Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Chương 26: Thông Báo Tận Thế: Chúc Mọi Người May Mắn
Editor: Lập Lòe
Vừa so sánh, là cùng một cái đồ án, những chi tiết mà cô chưa hiểu rõ đã được bổ sung bởi những bức ảnh này.
"Trận pháp phá cửa? Phá cánh cửa khôi phục linh khí, sau đó hủy nó đi?"
"Vậy nghĩa là trên sân thượng của mình đang cất giấu cánh cửa khôi phục linh khí, bọn họ thực tế là muốn phá cánh cửa đó."
Cố Thu đi chân trần trên thảm, đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm sắp xếp lại mọi việc, đây là hành động cô thường làm khi lo lắng.
"Kết hợp với cuộc đối thoại mà mình nghe thấy trong hành lang, bọn họ đã tìm nhiều nơi trước đó nhưng đều phát hiện không phải, cuối cùng họ đã khóa mục tiêu vào ngôi nhà của mình."
"Nhưng bọn họ cũng không xác định được cánh cửa đó nằm trong ngôi nhà nào của mình, mà mình đã đánh lạc hướng họ là cánh cửa đó ở trong căn nhà cũ, mà Hà Mỹ Thư chỉ vẽ trận pháp phá cửa trong phòng khách, vậy nên mới thành công qua mặt bọn họ."
Cố Thu lựa chọn "chỉ xem bài đăng của chủ thớt," rồi đọc kỹ lại từng bình luận của chủ thớt, đằng sau chủ thớt dưới áp lực của những người khác, cẩn thận nhớ lại nội dung đã nghe được, lại tiết lộ thêm một chút.
"Bốn loại chìa khóa? Khôi phục linh khí cần đầy đủ bốn loại chìa khóa, Đất? Vật? Người? Thời?"
Đất = Sân thượng.
Vật? Có lẽ là thực vật.
Người = Chính mình.
Thời? Là thời gian sao?
Cố Thu tiếp tục xem những bình luận của người khác, sau đó kinh ngạc phát hiện, ảnh của Đào Tầm và Hà Mỹ Thư đã bị đưa lên, và cả nơi bọn họ học đại học cũng bị đào ra.
Cố Thu: “……”
2180L: Quá trình trưởng thành của hai người này gần như y hệt nhau, cùng một sư phụ, cùng một môn phái, đây chắc chắn là tà giáo rồi, đáng sợ quá.
Các người có năng lực tìm kiếm ra thông tin của người ta cũng khá đáng sợ đấy.
2181L: Người họ Đào này từng coi số mạng cho bạn học nữa à, thật sự là đạo sĩ sao?
2182L: Đừng xúc phạm đạo sĩ được không? Nhiều nhất chỉ là một kẻ lừa đảo thôi.
2190L: Người họ Hà này còn để lại bình luận trên diễn đàn trường, giọng điệu hoàn toàn đều là: “Các ngươi đều là phàm nhân, ta không giống các ngươi,” buồn cười chết mất.
2191L: Trong đoạn ghi âm không phải đã nói rồi sao, “Chúng ta như thế này đều có thể hy sinh, chỉ là một người phàm có cái gì mà không thể hy sinh,” người ta là thượng đẳng nhân mà!
2199L: Thành tích học tập của họ đều khá tốt, bình thường cũng không có gì bất thường, tôi không tin bọn họ tự nhiên bộc phát bệnh trung nhị*, đột nhiên đi đến huyện Tây Vũ của chúng ta, vung tiền như rác mua nhà, cộng thêm việc biết bói toán và bày trận, không biết việc linh khí khôi phục có thật hay không, nhưng tôi nghĩ họ thật sự muốn giết ai đó.
*Bệnh trung nhị: là một thuật ngữ bắt nguồn từ văn hóa Nhật Bản, để miêu tả tình trạng hoặc hành vi của những thanh thiếu niên ở độ tuổi dậy thì có xu hướng cư xử hoặc tưởng tượng rằng mình có những khả năng đặc biệt, hoặc cho rằng mình đặc biệt hơn người khác.
2200L: Việc này cảnh sát nên vào cuộc điều tra chứ, đề nghị cho họ kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối.
2201L: Bọn họ muốn giết chính là ai, có manh mối gì không?
Cố Thu nghĩ: Tôi a, bọn họ muốn giết tôi.
Nhưng hiển nhiên hai người kia vẫn chưa xác định được mục tiêu là cô.
Lúc này, một bình luận mới lại xuất hiện: Nếu linh khí khôi phục là thật, mà việc linh khí khôi phục sẽ mang đến thảm họa, tôi nghĩ hành vi của họ không có gì sai cả.
2335L: Lầu trên có ý tứ gì, nếu là thật liền có thể giết người sao? Người kia đã làm sai điều gì?
2336L: Lầu trên, nếu người phải chết vì linh khí khôi phục là bạn và gia đình bạn, bạn vẫn còn có thể nói ra những lời này chứ?
2337L: Tôi chỉ muốn biết, tại sao linh khí khôi phục lại là thảm họa vậy?
2340L: Cái này có thể lý giải được mà, giả sử linh khí khôi phục có thể cho người ta tu luyện, thì khẳng định sẽ có người tu luyện giỏi, trong khi có người vẫn là người bình thường, cấu trúc xã hội sẽ thay đổi, uy tín của nhà nước giảm sút, chẳng phải sẽ gây ra hỗn loạn sao? Ngẫm lại về những tiểu thuyết tu chân, người dân thường thấp kém như sâu bọ, phẩy tay một cái là bị diệt sạch, ai có thể đảm bảo rằng thời điểm đó mình sẽ không phải là kẻ thấp kém? Cho nên đối với những người ở tầng chót mà nói, đó chẳng phải là thảm họa sao?
2341L: Còn động vật thì sao? Trong tiểu thuyết tu chân, yêu thú, ma thú đều rất hung ác, không có chút bản lĩnh thì chỉ có thể làm mồi cho chúng thôi.
2345L: Vẫn là giữ nguyên như hiện tại đi, cuộc sống bây giờ cũng rất tốt rồi.
1146L: Tôi cũng không muốn linh khí khôi phục, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.
1147L: Giữa việc người khác chết và mình chết, chắc chắn là chọn người khác chết rồi!
Hướng gió của các bình luận lập tức thay đổi, Cố Thu ban đầu đọc rất có hứng thú, lúc này miệng dần dần khép lại.
Một lát sau cô khẽ cười lạnh.
Thảm họa? Rắm chó!
Kiếp trước cũng không có việc linh khí khôi phục, mạt thế không phải vẫn đến sao? Đây là vận mệnh mà toàn nhân loại phải đối mặt.
Khoan đã... Đã như vậy, tại sao họ còn muốn giết cô?
Cố Thu đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, trở lại giường, ôm chăn suy nghĩ rất lâu.
Diệt cỏ tận gốc?
Trả thù?
Giết cô để xem có thể kết thúc mạt thế không?
Tin tức không đủ nhiều, nhưng dựa trên tình hình hiện tại, cô có thể suy nghĩ vấn đề từ góc độ của người bình thường.
Vừa so sánh, là cùng một cái đồ án, những chi tiết mà cô chưa hiểu rõ đã được bổ sung bởi những bức ảnh này.
"Trận pháp phá cửa? Phá cánh cửa khôi phục linh khí, sau đó hủy nó đi?"
"Vậy nghĩa là trên sân thượng của mình đang cất giấu cánh cửa khôi phục linh khí, bọn họ thực tế là muốn phá cánh cửa đó."
Cố Thu đi chân trần trên thảm, đi tới đi lui, trong miệng lẩm bẩm sắp xếp lại mọi việc, đây là hành động cô thường làm khi lo lắng.
"Kết hợp với cuộc đối thoại mà mình nghe thấy trong hành lang, bọn họ đã tìm nhiều nơi trước đó nhưng đều phát hiện không phải, cuối cùng họ đã khóa mục tiêu vào ngôi nhà của mình."
"Nhưng bọn họ cũng không xác định được cánh cửa đó nằm trong ngôi nhà nào của mình, mà mình đã đánh lạc hướng họ là cánh cửa đó ở trong căn nhà cũ, mà Hà Mỹ Thư chỉ vẽ trận pháp phá cửa trong phòng khách, vậy nên mới thành công qua mặt bọn họ."
Cố Thu lựa chọn "chỉ xem bài đăng của chủ thớt," rồi đọc kỹ lại từng bình luận của chủ thớt, đằng sau chủ thớt dưới áp lực của những người khác, cẩn thận nhớ lại nội dung đã nghe được, lại tiết lộ thêm một chút.
"Bốn loại chìa khóa? Khôi phục linh khí cần đầy đủ bốn loại chìa khóa, Đất? Vật? Người? Thời?"
Đất = Sân thượng.
Vật? Có lẽ là thực vật.
Người = Chính mình.
Thời? Là thời gian sao?
Cố Thu tiếp tục xem những bình luận của người khác, sau đó kinh ngạc phát hiện, ảnh của Đào Tầm và Hà Mỹ Thư đã bị đưa lên, và cả nơi bọn họ học đại học cũng bị đào ra.
Cố Thu: “……”
2180L: Quá trình trưởng thành của hai người này gần như y hệt nhau, cùng một sư phụ, cùng một môn phái, đây chắc chắn là tà giáo rồi, đáng sợ quá.
Các người có năng lực tìm kiếm ra thông tin của người ta cũng khá đáng sợ đấy.
2181L: Người họ Đào này từng coi số mạng cho bạn học nữa à, thật sự là đạo sĩ sao?
2182L: Đừng xúc phạm đạo sĩ được không? Nhiều nhất chỉ là một kẻ lừa đảo thôi.
2190L: Người họ Hà này còn để lại bình luận trên diễn đàn trường, giọng điệu hoàn toàn đều là: “Các ngươi đều là phàm nhân, ta không giống các ngươi,” buồn cười chết mất.
2191L: Trong đoạn ghi âm không phải đã nói rồi sao, “Chúng ta như thế này đều có thể hy sinh, chỉ là một người phàm có cái gì mà không thể hy sinh,” người ta là thượng đẳng nhân mà!
2199L: Thành tích học tập của họ đều khá tốt, bình thường cũng không có gì bất thường, tôi không tin bọn họ tự nhiên bộc phát bệnh trung nhị*, đột nhiên đi đến huyện Tây Vũ của chúng ta, vung tiền như rác mua nhà, cộng thêm việc biết bói toán và bày trận, không biết việc linh khí khôi phục có thật hay không, nhưng tôi nghĩ họ thật sự muốn giết ai đó.
*Bệnh trung nhị: là một thuật ngữ bắt nguồn từ văn hóa Nhật Bản, để miêu tả tình trạng hoặc hành vi của những thanh thiếu niên ở độ tuổi dậy thì có xu hướng cư xử hoặc tưởng tượng rằng mình có những khả năng đặc biệt, hoặc cho rằng mình đặc biệt hơn người khác.
2200L: Việc này cảnh sát nên vào cuộc điều tra chứ, đề nghị cho họ kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối.
2201L: Bọn họ muốn giết chính là ai, có manh mối gì không?
Cố Thu nghĩ: Tôi a, bọn họ muốn giết tôi.
Nhưng hiển nhiên hai người kia vẫn chưa xác định được mục tiêu là cô.
Lúc này, một bình luận mới lại xuất hiện: Nếu linh khí khôi phục là thật, mà việc linh khí khôi phục sẽ mang đến thảm họa, tôi nghĩ hành vi của họ không có gì sai cả.
2335L: Lầu trên có ý tứ gì, nếu là thật liền có thể giết người sao? Người kia đã làm sai điều gì?
2336L: Lầu trên, nếu người phải chết vì linh khí khôi phục là bạn và gia đình bạn, bạn vẫn còn có thể nói ra những lời này chứ?
2337L: Tôi chỉ muốn biết, tại sao linh khí khôi phục lại là thảm họa vậy?
2340L: Cái này có thể lý giải được mà, giả sử linh khí khôi phục có thể cho người ta tu luyện, thì khẳng định sẽ có người tu luyện giỏi, trong khi có người vẫn là người bình thường, cấu trúc xã hội sẽ thay đổi, uy tín của nhà nước giảm sút, chẳng phải sẽ gây ra hỗn loạn sao? Ngẫm lại về những tiểu thuyết tu chân, người dân thường thấp kém như sâu bọ, phẩy tay một cái là bị diệt sạch, ai có thể đảm bảo rằng thời điểm đó mình sẽ không phải là kẻ thấp kém? Cho nên đối với những người ở tầng chót mà nói, đó chẳng phải là thảm họa sao?
2341L: Còn động vật thì sao? Trong tiểu thuyết tu chân, yêu thú, ma thú đều rất hung ác, không có chút bản lĩnh thì chỉ có thể làm mồi cho chúng thôi.
2345L: Vẫn là giữ nguyên như hiện tại đi, cuộc sống bây giờ cũng rất tốt rồi.
1146L: Tôi cũng không muốn linh khí khôi phục, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.
1147L: Giữa việc người khác chết và mình chết, chắc chắn là chọn người khác chết rồi!
Hướng gió của các bình luận lập tức thay đổi, Cố Thu ban đầu đọc rất có hứng thú, lúc này miệng dần dần khép lại.
Một lát sau cô khẽ cười lạnh.
Thảm họa? Rắm chó!
Kiếp trước cũng không có việc linh khí khôi phục, mạt thế không phải vẫn đến sao? Đây là vận mệnh mà toàn nhân loại phải đối mặt.
Khoan đã... Đã như vậy, tại sao họ còn muốn giết cô?
Cố Thu đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, trở lại giường, ôm chăn suy nghĩ rất lâu.
Diệt cỏ tận gốc?
Trả thù?
Giết cô để xem có thể kết thúc mạt thế không?
Tin tức không đủ nhiều, nhưng dựa trên tình hình hiện tại, cô có thể suy nghĩ vấn đề từ góc độ của người bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất