Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 17:
Quý Hoài Chi như cười như không: "Ồ?”
Lê Dương gật đầu như gà mổ thóc: "Em thật sự không lừa anh." Nghĩ thầm anh đừng nên vì chuyện này mà không kết hôn với cô nữa.
Thấy mình bị ngó lơ, Từ Yến Bình không cam lòng: "Lê Dương, rõ ràng là cô…”
“Được rồi, không cần giải thích nữa." Lê Dương không khách khí cắt ngang lời cô ta: “Hôm nay tôi còn có việc, muốn xin lỗi thì hôm khác đi.”
Dứt lời cô nhẹ nhàng kéo vạt áo Quý Hoài Chi, cười lấy lòng: "Chúng ta đi thôi.”
Nhìn khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ, giọng điệu cẩn thận từng li từng tí, thật sự là làm cho người ta không có biện pháp tức giận.
Quý Hoài Chi cúi đầu đáp: "Ừ." Liền chở Lê Dương đi, để lại Từ Yến Bình đứng bơ vơ ở đó.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, mặt Từ Yến Bình sa sầm, giọng nói không mấy thiện cảm: "Nhìn cái gì nhìn, không cần đi làm sao!"
Cô ta đẩy người trước mặt ra, đi vài bước sau đó lại dừng, giữ chặt một đồng nghiệp nam cùng phân xưởng: "Tôi có chút việc đột xuất, anh nói giúp tôi xin tổ trưởng nghỉ một tiếng.”
Dứt lời, đi sang một hướng khác.
Trải qua khúc nhạc đệm vừa rồi, tránh cho đêm dài lắm mộng, Lê Dương không khỏi bảo Quý Hoài Chi tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng chạy tới chỗ đăng ký kết hôn.
Cũng may trình tự lúc sau rất thuận lợi, đưa tài liệu, trả lời một số câu hỏi thông thường, liền cấp giấy chứng nhận cho hai người.
Cuốn sổ nhỏ màu đỏ mới tinh đưa đến tay Lê Dương, nhìn hai người phía trên không biết chụp ảnh đơn đen trắng và lấy dấu đỏ ghép lại ở đâu, cô mới thật sự tin rằng hai người đã kết hôn.
Cửa phòng đăng ký, mặt trời mùa thu chiếu vào trên người cô, ấm áp, cả người giống như tràn ngập ý chí chiến đấu, cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi đám đỉa hút máu kia, mặc dù phía sau còn có rất nhiều trận đánh ác liệt phải đánh.
Trận đánh ác liệt đầu tiên, phỏng chừng chính là Từ Yến Bình dẫn theo Phùng Mai tới bắt cô.
Nhưng mà, cô còn lâu mới sợ.
Giấy chứng nhận kết hôn trong tay và Quý Hoài Chi bên cạnh đủ khiến cô an tâm rồi.
Quả nhiên, Lê Dương vừa mới chuẩn bị nói lời cảm ơn Quý Hoài Chi, liền thấy Phùng Mai khí thế hung hăng chạy tới, phía sau bà ta, chính là Từ Yến Bình buổi sáng mới gặp.
Lê Dương gật đầu như gà mổ thóc: "Em thật sự không lừa anh." Nghĩ thầm anh đừng nên vì chuyện này mà không kết hôn với cô nữa.
Thấy mình bị ngó lơ, Từ Yến Bình không cam lòng: "Lê Dương, rõ ràng là cô…”
“Được rồi, không cần giải thích nữa." Lê Dương không khách khí cắt ngang lời cô ta: “Hôm nay tôi còn có việc, muốn xin lỗi thì hôm khác đi.”
Dứt lời cô nhẹ nhàng kéo vạt áo Quý Hoài Chi, cười lấy lòng: "Chúng ta đi thôi.”
Nhìn khuôn mặt mềm mại của cô gái nhỏ, giọng điệu cẩn thận từng li từng tí, thật sự là làm cho người ta không có biện pháp tức giận.
Quý Hoài Chi cúi đầu đáp: "Ừ." Liền chở Lê Dương đi, để lại Từ Yến Bình đứng bơ vơ ở đó.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, mặt Từ Yến Bình sa sầm, giọng nói không mấy thiện cảm: "Nhìn cái gì nhìn, không cần đi làm sao!"
Cô ta đẩy người trước mặt ra, đi vài bước sau đó lại dừng, giữ chặt một đồng nghiệp nam cùng phân xưởng: "Tôi có chút việc đột xuất, anh nói giúp tôi xin tổ trưởng nghỉ một tiếng.”
Dứt lời, đi sang một hướng khác.
Trải qua khúc nhạc đệm vừa rồi, tránh cho đêm dài lắm mộng, Lê Dương không khỏi bảo Quý Hoài Chi tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng chạy tới chỗ đăng ký kết hôn.
Cũng may trình tự lúc sau rất thuận lợi, đưa tài liệu, trả lời một số câu hỏi thông thường, liền cấp giấy chứng nhận cho hai người.
Cuốn sổ nhỏ màu đỏ mới tinh đưa đến tay Lê Dương, nhìn hai người phía trên không biết chụp ảnh đơn đen trắng và lấy dấu đỏ ghép lại ở đâu, cô mới thật sự tin rằng hai người đã kết hôn.
Cửa phòng đăng ký, mặt trời mùa thu chiếu vào trên người cô, ấm áp, cả người giống như tràn ngập ý chí chiến đấu, cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi đám đỉa hút máu kia, mặc dù phía sau còn có rất nhiều trận đánh ác liệt phải đánh.
Trận đánh ác liệt đầu tiên, phỏng chừng chính là Từ Yến Bình dẫn theo Phùng Mai tới bắt cô.
Nhưng mà, cô còn lâu mới sợ.
Giấy chứng nhận kết hôn trong tay và Quý Hoài Chi bên cạnh đủ khiến cô an tâm rồi.
Quả nhiên, Lê Dương vừa mới chuẩn bị nói lời cảm ơn Quý Hoài Chi, liền thấy Phùng Mai khí thế hung hăng chạy tới, phía sau bà ta, chính là Từ Yến Bình buổi sáng mới gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất