Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 21:
“Chị câm miệng cho tôi!” Lê Dương Dương trừng mắt nhìn Từ Yến Bình: “Việc nhà tôi không liên quan đến chị, chị đừng xen vào!”
Sau khi cô giải quyết xong những chuyện này, cô nhất định phải tính sổ với Từ Yến Bình.
Cô ôm lấy cánh tay của Quý Hoài Chi, nói: "Tôi đã là của Quý Hoài Chi rồi, cho dù phải xin ăn cũng thấy vui lòng!"
Sau đó, cô nói với Quý Hoài Chi: "Chúng ta về nhà đi."
Quý Hoài Chi nhìn cô gái đang muốn đi xin cơm cùng anh, làn da trắng nõn của cô bị nhuộm một lớp hồng vì tức giận, trông thật đáng yêu, anh đáp: “Được rồi, về nhà thôi.”
Phùng Mai nhìn hai người rời đi, bà ta muốn ngăn cản nhưng lại không có can đảm, chỉ có thể tức giận dậm chân.
Từ Yến Bình bị Lê Dương hung dữ dọa cho một trận, cô ta cảm thấy sắc mặt mình đờ đẫn, cô ta động viên Phùng Mai, nói: "Dì Mai, dì định bỏ qua như vậy sao?"
Phùng Mai giận dữ nói: "Tôi cũng muốn quản nó, nhưng cháu bảo tôi phải quan như thế nào đây?"
Nếu Quý Hoài Chi ra tay, nửa cái mạng của bà ta khéo cũng không còn!
Từ Yến Bình bị lời oán trách đến nghẹn họng, đè nén sự bất mãn nói: "Dì Mai, cháu biết dì tức giận, nhưng dì không thể mặc kệ Lê Dương. Dì xem, bình thường Lê Dương là một gái ngoan ngoãn, hiền lành, chắc chắn con bé đã bị Quý Hoài Chi lừa, nếu không sao dám làm ra chuyện này? Cháu nghĩ chúng ta vẫn phải tìm cách, nếu không chuyện này bị truyền ra ngoài, không chỉ Lê Dương, mà cả dì, chú Lê còn có Diệu Tô cũng bị mang tiếng xấu."
Từ Yến Bình nhắc tới Lê Diệu Tổ, lập tức nhắc nhở Phùng Mai.
Đúng vậy, nếu Lê Dương thật sự đi theo Quý Hoài Chi, con trai của bà ta phải làm sao bây giờ? Bà ta không thể để nó vào tù được!
Như đã hạ quyết tâm, bà ta vỗ đùi: "Tôi cũng không làm cái ác nữa!"
Trên đường về hai người tiện thể ăn sáng.
Lê Dương sợ tốn tiền, vốn định từ chối, nhưng Quý Hoài lại nói: “Em đã bận rộn cả buổi sáng, còn không định ăn cơm sao?”
Sau khi cải cách mở cửa, cuộc sống của người dân dần trở nên giàu có hơn, nhu cầu tiêu dùng cũng tăng lên, văn hóa trà buổi sáng của Dương Thành một lần nữa lại phổ biến, rất dễ nhìn thấy các quán ăn sáng kiểu Tây Quan, ngay cả những quán trà cao cấp cũng thường xuyên không có chỗ ngồi.
Sau khi cô giải quyết xong những chuyện này, cô nhất định phải tính sổ với Từ Yến Bình.
Cô ôm lấy cánh tay của Quý Hoài Chi, nói: "Tôi đã là của Quý Hoài Chi rồi, cho dù phải xin ăn cũng thấy vui lòng!"
Sau đó, cô nói với Quý Hoài Chi: "Chúng ta về nhà đi."
Quý Hoài Chi nhìn cô gái đang muốn đi xin cơm cùng anh, làn da trắng nõn của cô bị nhuộm một lớp hồng vì tức giận, trông thật đáng yêu, anh đáp: “Được rồi, về nhà thôi.”
Phùng Mai nhìn hai người rời đi, bà ta muốn ngăn cản nhưng lại không có can đảm, chỉ có thể tức giận dậm chân.
Từ Yến Bình bị Lê Dương hung dữ dọa cho một trận, cô ta cảm thấy sắc mặt mình đờ đẫn, cô ta động viên Phùng Mai, nói: "Dì Mai, dì định bỏ qua như vậy sao?"
Phùng Mai giận dữ nói: "Tôi cũng muốn quản nó, nhưng cháu bảo tôi phải quan như thế nào đây?"
Nếu Quý Hoài Chi ra tay, nửa cái mạng của bà ta khéo cũng không còn!
Từ Yến Bình bị lời oán trách đến nghẹn họng, đè nén sự bất mãn nói: "Dì Mai, cháu biết dì tức giận, nhưng dì không thể mặc kệ Lê Dương. Dì xem, bình thường Lê Dương là một gái ngoan ngoãn, hiền lành, chắc chắn con bé đã bị Quý Hoài Chi lừa, nếu không sao dám làm ra chuyện này? Cháu nghĩ chúng ta vẫn phải tìm cách, nếu không chuyện này bị truyền ra ngoài, không chỉ Lê Dương, mà cả dì, chú Lê còn có Diệu Tô cũng bị mang tiếng xấu."
Từ Yến Bình nhắc tới Lê Diệu Tổ, lập tức nhắc nhở Phùng Mai.
Đúng vậy, nếu Lê Dương thật sự đi theo Quý Hoài Chi, con trai của bà ta phải làm sao bây giờ? Bà ta không thể để nó vào tù được!
Như đã hạ quyết tâm, bà ta vỗ đùi: "Tôi cũng không làm cái ác nữa!"
Trên đường về hai người tiện thể ăn sáng.
Lê Dương sợ tốn tiền, vốn định từ chối, nhưng Quý Hoài lại nói: “Em đã bận rộn cả buổi sáng, còn không định ăn cơm sao?”
Sau khi cải cách mở cửa, cuộc sống của người dân dần trở nên giàu có hơn, nhu cầu tiêu dùng cũng tăng lên, văn hóa trà buổi sáng của Dương Thành một lần nữa lại phổ biến, rất dễ nhìn thấy các quán ăn sáng kiểu Tây Quan, ngay cả những quán trà cao cấp cũng thường xuyên không có chỗ ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất