Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế

Chương 35: Thỏ Nhỏ Mê Ăn, Tình Cờ Gặp Cung Ngôn

Trước Sau
Editor: Lập Lòe

Năng lực kích thích sinh trưởng của thỏ con mạnh như vậy, cho dù nó không kích thích, dưới tác động của linh khí, cô cũng có thể tự trồng lúa nước, hơn nữa trong quá trình này còn có thể cung cấp thức ăn cho thỏ, bằng không thì cứ trồng mấy loại rau củ quả dễ sinh trưởng, những thứ này cô ăn không hết, lại chiếm chỗ.

Có thể tự trồng được thì không cần phải mua sẵn nữa.

Vì vậy, đến chợ nông sản, cô chỉ mua hai túi gạo loại mười cân, một túi bột mì mười cân, ngược lại hạt giống lúa nước và lúa mì thì mua rất nhiều.

Trước đó cô chỉ mua hạt giống rau củ quả, lần này cô mua thêm hạt giống cỏ mà thỏ thích ăn, sau đó là hạt giống cây, hoa, thậm chí còn có hạt giống gia vị, hạt giống dầu thực vật và hạt giống thuốc đông y, càng là những loại cây có chu kỳ sinh trưởng dài, cô càng thích.

Sau đó là dầu, một thùng dầu thực vật, một bình dầu động vật, thịt khô, cá khô, trứng, đường, mì ăn liền, xúc xích, bánh mì, bánh quy, sữa, sữa bột, v.v.

Tiếp theo là nước, một lượng lớn nước uống, cùng thùng chứa nước để dự trữ.

Hôm nay chợ không quá đông đúc, nhưng cũng có khá nhiều người, sau khi mua những thứ này, Cố Thu không muốn chen lấn nữa, cô chuyển sang cửa hàng bán nồi chảo ít người hơn. Cô mua một bộ bát đĩa, mua một chiếc máy xay đá để xay bột và đậu, một máy ép dầu gia dụng, sau này có thể tự ép dầu ăn.

Sau đó cô đi đến cửa hàng đồ chơi thú cưng, mua một số đồ vật mà thỏ con thích.

Cô lại đi đến hiệu sách mua sách, tỉ như sách dạy cách làm mứt quả, cách muối dưa làm đồ ăn, còn rất nhiều sách dạy cách trồng rau, trồng cây và trồng thuốc.

“Cố Thu!” Một giọng nói pha chút ngạc nhiên và vui mừng vang lên.

Cố Thu ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn: “Cung Ngôn?”

Đúng vậy, cậu thiếu niên đẹp trai trước mắt này chính là nam thần của Lưu Nhược Yên, Cung Ngôn. Mặc trên người một chiếc áo len cao cổ màu trắng, áo khoác dài màu nâu nhạt, trông cậu ta quả thật không tệ, thanh lịch và ấm áp, khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười: “Cố Thu, không nghĩ tới lại gặp cậu ở đây.”

Cố Thu đeo khẩu trang, cũng không tháo ra, chỉ gật đầu nhẹ với cậu ta: “Thật trùng hợp.”



Cô không tỏ ra nhiệt tình, cho dù là ai cũng sẽ không có mấy hảo cảm với một người từng gián tiếp khiến mình bị bắt nạt, phải nằm viện suốt một thời gian dài nữa chứ. Hơn nữa, với Cung Ngôn, một người được coi là nam thần trong trường, bất kỳ cô gái nào mỉm cười nhiều hơn với cậu ta cũng rất dễ bị hiểu lầm là có ý tứ với cậu ta.

Nhưng Cố Thu hoàn toàn không có chút cảm giác gì với cậu ta, cô còn đặc biệt không hiểu được vì cái gì các nữ sinh trong trường lại hét lên và mê mẩn mỗi khi nhìn thấy cậu ta.

Chẳng phải là chỉ có mỗi dáng dấp không tệ thôi sao? Bây giờ cô còn đẹp hơn cậu ta. Cậu ta chỉ là một thiếu niên với gương mặt non nớt, cơ thể mảnh mai, chân tay gầy gò, cơ bắp cũng chẳng có mấy, cách nói chuyện cũng không đủ chín chắn thành thục, hoàn toàn không phù hợp với gu thẩm mỹ của Cố Thu.

Nhưng Cung Ngôn nhìn thấy cô lại rất cao hứng, còn có chút lo lắng: “Tại sao cậu lại không đến trường nữa, giáo viên chủ nhiệm của cậu đã gọi điện thoại về nhà cậu rất nhiều lần, cậu cũng không biết sao?”

Cố Thu hơi sững sờ, những cuộc gọi đó chắc có thể là gọi đến Lưu gia, gọi cho Trần Nhã Lan a?

Cô nhìn Cung Ngôn nói thẳng: “Ngày đó tớ bị người ta chặn trong nhà vệ sinh, bị dọa nạt rồi dầm mưa, sức khỏe không tốt nên liền về nhà, sau đó cũng không muốn đi học nữa.”

Nói vậy hẳn là đã rõ ràng rồi nhỉ, bởi vì cậu mà tôi không muốn đến trường, cho nên cậu hiện tại cũng có thể đi, đừng đứng ở đây chướng mắt.

Cung Ngôn lập tức có chút lúng túng: “Có phải là, là vì tớ mà cậu bị chặn không? Thật xin lỗi, tớ cũng không biết chuyện sẽ thành ra như vậy, tớ đã cự tuyệt Lưu Nhược Yên rất nhiều lần rồi. Nhưng mà mấy cái người tham gia bắt nạt cậu kia đều đã đi du học hết rồi, học kỳ tới cậu có quay lại trường học không?”

Cố Thu kinh ngạc: “Tất cả đều đi du học?”

“Ừ, năm nữ sinh kia mấy ngày trước đều bị gia đình gửi ra nước ngoài.” Cậu ta ngừng lại một chút, “Hơn nữa đều đến những quốc gia không mấy phát triển... hình như là Lưu gia đã đưa cho mỗi nhà một khoản tiền, yêu cầu cha mẹ bọn họ làm như vậy.”

Cố Thu nghĩ thầm, như thế xem ra, Lưu Hoành Phú đã dùng tiền để giải quyết những bức ảnh trong tay năm cô gái đó, nhưng vẫn chưa thể dập tắt cơn giận, nên đã trừng phạt năm cô gái kia bằng phương pháp này.

Vào loại thời điểm này lại bị đưa ra nước ngoài, Cung Ngôn hẳn là đang nói uyển chuyển thôi, khả năng cao là đến những quốc gia rất lạc hậu, vận mệnh của họ trong thời kỳ hậu mạt thế thật khó mà tưởng tượng.

Đây thật là... Cố Thu thậm chí còn không nghĩ tới việc khiến họ gặp kết cục thảm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau