Chương 11
Cao Khuê nghi chân mình sắp gãy luôn rồi, mãi cho đến khi Hạ Tri Thu khẳng định câu hỏi của Lý Úc Trạch là đúng thì sức nặng trên bàn chân mới từ từ biến mất.
"Vừa nãy anh bị sao vậy?"
Hạ Tri Thu vẫn chưa quên tiếng la quái lạ đột ngột của Cao Khuê nên mới quan tâm hỏi han.
Cao Khuê ho một tiếng, đáp: "Không có gì nè, tại cái ghế đè chân á mà."
Lý do kiểu đó chỉ có thể gạt con nít, nhưng Cao Khuê nói vậy hẳn có nghĩa là không muốn trả lời.
Hạ Tri Thu biết điều không hỏi thêm nữa mà chuyển chủ đề: "Tại sao anh lại cho rằng tôi đã kết hôn?"
"Ờ thì..."
Cao Khuê lẳng lặng liếc nhìn Lý Úc Trạch, thấy hắn dựa lưng vào ghế nhìn lại mình, lập tức bưng ly trà uống cho nhuận họng rồi mới nghiêm túc giải thích.
"Cỡ tuổi chúng ta thì thành gia lập thất là chuyện thường tình mà. Có lẽ trong giới mình thì ít hơn, dù sao ai cũng nỗ lực phát triển sự nghiệp. Nhưng mà cậu mới vô nghề nên tôi nghĩ cậu đã sớm quyết định chuyện chung thân đại sự rồi."
Cao ảnh đế nói rất chân thành, lỡ có gì bàn chân dưới bàn lại bị chà đạp nữa, tệ hơn thì chiều nay nhảy lò cò quay về.
Hạ Tri Thu tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu.
Nhưng nói đến đây, Cao Khuê lại tò mò hỏi thêm vài câu.
"Vậy sao cậu không kết hôn, không gặp được người vừa ý hả?"
Hạ Tri Thu rũ mắt, "Ừm" một tiếng, cầm đũa lên gắp tôm.
Ngoài trả lời đơn giản cho qua ra thì giờ cậu có nói gì cũng là vô ích.
Tóm lại ngoài Lý Úc Trạch ra thì dường như cậu không gặp được người mình thích.
Dù không cố gắng bắt đầu một mối quan hệ mới nhưng vẫn cứ tin chắc như vậy.
Nói đến cũng thật lạ, rõ ràng giữa cậu và Lý Úc Trạch từ đầu đến cuối đều không nói rõ là hai bên thích nhau.
Nhưng cậu vẫn hiểu, ngày ấy hai người đều thích nhau thật lòng.
Chỉ là vẫn cách nhau một bức tường mỏng.
Cho đến cuối cùng, không có ai phá vỡ nó.
Thực ra tai nạn của ông cậu chỉ là một bất ngờ nhỏ, đối với Hạ Tri Thu đó mới là sự khởi đầu cho chuỗi ngày số phận trêu ngươi. Hôm ấy cậu định tỏ tình với Lý Úc Trạch nhưng đột nhiên nhận cuộc gọi từ gia đình cùng cha mẹ trở về quê trong đêm. Ngay trước khi đi có nói lý do với Lý Úc Trạch rồi, trong lòng thầm nghĩ chắc khoảng một tuần, hoặc chậm nhất là một tháng sẽ quay lại.
Ai ngờ đâu cha cậu lái xe quá gấp nên đã va chạm với một xe tải chở hàng. Mẹ vì bảo vệ cậu, chết ngay tại chỗ. Cha bị thương nặng đưa vào bệnh viện nhưng cũng không qua khỏi.
Sau khi biết chuyện, ông đã tự trách mình thật nhiều. Ông vốn đã ốm đau, lại còn chịu đả kích nên bệnh tình đã nặng càng thêm nặng.
Giờ nhớ lại thì mọi chuyện đều đã qua đi. Cha mẹ chắc đã lên thiên đàng, cậu cũng không cần mỗi ngày thức khuya dậy sớm theo đuổi ước mơ xa xỉ nữa. Sức khỏe ông cũng tốt dần lên, dù tám mươi tuổi vẫn có thể đem lồng chim ra ngoài đi dạo.
Nhưng Hạ Tri Thu của ngày ấy phải mất đến nửa năm mới có thể đứng dậy.
Cậu đưa ông đến một thành phố khác điều trị. Chờ mọi chuyện ổn định mới dành thời gian quay lại thành phố A một chuyến để giải quyết thủ tục thôi học.
Cậu định tìm Lý Úc Trạch nhưng nghe Đào Ương nói anh ấy đã ra nước ngoài.
Rất nhiều lúc Hạ Tri Thu thật sự tin rằng người tính không bằng trời tính.
Nếu trời muốn giấu ai thì bất luận thế nào cũng không để bạn tìm ra.
Cậu nghĩ, có lẽ Lý Úc Trạch cũng từng tìm mình, chí ít nên gọi cho hắn một cuộc điện thoại.
Nhưng điện thoại của cậu đã hỏng trong tai nạn xe mất rồi.
Sau đó, mới nghe Đào Ương nói Lý Úc Trạch bước vào giới showbiz. Đồng thời cũng biết được hắn tuyên bố với cả thế giới là mình đã kết hôn.
Hạ Tri Thu ăn từng miếng, từng miếng cơm, lòng nghĩ âu cũng là chuyện bình thường.
Nói cho cùng, lúc đó cả hai đã cách biệt ba, bốn năm, cũng chưa từng nói rõ mình thích đối phương thế nào.
Cậu thì có tư cách gì mà hờn mà giận? Có tư cách gì để trách người ta thay lòng đổi dạ đi tìm hạnh phúc mới?
"Lát nữa cậu có về phim trường không?" – Cao Khuê vẫn nói chuyện với Hạ Tri Thu, người như anh ta khá nhiều chuyện, sau bữa ăn tuyệt đối không có cảnh không khí tẻ nhạt.
Hạ Tri Thu trả lời, còn thuận miệng hỏi một câu: "Còn anh thì sao?"
Cao Khuê đáp: "Tôi hả, trước hết tha Lý Úc Trạch về khách sạn cái đã. Sáng mai ổng còn có việc phải lên máy bay sớm."
Vì là lịch trình cá nhân nên Mạnh Lâm không đi theo. Đúng lúc khách sạn nằm không xa phim trường, Cao Khuê tính tiện đường chở qua, không phiền Mạnh Lâm chạy qua một chuyến.
Hạ Tri Thu gật đầu, vừa chuẩn bị nói lát nữa mình bắt xe về.
Bỗng nghe tiếng "choang", chai vang đỏ bên cạnh Lý Úc Trạch rơi xuống đất. Hắn muốn nhặt lên nhưng không hiểu sao tay quờ quạng hai lần vào không trung rồi mơ màng nằm nhoài ra bàn.
Cao Khuê bị hành động của hắn hù nhảy dựng, lát sau mới giơ tay để ngay mũi: "Còn thở mà!"
Hạ Tri Thu cũng sợ giật bắn người, lo lắng nhìn qua, tới nhặt chai rượu trống không lên nói: "Chắc uống say rồi."
"Sao được, tửu lượng cậu ta thì cỡ một chai rượu vang... a hông hông, mợ nó... thằng này xỉn rồi, cá luôn!", Cao Khuê đột nhiên đứng dậy dậm chân, ánh mắt nhìn Lý Úc Trạch trở nên ám muội.
Hạ Tri Thu không chú ý đến hành vi kỳ lạ đó. Cậu cầm chai rượu đặt lên bàn, hơi nhíu mày lo lắng.
Bữa cơm tới giờ cũng gần xong, Cao Khuê nhìn đồng hồ, nói: "Vậy chúng ta đưa cậu ấy về khách sạn đi."
Hạ Tri Thu đáp lại, định chờ Cao Khuê đến dìu Lý Úc Trạch ra cửa thì thấy Cao Khuê gian nan đỡ vai Lý Úc Trạch.
Không đứng dậy luôn!
"Hay là..." – Cao Khuê muốn nói lại thôi, khom lưng nghĩ mấy giây rồi kêu Hạ Tri Thu qua thử.
Nói ra thì Hạ Tri Thu là người lùn nhất đám, cao 1m78, thân hình khá gầy.
Nếu Cao Khuê còn không đỡ nổi Lý Úc Trạch, đưa cho cậu ấy cũng chỉ phí công.
Nhìn qua thì Lý Úc Trạch cũng dạng vừa cao vừa gầy, nhưng cơ bắp trên người rất khỏe. Hồi đi học còn ôm Hạ Tri Thu lên cao dễ như ăn cháo.
Bao nhiêu năm vậy rồi, hắn lại cao hơn trước nhiều lắm, chắc chắn cũng càng khó hơn.
Đúng như dự đoán, Hạ Tri Thu để tay Lý Úc Trạch lên cổ, đứng lên hai lần vẫn không dìu dậy nổi.
Cao Khuê đứng bên cạnh nhìn Lý Úc Trạch không nhúc nhích, im lặng giơ ngón cái, ra hiệu "Giỏi lắm! Hành động cẩn thận! Không lộ sơ hở!"
Cao Khuê đưa tay nắm lấy, nhấc lên.
Lý Úc Trạch cuối cùng cũng lảo đảo đứng dậy.
Nhưng không đứng vững, chỉ có thể dựa vào người Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu sợ hắn ngã nên cũng không quan tâm nhiều, ôm chặt eo thêm chút.
"Vậy tôi phụ anh đưa ảnh ra xe nha."
Cao Khuê vừa nói được thì thấy ngón tay Lý Úc Trạch lắc lắc hai lần, lập tức sửa miệng: "Không được, tự nhiên tôi nhớ ra có việc chưa làm."
Lại lôi kéo hỏi: "Tiểu Thu, cậu biết lái xe không?"
Hạ Tri Thu đáp: "Biết."
Cao Khuê làm vẻ mặt như được cứu, lập tức đẩy chìa khóa xe cho Hạ Tri Thu.
"Vậy thôi phiền cậu đưa cậu ta về khách sạn giùm tui nhe!!"
"Vừa nãy anh bị sao vậy?"
Hạ Tri Thu vẫn chưa quên tiếng la quái lạ đột ngột của Cao Khuê nên mới quan tâm hỏi han.
Cao Khuê ho một tiếng, đáp: "Không có gì nè, tại cái ghế đè chân á mà."
Lý do kiểu đó chỉ có thể gạt con nít, nhưng Cao Khuê nói vậy hẳn có nghĩa là không muốn trả lời.
Hạ Tri Thu biết điều không hỏi thêm nữa mà chuyển chủ đề: "Tại sao anh lại cho rằng tôi đã kết hôn?"
"Ờ thì..."
Cao Khuê lẳng lặng liếc nhìn Lý Úc Trạch, thấy hắn dựa lưng vào ghế nhìn lại mình, lập tức bưng ly trà uống cho nhuận họng rồi mới nghiêm túc giải thích.
"Cỡ tuổi chúng ta thì thành gia lập thất là chuyện thường tình mà. Có lẽ trong giới mình thì ít hơn, dù sao ai cũng nỗ lực phát triển sự nghiệp. Nhưng mà cậu mới vô nghề nên tôi nghĩ cậu đã sớm quyết định chuyện chung thân đại sự rồi."
Cao ảnh đế nói rất chân thành, lỡ có gì bàn chân dưới bàn lại bị chà đạp nữa, tệ hơn thì chiều nay nhảy lò cò quay về.
Hạ Tri Thu tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu.
Nhưng nói đến đây, Cao Khuê lại tò mò hỏi thêm vài câu.
"Vậy sao cậu không kết hôn, không gặp được người vừa ý hả?"
Hạ Tri Thu rũ mắt, "Ừm" một tiếng, cầm đũa lên gắp tôm.
Ngoài trả lời đơn giản cho qua ra thì giờ cậu có nói gì cũng là vô ích.
Tóm lại ngoài Lý Úc Trạch ra thì dường như cậu không gặp được người mình thích.
Dù không cố gắng bắt đầu một mối quan hệ mới nhưng vẫn cứ tin chắc như vậy.
Nói đến cũng thật lạ, rõ ràng giữa cậu và Lý Úc Trạch từ đầu đến cuối đều không nói rõ là hai bên thích nhau.
Nhưng cậu vẫn hiểu, ngày ấy hai người đều thích nhau thật lòng.
Chỉ là vẫn cách nhau một bức tường mỏng.
Cho đến cuối cùng, không có ai phá vỡ nó.
Thực ra tai nạn của ông cậu chỉ là một bất ngờ nhỏ, đối với Hạ Tri Thu đó mới là sự khởi đầu cho chuỗi ngày số phận trêu ngươi. Hôm ấy cậu định tỏ tình với Lý Úc Trạch nhưng đột nhiên nhận cuộc gọi từ gia đình cùng cha mẹ trở về quê trong đêm. Ngay trước khi đi có nói lý do với Lý Úc Trạch rồi, trong lòng thầm nghĩ chắc khoảng một tuần, hoặc chậm nhất là một tháng sẽ quay lại.
Ai ngờ đâu cha cậu lái xe quá gấp nên đã va chạm với một xe tải chở hàng. Mẹ vì bảo vệ cậu, chết ngay tại chỗ. Cha bị thương nặng đưa vào bệnh viện nhưng cũng không qua khỏi.
Sau khi biết chuyện, ông đã tự trách mình thật nhiều. Ông vốn đã ốm đau, lại còn chịu đả kích nên bệnh tình đã nặng càng thêm nặng.
Giờ nhớ lại thì mọi chuyện đều đã qua đi. Cha mẹ chắc đã lên thiên đàng, cậu cũng không cần mỗi ngày thức khuya dậy sớm theo đuổi ước mơ xa xỉ nữa. Sức khỏe ông cũng tốt dần lên, dù tám mươi tuổi vẫn có thể đem lồng chim ra ngoài đi dạo.
Nhưng Hạ Tri Thu của ngày ấy phải mất đến nửa năm mới có thể đứng dậy.
Cậu đưa ông đến một thành phố khác điều trị. Chờ mọi chuyện ổn định mới dành thời gian quay lại thành phố A một chuyến để giải quyết thủ tục thôi học.
Cậu định tìm Lý Úc Trạch nhưng nghe Đào Ương nói anh ấy đã ra nước ngoài.
Rất nhiều lúc Hạ Tri Thu thật sự tin rằng người tính không bằng trời tính.
Nếu trời muốn giấu ai thì bất luận thế nào cũng không để bạn tìm ra.
Cậu nghĩ, có lẽ Lý Úc Trạch cũng từng tìm mình, chí ít nên gọi cho hắn một cuộc điện thoại.
Nhưng điện thoại của cậu đã hỏng trong tai nạn xe mất rồi.
Sau đó, mới nghe Đào Ương nói Lý Úc Trạch bước vào giới showbiz. Đồng thời cũng biết được hắn tuyên bố với cả thế giới là mình đã kết hôn.
Hạ Tri Thu ăn từng miếng, từng miếng cơm, lòng nghĩ âu cũng là chuyện bình thường.
Nói cho cùng, lúc đó cả hai đã cách biệt ba, bốn năm, cũng chưa từng nói rõ mình thích đối phương thế nào.
Cậu thì có tư cách gì mà hờn mà giận? Có tư cách gì để trách người ta thay lòng đổi dạ đi tìm hạnh phúc mới?
"Lát nữa cậu có về phim trường không?" – Cao Khuê vẫn nói chuyện với Hạ Tri Thu, người như anh ta khá nhiều chuyện, sau bữa ăn tuyệt đối không có cảnh không khí tẻ nhạt.
Hạ Tri Thu trả lời, còn thuận miệng hỏi một câu: "Còn anh thì sao?"
Cao Khuê đáp: "Tôi hả, trước hết tha Lý Úc Trạch về khách sạn cái đã. Sáng mai ổng còn có việc phải lên máy bay sớm."
Vì là lịch trình cá nhân nên Mạnh Lâm không đi theo. Đúng lúc khách sạn nằm không xa phim trường, Cao Khuê tính tiện đường chở qua, không phiền Mạnh Lâm chạy qua một chuyến.
Hạ Tri Thu gật đầu, vừa chuẩn bị nói lát nữa mình bắt xe về.
Bỗng nghe tiếng "choang", chai vang đỏ bên cạnh Lý Úc Trạch rơi xuống đất. Hắn muốn nhặt lên nhưng không hiểu sao tay quờ quạng hai lần vào không trung rồi mơ màng nằm nhoài ra bàn.
Cao Khuê bị hành động của hắn hù nhảy dựng, lát sau mới giơ tay để ngay mũi: "Còn thở mà!"
Hạ Tri Thu cũng sợ giật bắn người, lo lắng nhìn qua, tới nhặt chai rượu trống không lên nói: "Chắc uống say rồi."
"Sao được, tửu lượng cậu ta thì cỡ một chai rượu vang... a hông hông, mợ nó... thằng này xỉn rồi, cá luôn!", Cao Khuê đột nhiên đứng dậy dậm chân, ánh mắt nhìn Lý Úc Trạch trở nên ám muội.
Hạ Tri Thu không chú ý đến hành vi kỳ lạ đó. Cậu cầm chai rượu đặt lên bàn, hơi nhíu mày lo lắng.
Bữa cơm tới giờ cũng gần xong, Cao Khuê nhìn đồng hồ, nói: "Vậy chúng ta đưa cậu ấy về khách sạn đi."
Hạ Tri Thu đáp lại, định chờ Cao Khuê đến dìu Lý Úc Trạch ra cửa thì thấy Cao Khuê gian nan đỡ vai Lý Úc Trạch.
Không đứng dậy luôn!
"Hay là..." – Cao Khuê muốn nói lại thôi, khom lưng nghĩ mấy giây rồi kêu Hạ Tri Thu qua thử.
Nói ra thì Hạ Tri Thu là người lùn nhất đám, cao 1m78, thân hình khá gầy.
Nếu Cao Khuê còn không đỡ nổi Lý Úc Trạch, đưa cho cậu ấy cũng chỉ phí công.
Nhìn qua thì Lý Úc Trạch cũng dạng vừa cao vừa gầy, nhưng cơ bắp trên người rất khỏe. Hồi đi học còn ôm Hạ Tri Thu lên cao dễ như ăn cháo.
Bao nhiêu năm vậy rồi, hắn lại cao hơn trước nhiều lắm, chắc chắn cũng càng khó hơn.
Đúng như dự đoán, Hạ Tri Thu để tay Lý Úc Trạch lên cổ, đứng lên hai lần vẫn không dìu dậy nổi.
Cao Khuê đứng bên cạnh nhìn Lý Úc Trạch không nhúc nhích, im lặng giơ ngón cái, ra hiệu "Giỏi lắm! Hành động cẩn thận! Không lộ sơ hở!"
Cao Khuê đưa tay nắm lấy, nhấc lên.
Lý Úc Trạch cuối cùng cũng lảo đảo đứng dậy.
Nhưng không đứng vững, chỉ có thể dựa vào người Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu sợ hắn ngã nên cũng không quan tâm nhiều, ôm chặt eo thêm chút.
"Vậy tôi phụ anh đưa ảnh ra xe nha."
Cao Khuê vừa nói được thì thấy ngón tay Lý Úc Trạch lắc lắc hai lần, lập tức sửa miệng: "Không được, tự nhiên tôi nhớ ra có việc chưa làm."
Lại lôi kéo hỏi: "Tiểu Thu, cậu biết lái xe không?"
Hạ Tri Thu đáp: "Biết."
Cao Khuê làm vẻ mặt như được cứu, lập tức đẩy chìa khóa xe cho Hạ Tri Thu.
"Vậy thôi phiền cậu đưa cậu ta về khách sạn giùm tui nhe!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất