Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 39:
“Ơ chị dâu, nếu nghĩ cách dễ như vậy thì chị trở về tìm chúng ta làm gì?” Nhạc Hồng ngồi ở một bên vui mừng khôn xiết mở miệng: “Theo em thấy, sợ là tên côn đồ kia không dễ động vào, nếu không chị cũng sẽ chẳng nhớ đến chúng ta.”
Lúc trước khi ba người con dâu vừa được cưới về, mang thai đầu đều là con gái, điều này đã khiến nhà họ Lê không ngẩng đầu lên được, nhà bọn họ bị nói là làm chuyện tổn hại phúc đức mới không sinh được con trai.
Cả đời Dương Xuân Hoa luôn kiêu ngạo, làm sao có thể cho phép người khác coi thường mình như vậy? Vì thế ba người con dâu đều trải qua một khoảng thời gian nước sôi lửa bỏng.
Về sau con trai của Nhạc Hồng ra đời, trở thành cháu trai trưởng của nhà họ Lê, cũng là cháu trai duy nhất, điều này làm cho Nhạc Hồng được hãnh diện một phen, địa vị ở nhà họ Lê cũng lên như diều gặp gió.
Chị dâu Trịnh Tú Anh là một người yếu đuối, sau khi sinh con gái thì suốt ngày ốm nằm trên giường, từ đó về sau ở nhà cũng biến thành người vô hình, hết lần này tới lần khác Phùng Mai không phục, tranh giành cao thấp với Nhạc Hồng ở khắp nơi, sau đó Phùng Mai cũng sinh con trai khiến quan hệ của hai người càng thêm căng thẳng, càng về sau Phùng Mai lại dựa vào nhà mẹ đẻ làm ầm ĩ đòi chia nhà, khiến thím ta bị chê cười một khoảng thời gian rất dài.
Từ đó về sau hai người không chỉ so sánh con trai, mà ngay cả con gái không được coi trọng cũng đem ra ngoài so sánh, lần này Lê Dương gả cho một tên côn đồ, còn là một tên côn đồ nghèo rớt mồng tơi, thím ta thật sự rất hả hê!
Phùng Mai bị lời nói của Nhạc Hồng làm nghẹn họng, cuối cùng không nhịn được sặc nói: “Cho nên không phải tôi tới đây để tìm mẹ ra mặt sao?”
Nhạc Hồng ủy khuất nhìn về phía Dương Xuân Hoa: “Mẹ, mẹ xem chị dâu, con nói thật lòng thì chị ấy lại không thích nghe.”
“Lời nào của thím nói là thật vậy, rõ ràng là bỏ đá xuống giếng!” Phùng Mai nhìn thấy Nhạc Hồng bày ra bộ dạng này liền muốn nổ tung.
“Được rồi, được rồi, con gái cô cũng bị người ta lừa mất rồi còn có tâm trạng ở đây tranh cãi với em dâu cô à!” Dương Xuân Hoa nhìn hai người lại muốn cãi nhau lập tức vỗ bàn một cái: “Tranh thủ nghĩ cách đi, đợt lát nữa hai đứa nó nằm trên giường đắp chân lại, khéo cô còn phải khóc đấy.”
Lúc trước khi ba người con dâu vừa được cưới về, mang thai đầu đều là con gái, điều này đã khiến nhà họ Lê không ngẩng đầu lên được, nhà bọn họ bị nói là làm chuyện tổn hại phúc đức mới không sinh được con trai.
Cả đời Dương Xuân Hoa luôn kiêu ngạo, làm sao có thể cho phép người khác coi thường mình như vậy? Vì thế ba người con dâu đều trải qua một khoảng thời gian nước sôi lửa bỏng.
Về sau con trai của Nhạc Hồng ra đời, trở thành cháu trai trưởng của nhà họ Lê, cũng là cháu trai duy nhất, điều này làm cho Nhạc Hồng được hãnh diện một phen, địa vị ở nhà họ Lê cũng lên như diều gặp gió.
Chị dâu Trịnh Tú Anh là một người yếu đuối, sau khi sinh con gái thì suốt ngày ốm nằm trên giường, từ đó về sau ở nhà cũng biến thành người vô hình, hết lần này tới lần khác Phùng Mai không phục, tranh giành cao thấp với Nhạc Hồng ở khắp nơi, sau đó Phùng Mai cũng sinh con trai khiến quan hệ của hai người càng thêm căng thẳng, càng về sau Phùng Mai lại dựa vào nhà mẹ đẻ làm ầm ĩ đòi chia nhà, khiến thím ta bị chê cười một khoảng thời gian rất dài.
Từ đó về sau hai người không chỉ so sánh con trai, mà ngay cả con gái không được coi trọng cũng đem ra ngoài so sánh, lần này Lê Dương gả cho một tên côn đồ, còn là một tên côn đồ nghèo rớt mồng tơi, thím ta thật sự rất hả hê!
Phùng Mai bị lời nói của Nhạc Hồng làm nghẹn họng, cuối cùng không nhịn được sặc nói: “Cho nên không phải tôi tới đây để tìm mẹ ra mặt sao?”
Nhạc Hồng ủy khuất nhìn về phía Dương Xuân Hoa: “Mẹ, mẹ xem chị dâu, con nói thật lòng thì chị ấy lại không thích nghe.”
“Lời nào của thím nói là thật vậy, rõ ràng là bỏ đá xuống giếng!” Phùng Mai nhìn thấy Nhạc Hồng bày ra bộ dạng này liền muốn nổ tung.
“Được rồi, được rồi, con gái cô cũng bị người ta lừa mất rồi còn có tâm trạng ở đây tranh cãi với em dâu cô à!” Dương Xuân Hoa nhìn hai người lại muốn cãi nhau lập tức vỗ bàn một cái: “Tranh thủ nghĩ cách đi, đợt lát nữa hai đứa nó nằm trên giường đắp chân lại, khéo cô còn phải khóc đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất