"Mau về chỗ của anh đi!" Hạ Húc giận dữ quát.
"Tiểu Húc nói gì tôi làm nấy, tôi nghe lời nhất đó!" Liễu Phấn nói xong, lập tức tung ta tung tăng chạy đi.
Hạ Húc: "..."
Cậu nhìn Vi Thương và Liễu Phấn cùng rời đi, lại nhìn thoáng qua Nam Thanh Yến bên cạnh.
Lẽ ra, tình cũ gặp lại, trước mặt mình có một đống người theo đuổi, chẳng khác nào cầm kịch bản nữ chính trong tiểu thuyết sảng văn cả, không nên quá đắc ý.
Nhưng lúc này Hạ Húc chỉ cảm thấy run sợ trong lòng.
May mà buổi lễ bắt đầu ngay sau đó, đèn báo hiệu phát sóng trực tiếp bật đỏ. Hạ Húc thở phào nhẹ nhõm. Ánh đèn sân khấu chiếu xuống, mờ ảo mà đậm đặc ánh sáng đỏ, bao trùm lên tất cả các ngôi sao, lại xuyên qua đám đông, chiếu đỏ khuôn mặt cậu.
Hạ Húc muốn nhìn lên sân khấu thì tầm mắt khó tránh khỏi nhìn thấy Nam Thanh Yến ngồi hàng đầu tiên bên phải.
Người tình cũ gặp lại, cách nhau không quá hai ba mét, nhưng từ đầu đến cuối, Nam Thanh Yến đều không nhìn cậu lấy một lần.
Dường như không biết đến sự tồn tại của cậu.
Cũng có thể là biết, thế nên mới không thèm chia cho cậu một ánh nhìn nào.
Tốt nhất là như vậy, dính tai tiếng với người khác thì còn được, nếu dính với Nam Thanh Yến, cậu có thể đập đầu xuống đất luôn.
Các nghệ sĩ cũng rất thích hóng chuyện trong giới giải trí.
"Có ý gì, tình địch á?"
"Nghe nói hai người đó đều đang theo đuổi Hạ Húc."
"Hạ Húc là ai thế, tiểu tử đó rốt cuộc đẹp đến mức nào, sao tôi nghe nói Phùng nhị thiếu cũng đang theo đuổi cậu ta?"
"Là người mặc tây trang trắng, siêu đẹp trai kia kìa!"
Hạ Húc siêu đẹp trai lúc này đang bị Liễu Phấn và Vi Thương vây quanh.
Liễu Phấn: "Vị trí tôi sắp xếp cho mọi người ổn chứ?"
Văn Vũ lập tức nói: "Hóa ra là Liễu ca sắp xếp cho chúng tôi à!"
Liễu Phấn đắc ý: "Không biết đúng không? Đơn vị tổ chức sự kiện hôm nay là anh họ của tôi! Tôi thuận miệng nói với anh ấy một tiếng, anh ấy lập tức sắp xếp cho ngay, đều là người một nhà mà! Các cậu ngồi đây, lát nữa xem biểu diễn sẽ rõ hơn, có khi còn được lên hình nữa."
"Thật chu đáo quá." Mùi dấm của Vi Thương có thể lan xa ba dặm.
"Tôi trước giờ luôn chu đáo với người tôi thích mà." Liễu Phấn nâng giọng lên, hận không thể để mọi người đều nghe thấy.
"Mau về chỗ của anh đi!" Hạ Húc giận dữ quát.
"Tiểu Húc nói gì tôi làm nấy, tôi nghe lời nhất đó!" Liễu Phấn nói xong, lập tức tung ta tung tăng chạy đi.
Hạ Húc: "..."
Cậu nhìn Vi Thương và Liễu Phấn cùng rời đi, lại nhìn thoáng qua Nam Thanh Yến bên cạnh.
Lẽ ra, tình cũ gặp lại, trước mặt mình có một đống người theo đuổi, chẳng khác nào cầm kịch bản nữ chính trong tiểu thuyết sảng văn cả, không nên quá đắc ý.
Nhưng lúc này Hạ Húc chỉ cảm thấy run sợ trong lòng.
May mà buổi lễ bắt đầu ngay sau đó, đèn báo hiệu phát sóng trực tiếp bật đỏ. Hạ Húc thở phào nhẹ nhõm. Ánh đèn sân khấu chiếu xuống, mờ ảo mà đậm đặc ánh sáng đỏ, bao trùm lên tất cả các ngôi sao, lại xuyên qua đám đông, chiếu đỏ khuôn mặt cậu.
Hạ Húc muốn nhìn lên sân khấu thì tầm mắt khó tránh khỏi nhìn thấy Nam Thanh Yến ngồi hàng đầu tiên bên phải.
Người tình cũ gặp lại, cách nhau không quá hai ba mét, nhưng từ đầu đến cuối, Nam Thanh Yến đều không nhìn cậu lấy một lần.
Dường như không biết đến sự tồn tại của cậu.
Cũng có thể là biết, thế nên mới không thèm chia cho cậu một ánh nhìn nào.
Tốt nhất là như vậy, dính tai tiếng với người khác thì còn được, nếu dính với Nam Thanh Yến, cậu có thể đập đầu xuống đất luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất