Chương 41: Mời ăn cơm
Thấy bầu không khí không được tốt lắm nên Mỹ Yến chen vào cắt ngang khoác tay một bên vào Trương Hàm một bên Minh Tuệ nói với giọng điệu quyết chiến. Bầu không khí lúc này vang lên toàn tiếng cười của ba người trong rất hạnh phúc.
Nói chuyện xong một hồi thì cả ba tạm biệt chia nhau ra về. Minh Tuệ lúc này cũng nhanh chóng về nhà mình một chuyến, vừa đến nhà cô không dám vào mà chỉ đứng trước cửa. Chỉ mới một tuần thôi cả bao nhiêu chuyện đè vào người cô, không biết từ bao giờ dáng vẻ hồn nhiên vui tươi mỗi ngày đang dần bị bào mòn, thân thể thì cũng không còn trong sạch nữa. Cô cảm thấy rất xấu hỗ khi phải gặp người nhà trong tình huống như vậy.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực đó lấy lại dáng vẻ tươi cười rồi mở cửa bước vào nhà. Vừa vào nhà thì thấy cha mẹ đang ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa ăn trái cây.
"Cha mẹ ơi. Con về rồi đây".
Vừa vào đến cô chạy đến ôm mẹ dụi mặt vào trong lòng mẹ
"Trời ơi con gái của mẹ về rồi sao. Bộ việc học nhiều lắm hả. Sao từ cuộc gọi đó mẹ không thấy con điện thoại về nữa làm cha với mẹ lo lắm đó".
"Được rồi vợ ơi. Em đừng trách con bé nữa, chắc nó rất bận nên mới không điện về. Em nhìn xem con bé bây giờ ốm hơn lúc trước rồi kìa, da vẻ cũng hơi khô nữa. Bây giờ Minh Tuệ về rồi nên chúng ta phải bồi dưỡng nó thật tốt lên mới được".
" Cha của con đúng là nhất".
Thấy cha mẹ quan tâm mình nhiều như vậy trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Cô bây giờ muốn Khóc thật to trước mặt cha mẹ muốn nói tất cả cho họ biết những gì mình trải qua bữa giờ nhưng lại không thể.
"Cha thấy trong người như thế nào rồi, có còn cảm thấy khó chịu trong người gì nữa là không"
" Cha ổn rồi, bác sĩ nói bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi đúng giờ, không để cho bản thân quá xúc động là được".
"Dạ".
"À mà Minh Tuệ mấy ngày nay con có gặp Phúc Thiên không. Cha định mời nó về nhà mình ăn cơm để cảm ơn một tiếng vì đã cứu công ty của nhà mình. Thật sự nếu lúc đó không nhờ Phúc Thiên mua là cổ phần thì có lẽ công ty nhà mình đã không còn nữa, kể cả ngôi nhà này cũng ...... Thật sự nếu chuyện đó mà xảy ra cha không biết phải nhìn hai mẹ con như thế nào".
Đang vui vẻ thì cha của Minh Tuệ nhắc đến Phúc Thiên làm tâm trạng cô cảm thấy trùng xuống. Nếu như cha mẹ cô biết được chuyện cô bán thân mình để cứu lấy cả công ty chắc cha cô sẽ không chịu được cú sốc này mất, rồi mẹ cô chắc chắn sẽ từ mặt cô mãi mãi.
" Hay là cuối tuần này chúng ta mời Phúc Thiên về nhà ăn cơm đi. Lâu rồi em cũng chưa gặp nó nên cũng muốn hỏi thăm dạo này nó sống như thế nào, rồi có ổn không. Dù gì hai vợ chồng ông Triệu trước khi mất đã nhờ chúng ta chăm sóc thằng bé, hai vợ chồng mình cũng điều đồng ý với họ rồi. Nếu như thằng bé đó bị gì thì tôi cảm thấy rất có lỗi".
"Ừm, anh thấy em nói cũng đúng đó. Để tối chắc Phúc Thiên làm việc xong rồi thì anh gọi điện nói một tiếng".
Nghe cha mẹ mới tên đó về nhà ăn cơm khiến Minh Tuệ không khỏi bất ngờ trước quyết định của họ. Mời về an cơm để cảm ơn, chăm sóc nghe cha mẹ nói những từ đó cô càng cảm thấy càng hận hắn thêm thôi. Tất cả những gì Phúc Thiên làm chỉ có một mình cô biết đó điều là trả thù.
Họ điều đang nói chuyện nên không chú ý tới hành động của cô. Minh Tuệ lo lắng ngồi cúi mặt, hai bàn tay tức đến run người nắm chặt quần càng nghĩ lại càng khó chịu. Lúc này câu hỏi của mẹ Minh Tuệ đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
" Vậy hôm nay con về nhà luôn hay quay trở về ký túc xá nữa"
" Con định hôm nay về thăm cha mẹ sẵn tiện lấy chút đồ rồi quay lại trường ạ".
"Ừm, vậy thôi con cố gắng học đi. Có mệt quá thì đừng cố sức có biết chưa".
"Dạ".
Được gia đình chăm lo như vậy cô cảm thấy rất thích, sống mũi hơi cay nhẹ.
Nói chuyện xong cũng gần 6h Minh Tuệ lên phòng lấy đồ dùng học tập, điện thoại, laptop rồi định ra về nhưng cha mẹ cô ngăn cản lại bắt cô phải ngồi ăn cơm tối xong mới được đi. Dù gì cũng lâu rồi mới có một buổi ăn gia đình nên cô cũng nán lại không muốn họ buồn.
Thật sự bây giờ cô có điện thoại rồi, muốn nhắn tin xin phép anh nhưng mà lại không biết số điện thoại. Nói đúng hơn là thông tin liên lạc ở nhà đó cô không hề biết nên cũng nghĩ trong đầu về nhà sẽ tìm cách nói chuyện với hắn sau. Giờ giây phút này cô chỉ muốn dành cho gia đình của mình thôi.
Nói chuyện xong một hồi thì cả ba tạm biệt chia nhau ra về. Minh Tuệ lúc này cũng nhanh chóng về nhà mình một chuyến, vừa đến nhà cô không dám vào mà chỉ đứng trước cửa. Chỉ mới một tuần thôi cả bao nhiêu chuyện đè vào người cô, không biết từ bao giờ dáng vẻ hồn nhiên vui tươi mỗi ngày đang dần bị bào mòn, thân thể thì cũng không còn trong sạch nữa. Cô cảm thấy rất xấu hỗ khi phải gặp người nhà trong tình huống như vậy.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực đó lấy lại dáng vẻ tươi cười rồi mở cửa bước vào nhà. Vừa vào nhà thì thấy cha mẹ đang ngồi ở phòng khách vừa xem tivi vừa ăn trái cây.
"Cha mẹ ơi. Con về rồi đây".
Vừa vào đến cô chạy đến ôm mẹ dụi mặt vào trong lòng mẹ
"Trời ơi con gái của mẹ về rồi sao. Bộ việc học nhiều lắm hả. Sao từ cuộc gọi đó mẹ không thấy con điện thoại về nữa làm cha với mẹ lo lắm đó".
"Được rồi vợ ơi. Em đừng trách con bé nữa, chắc nó rất bận nên mới không điện về. Em nhìn xem con bé bây giờ ốm hơn lúc trước rồi kìa, da vẻ cũng hơi khô nữa. Bây giờ Minh Tuệ về rồi nên chúng ta phải bồi dưỡng nó thật tốt lên mới được".
" Cha của con đúng là nhất".
Thấy cha mẹ quan tâm mình nhiều như vậy trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Cô bây giờ muốn Khóc thật to trước mặt cha mẹ muốn nói tất cả cho họ biết những gì mình trải qua bữa giờ nhưng lại không thể.
"Cha thấy trong người như thế nào rồi, có còn cảm thấy khó chịu trong người gì nữa là không"
" Cha ổn rồi, bác sĩ nói bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi đúng giờ, không để cho bản thân quá xúc động là được".
"Dạ".
"À mà Minh Tuệ mấy ngày nay con có gặp Phúc Thiên không. Cha định mời nó về nhà mình ăn cơm để cảm ơn một tiếng vì đã cứu công ty của nhà mình. Thật sự nếu lúc đó không nhờ Phúc Thiên mua là cổ phần thì có lẽ công ty nhà mình đã không còn nữa, kể cả ngôi nhà này cũng ...... Thật sự nếu chuyện đó mà xảy ra cha không biết phải nhìn hai mẹ con như thế nào".
Đang vui vẻ thì cha của Minh Tuệ nhắc đến Phúc Thiên làm tâm trạng cô cảm thấy trùng xuống. Nếu như cha mẹ cô biết được chuyện cô bán thân mình để cứu lấy cả công ty chắc cha cô sẽ không chịu được cú sốc này mất, rồi mẹ cô chắc chắn sẽ từ mặt cô mãi mãi.
" Hay là cuối tuần này chúng ta mời Phúc Thiên về nhà ăn cơm đi. Lâu rồi em cũng chưa gặp nó nên cũng muốn hỏi thăm dạo này nó sống như thế nào, rồi có ổn không. Dù gì hai vợ chồng ông Triệu trước khi mất đã nhờ chúng ta chăm sóc thằng bé, hai vợ chồng mình cũng điều đồng ý với họ rồi. Nếu như thằng bé đó bị gì thì tôi cảm thấy rất có lỗi".
"Ừm, anh thấy em nói cũng đúng đó. Để tối chắc Phúc Thiên làm việc xong rồi thì anh gọi điện nói một tiếng".
Nghe cha mẹ mới tên đó về nhà ăn cơm khiến Minh Tuệ không khỏi bất ngờ trước quyết định của họ. Mời về an cơm để cảm ơn, chăm sóc nghe cha mẹ nói những từ đó cô càng cảm thấy càng hận hắn thêm thôi. Tất cả những gì Phúc Thiên làm chỉ có một mình cô biết đó điều là trả thù.
Họ điều đang nói chuyện nên không chú ý tới hành động của cô. Minh Tuệ lo lắng ngồi cúi mặt, hai bàn tay tức đến run người nắm chặt quần càng nghĩ lại càng khó chịu. Lúc này câu hỏi của mẹ Minh Tuệ đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
" Vậy hôm nay con về nhà luôn hay quay trở về ký túc xá nữa"
" Con định hôm nay về thăm cha mẹ sẵn tiện lấy chút đồ rồi quay lại trường ạ".
"Ừm, vậy thôi con cố gắng học đi. Có mệt quá thì đừng cố sức có biết chưa".
"Dạ".
Được gia đình chăm lo như vậy cô cảm thấy rất thích, sống mũi hơi cay nhẹ.
Nói chuyện xong cũng gần 6h Minh Tuệ lên phòng lấy đồ dùng học tập, điện thoại, laptop rồi định ra về nhưng cha mẹ cô ngăn cản lại bắt cô phải ngồi ăn cơm tối xong mới được đi. Dù gì cũng lâu rồi mới có một buổi ăn gia đình nên cô cũng nán lại không muốn họ buồn.
Thật sự bây giờ cô có điện thoại rồi, muốn nhắn tin xin phép anh nhưng mà lại không biết số điện thoại. Nói đúng hơn là thông tin liên lạc ở nhà đó cô không hề biết nên cũng nghĩ trong đầu về nhà sẽ tìm cách nói chuyện với hắn sau. Giờ giây phút này cô chỉ muốn dành cho gia đình của mình thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất