Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 24:
“Mày cho rằng mày bám lấy Quý Hoài Chi là tao không thể làm gì mày đúng không?” Nó nhấc chân giẫm lên quần áo trên mặt đất: “Tao cho mày nhặt, tao cho mày nhặt này! Mày….ôi!”
Bỗng nhiên Lê Dương từ trên mặt đất đứng dậy, hung hăng đập vào thắt lưng nó khiến nó ngã xuống đất, cô còn ác độc đá một cước vào bắp chân nó: “Chị nói rồi, đừng chọc giận chị.”
Lê Diệu Tổ bị Lê Dương đánh cho bối rối, sửng sốt một hồi, mới kêu rên lên tiếng: “Mẹ, mẹ mau tới đây xem con khốn này dám đánh con.”
Từ nhỏ đến lớn nó đã quen xưng vương ở nhà, chỉ cần là thứ nó coi trọng thì Lê Dương đều sẽ phải nhường, đừng nói đến việc ra tay với nó. Hôm nay Lê Dương làm vậy đối với nó như là sấm sét giữa trời quang. Xem ra đúng như lời Phùng Mai nói, Lê Dương trúng tà rồi, vì một người đàn ông mà không thèm nhận người thân.
Nghe Lê Diệu Tổ nói nhảm, Lê Dương không nhịn được đạp thêm hai cái: “Nói thử tiếng người chị xem nào!”
Ở trước mặt cô mà nó cũng dám mắng cô như vậy, có thể tưởng tượng được bình thường Phùng Mai đã dạy nó như thế nào, dù sao hiện tại cô cũng đã thấy rõ hiện thực, sẽ không vì những con người khốn nạn này mà đau khổ.
Hiện tại không biết Phùng Mai đang đi tìm cứu binh ở đâu, lấy đâu ra thời gian mà quản Lê Diệu Tổ chứ? Cho nên cô chỉ đạp có hai cái là may mắn cho nó rồi.
Đúng như Lê Dương dự đoán, Lê Diệu Tổ làm loạn một hồi thấy cô không có phản ứng gì, liền từ dưới đất bò dậy, nó vỗ vỗ quần, tức giận nói: “Gả cho người thối nát như Quý Hoài Chi, mày chờ mà chịu khổ đi!”
Lê Dương lườm nó: “Vậy cũng tốt hơn là bị đám đỉa các người hút máu!”
Lê Diệu Tổ tức giận đến lắp bắp, lập tức nghĩ ra điều gì đó, nhe răng cười nói: “Mày dám nói bọn tao là đỉa sao? Mày chờ đấy, mẹ đã đi tìm người, đến lúc đó xem mày làm sao bây giờ!”
Dứt lời, nó đá một cước vào quần áo trên mặt đất để trút giận, đóng sầm cửa sân lại và đi ra ngoài.
Đi được vài bước nó lại quay lại: “Tao cảnh cáo mày, đồ đạc trong nhà đều là của tao, nếu mày dám lấy cái gì, cẩn thận tao sẽ làm cho mày đẹp mặt.”
Bỗng nhiên Lê Dương từ trên mặt đất đứng dậy, hung hăng đập vào thắt lưng nó khiến nó ngã xuống đất, cô còn ác độc đá một cước vào bắp chân nó: “Chị nói rồi, đừng chọc giận chị.”
Lê Diệu Tổ bị Lê Dương đánh cho bối rối, sửng sốt một hồi, mới kêu rên lên tiếng: “Mẹ, mẹ mau tới đây xem con khốn này dám đánh con.”
Từ nhỏ đến lớn nó đã quen xưng vương ở nhà, chỉ cần là thứ nó coi trọng thì Lê Dương đều sẽ phải nhường, đừng nói đến việc ra tay với nó. Hôm nay Lê Dương làm vậy đối với nó như là sấm sét giữa trời quang. Xem ra đúng như lời Phùng Mai nói, Lê Dương trúng tà rồi, vì một người đàn ông mà không thèm nhận người thân.
Nghe Lê Diệu Tổ nói nhảm, Lê Dương không nhịn được đạp thêm hai cái: “Nói thử tiếng người chị xem nào!”
Ở trước mặt cô mà nó cũng dám mắng cô như vậy, có thể tưởng tượng được bình thường Phùng Mai đã dạy nó như thế nào, dù sao hiện tại cô cũng đã thấy rõ hiện thực, sẽ không vì những con người khốn nạn này mà đau khổ.
Hiện tại không biết Phùng Mai đang đi tìm cứu binh ở đâu, lấy đâu ra thời gian mà quản Lê Diệu Tổ chứ? Cho nên cô chỉ đạp có hai cái là may mắn cho nó rồi.
Đúng như Lê Dương dự đoán, Lê Diệu Tổ làm loạn một hồi thấy cô không có phản ứng gì, liền từ dưới đất bò dậy, nó vỗ vỗ quần, tức giận nói: “Gả cho người thối nát như Quý Hoài Chi, mày chờ mà chịu khổ đi!”
Lê Dương lườm nó: “Vậy cũng tốt hơn là bị đám đỉa các người hút máu!”
Lê Diệu Tổ tức giận đến lắp bắp, lập tức nghĩ ra điều gì đó, nhe răng cười nói: “Mày dám nói bọn tao là đỉa sao? Mày chờ đấy, mẹ đã đi tìm người, đến lúc đó xem mày làm sao bây giờ!”
Dứt lời, nó đá một cước vào quần áo trên mặt đất để trút giận, đóng sầm cửa sân lại và đi ra ngoài.
Đi được vài bước nó lại quay lại: “Tao cảnh cáo mày, đồ đạc trong nhà đều là của tao, nếu mày dám lấy cái gì, cẩn thận tao sẽ làm cho mày đẹp mặt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất