Chương 37: Đêm dài (2)
Nam Cung Mộ quay về phòng đã thấy Chu Tước đang nằm ngủ, anh nhẹ nhàng đặt bánh tiêu sang một bên rồi bước đến hôn nhẹ lên gương mặt của cô. Không biết có phải do anh đã đánh thức cô hay không, ngay lúc anh hôn thì Chu Tước cũng mở mắt nhìn anh.
Nam Cung Mộ?Em còn đói không? Anh mua bánh tiêu về rồi nè.Nghe đến đây hai mắt của Chu Tước còn sáng lên, cô ngay lập tức ngồi dậy tìm kiếm bánh tiêu. Vốn dĩ anh còn tưởng rằng đêm nay bản thân đã đi một chuyến công dã tràng rồi chứ, ai mà có ngờ vợ anh vẫn đang chờ bánh mà anh mang về.
Cô vừa cắn một miếng thì còn cười vui vẻ hơn, lúc này Nam Cung Mộ cũng nhẹ nhàng lau miệng cho cô, nhẹ giọng nói:
Em ăn từ từ thôi.Anh muốn ăn không? Ngon lắm đó.Khi này Chu Tước cũng đút cho anh, đương nhiên đồ vợ đút thì cho dù có là thuốc độc thì anh cũng ăn. Nhẹ nhàng cắn một miếng rồi gật đầu.
Từ trước đến nay Chu Tước chưa từng có ý sẽ nhờ vả ai đó một việc gì, nhưng từ sau khi cô mang thai thì dường như tâm tính cũng đã thay đổi rất lớn. Từ việc không dựa dẫm ai... Trở thành một người phụ nữ khá dựa dẫm vào chồng, nhưng đối với Nam Cung Mộ thì anh không xem việc đó là phiền phức, thậm chí anh còn thấy vợ anh rất đáng yêu nữa... Đúng là đáng yêu chết đi được!
Sau khi ăn uống no say, Nam Cung Mộ cũng đã chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng khi anh vừa lim dim vào giấc thì Chu Tước lại lôi đầu anh dậy, gương mặt cực kỳ ngơ ngác, nói:
Ăn bánh mặn rồi... Bây giờ em muốn ăn gì đó ngọt ngọt.Ở dưới nhà có bánh gato, anh lấy cho em nha?Không thích bánh gato! Em muốn... Em muốn uống trà sữa!Không được, trà sữa không tố...Chữ "tốt" còn chưa kịp nói ra tới miệng thì Chu Tước lại bắt đầu mếu máo sắp khóc, tới đây là Nam Cung Mộ biết mình thua rồi, thật sự là anh không nỡ lòng nào bỏ vợ bơ vơ mà.
Cuối cùng, gần bốn giờ sáng thì anh lại khoác áo ra ngoài dưới sự ngơ ngác của Thanh Long - thanh niên thức sớm để đi chạy bộ.
- Lão đại? Hôm nay anh dậy sớm vậy?
Nam Cung Mộ lúc này cũng nhìn Thanh Long đang vô cùng tươi tắn đi chạy bộ, anh cũng chỉ biết thở dài... Chưa vợ chưa con đúng là hạnh phúc thật đó.
Nhưng rồi anh cũng không trả lời cậu ta mà rời đi, Thanh Long cũng chỉ đưa mắt nhìn theo, nhỏ giọng nói:
- Hôm nay Mặt Trời mọc đằng tây à? Từ sau khi về một đôi với Chu Tước thì Lão đại có bao giờ rời giường trước bảy giờ đâu nhỉ? Đúng là kì lạ!
[.]
Nói về Nam Cung Mộ thì sau đó anh cũng đã phải dùng hết sức lực mới mua về cho vợ một ly trà sữa, nhưng lúc đó Chu Tước cũng chỉ uống một ngụm rồi lại nghĩ ngợi gì đó, nhỏ giọng nói:
Nam Cung Mộ, em muốn ăn Pizza!Bé cưng... Em vẫn muốn ăn nữa hả?Anh... Anh không mua thì thôi... Cứ... Cứ để em đói cũng được...Vợ đã nói vậy rồi thì Nam Cung Mộ còn cách nào khác nữa sao? Anh liền nhẹ nhàng hôn lên tay của cô, nói:
- Mua! Anh đi mua cho em!
(…..J
Sau đó khi Nam Cung Mộ mua Pizza về thì Chu Tước cũng chỉ cắn được một miếng, rồi lại nhìn thấy trên điện thoại cái gì mà Gà sốt cay, cô vừa nhìn mà vừa chảy nước miếng... Chỉ mới tới đây thôi là Nam Cung Mộ cũng hiểu số phận của mình rồi.
Cuối cùng sau khi Nam Cung Mộ mua gà về thì Chu Tước lại đòi muốn trà trái cây, anh lại phải tiếp tục đi mua trà trái cây cho vợ.
Nhưng khi cô uống xong thì trời cũng đã sáng, cô liền vui vẻ hôn lên môi của anh một cái, cười nói:
- Em no rồi, em đi ngủ đây, ông xã ngủ ngon!
Dù rằng bận rộn cả một đêm nhưng sau khi thấy vợ đã chịu đi ngủ thì anh cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ Nam Cung Mộ còn đang định sẽ nằm xuống nhắm mắt ngủ một chút, dù sao thì cả đêm anh cũng có ngủ được giấc nào đàng hoàng đâu chứ?
Nhưng kiếp nạn của Nam Cung Mộ vẫn chưa hết!
Ngay khi anh vừa ôm vợ yêu đi ngủ thì lại có người gõ cửa, Nam Cung Mộ liền nhíu mày, để tránh cho Chu Tước tỉnh giấc thì anh cũng phải nhẹ nhàng rời giường rồi mở cửa.
Xuất hiện trước mặt anh chính là Bạch Hổ, anh nhìn cậu ta, sau đó cũng nhẹ nhàng đóng cửa, đưa tay đỡ trán, nói:
Có chuyện gì vậy?Lão đại... Anh sao vậy? Cả đêm anh không ngủ à?Rốt cuộc là có chuyện gì?Sáng nay Lão đại có hẹn với Phượng Thinh và Phượng Thương Lang. Anh quên rồi à?Nam Cung Mộ cũng chỉ nhíu mày, hôm nay coi như bỏ, anh thật sự không muốn rời giường chút nào.
Tuy rằng không muốn nhưng anh vẫn phải rời thôi.
Lúc mọi người nhìn thấy Nam Cung Mộ thì cũng giật mình, người biết chuyện thì im lặng, nhưng người không biết chuyện lại ngơ ngác. Ví dụ như Thanh Long.
Huyền Vũ, Lão đại bị sao vậy? Mới sáng ra đã khó ở rồi.Còn gì nữa... Bị vợ hành!
Nam Cung Mộ?Em còn đói không? Anh mua bánh tiêu về rồi nè.Nghe đến đây hai mắt của Chu Tước còn sáng lên, cô ngay lập tức ngồi dậy tìm kiếm bánh tiêu. Vốn dĩ anh còn tưởng rằng đêm nay bản thân đã đi một chuyến công dã tràng rồi chứ, ai mà có ngờ vợ anh vẫn đang chờ bánh mà anh mang về.
Cô vừa cắn một miếng thì còn cười vui vẻ hơn, lúc này Nam Cung Mộ cũng nhẹ nhàng lau miệng cho cô, nhẹ giọng nói:
Em ăn từ từ thôi.Anh muốn ăn không? Ngon lắm đó.Khi này Chu Tước cũng đút cho anh, đương nhiên đồ vợ đút thì cho dù có là thuốc độc thì anh cũng ăn. Nhẹ nhàng cắn một miếng rồi gật đầu.
Từ trước đến nay Chu Tước chưa từng có ý sẽ nhờ vả ai đó một việc gì, nhưng từ sau khi cô mang thai thì dường như tâm tính cũng đã thay đổi rất lớn. Từ việc không dựa dẫm ai... Trở thành một người phụ nữ khá dựa dẫm vào chồng, nhưng đối với Nam Cung Mộ thì anh không xem việc đó là phiền phức, thậm chí anh còn thấy vợ anh rất đáng yêu nữa... Đúng là đáng yêu chết đi được!
Sau khi ăn uống no say, Nam Cung Mộ cũng đã chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng khi anh vừa lim dim vào giấc thì Chu Tước lại lôi đầu anh dậy, gương mặt cực kỳ ngơ ngác, nói:
Ăn bánh mặn rồi... Bây giờ em muốn ăn gì đó ngọt ngọt.Ở dưới nhà có bánh gato, anh lấy cho em nha?Không thích bánh gato! Em muốn... Em muốn uống trà sữa!Không được, trà sữa không tố...Chữ "tốt" còn chưa kịp nói ra tới miệng thì Chu Tước lại bắt đầu mếu máo sắp khóc, tới đây là Nam Cung Mộ biết mình thua rồi, thật sự là anh không nỡ lòng nào bỏ vợ bơ vơ mà.
Cuối cùng, gần bốn giờ sáng thì anh lại khoác áo ra ngoài dưới sự ngơ ngác của Thanh Long - thanh niên thức sớm để đi chạy bộ.
- Lão đại? Hôm nay anh dậy sớm vậy?
Nam Cung Mộ lúc này cũng nhìn Thanh Long đang vô cùng tươi tắn đi chạy bộ, anh cũng chỉ biết thở dài... Chưa vợ chưa con đúng là hạnh phúc thật đó.
Nhưng rồi anh cũng không trả lời cậu ta mà rời đi, Thanh Long cũng chỉ đưa mắt nhìn theo, nhỏ giọng nói:
- Hôm nay Mặt Trời mọc đằng tây à? Từ sau khi về một đôi với Chu Tước thì Lão đại có bao giờ rời giường trước bảy giờ đâu nhỉ? Đúng là kì lạ!
[.]
Nói về Nam Cung Mộ thì sau đó anh cũng đã phải dùng hết sức lực mới mua về cho vợ một ly trà sữa, nhưng lúc đó Chu Tước cũng chỉ uống một ngụm rồi lại nghĩ ngợi gì đó, nhỏ giọng nói:
Nam Cung Mộ, em muốn ăn Pizza!Bé cưng... Em vẫn muốn ăn nữa hả?Anh... Anh không mua thì thôi... Cứ... Cứ để em đói cũng được...Vợ đã nói vậy rồi thì Nam Cung Mộ còn cách nào khác nữa sao? Anh liền nhẹ nhàng hôn lên tay của cô, nói:
- Mua! Anh đi mua cho em!
(…..J
Sau đó khi Nam Cung Mộ mua Pizza về thì Chu Tước cũng chỉ cắn được một miếng, rồi lại nhìn thấy trên điện thoại cái gì mà Gà sốt cay, cô vừa nhìn mà vừa chảy nước miếng... Chỉ mới tới đây thôi là Nam Cung Mộ cũng hiểu số phận của mình rồi.
Cuối cùng sau khi Nam Cung Mộ mua gà về thì Chu Tước lại đòi muốn trà trái cây, anh lại phải tiếp tục đi mua trà trái cây cho vợ.
Nhưng khi cô uống xong thì trời cũng đã sáng, cô liền vui vẻ hôn lên môi của anh một cái, cười nói:
- Em no rồi, em đi ngủ đây, ông xã ngủ ngon!
Dù rằng bận rộn cả một đêm nhưng sau khi thấy vợ đã chịu đi ngủ thì anh cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ Nam Cung Mộ còn đang định sẽ nằm xuống nhắm mắt ngủ một chút, dù sao thì cả đêm anh cũng có ngủ được giấc nào đàng hoàng đâu chứ?
Nhưng kiếp nạn của Nam Cung Mộ vẫn chưa hết!
Ngay khi anh vừa ôm vợ yêu đi ngủ thì lại có người gõ cửa, Nam Cung Mộ liền nhíu mày, để tránh cho Chu Tước tỉnh giấc thì anh cũng phải nhẹ nhàng rời giường rồi mở cửa.
Xuất hiện trước mặt anh chính là Bạch Hổ, anh nhìn cậu ta, sau đó cũng nhẹ nhàng đóng cửa, đưa tay đỡ trán, nói:
Có chuyện gì vậy?Lão đại... Anh sao vậy? Cả đêm anh không ngủ à?Rốt cuộc là có chuyện gì?Sáng nay Lão đại có hẹn với Phượng Thinh và Phượng Thương Lang. Anh quên rồi à?Nam Cung Mộ cũng chỉ nhíu mày, hôm nay coi như bỏ, anh thật sự không muốn rời giường chút nào.
Tuy rằng không muốn nhưng anh vẫn phải rời thôi.
Lúc mọi người nhìn thấy Nam Cung Mộ thì cũng giật mình, người biết chuyện thì im lặng, nhưng người không biết chuyện lại ngơ ngác. Ví dụ như Thanh Long.
Huyền Vũ, Lão đại bị sao vậy? Mới sáng ra đã khó ở rồi.Còn gì nữa... Bị vợ hành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất