Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế

Chương 39: Người Mà Không Trân Trọng Cô, Dù Là Cha Mẹ Hay Người Thân, Cô Cũng Không Lưu Luyến

Trước Sau
Editor: Lập Lòe

Đêm ngày 2 tháng 1, sau bữa tối, Cố Thu kiểm tra lại một lần từ lầu trên xuống lầu dưới, hết thảy đều ổn, nước cũng tận khả năng dự trữ rất nhiều.

Cố Thu đóng chặt cửa sổ, ngồi trong phòng khách lau những con dao nhỏ mà cô mua trên mạng.

Thỏ con dường như cũng biết điều gì đó sắp phát sinh, yên lặng nằm bên cạnh Cố Thu.

Cố Thu vừa lau dao vừa xuất thần, động tác trên tay dần dừng lại, khuôn mặt lộ ra vẻ giãy dụa, trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Thỏ con, tao vẫn muốn đi một chuyến.”

Thỏ con ngẩng đầu nhìn cô.

Cố Thu nhìn xuống sàn nhà sạch sẽ không một hạt bụi, trong ánh mắt hiện lên sự bướng bỉnh: “Tao chỉ muốn nhìn một cái, sẽ không làm gì, cũng không hiện thân, chỉ cần nhìn thấy ông ấy cuối cùng bình an, tao sẽ đi.”

“Nếu như lần này tao không đi, tao sẽ canh cánh trong lòng cả một đời, sống trong căn nhà ông ấy để lại, tao cũng sẽ không an tâm. Lần này, coi như là một sự kết thúc, được không?”

Cô cúi đầu nhìn nó, ánh mắt có chút bi thương nhưng phi thường kiên định, còn mang theo một cỗ dũng cảm quyết liệt: “Hơn nữa, tao cũng muốn tận mắt chứng kiến, ông ấy có phải từ đầu đến cuối không có nghĩ đến việc quay lại tìm tao.”

Nếu người đó thực sự không thèm để ý đến cô, thì cô cũng sẽ không còn mong đợi gì nữa, để mình không trở thành kẻ xin xỏ tình thương của cha mẹ.

Đối với những người không quý trọng cô, dù là cha mẹ ruột, cô cũng sẽ không lưu luyến.

Thỏ con chậm rãi ngồi dậy, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô, cặp mắt đen láy chỉ nhìn thấy mỗi cô, sau đó nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Chít chít."

Muốn đi thì đi đi.

Cố Thu đã quyết định rồi, liền không thể ngồi yên được nữa, cô đứng dậy vào phòng thay quần áo, lấy từ ngăn tủ ra một chiếc ba lô du lịch lớn màu đen, đây là thứ mà cô đã chuẩn bị trong mấy ngày qua, đến lúc cần thiết có thể xách lên đi ngay, bên trong toàn là những vật dụng cần thiết.

Có lẽ, trong tiềm thức của cô, đã sẵn sàng để thực hiện chuyến đi này?



Cô kiểm tra tất cả các cửa sổ, ngắt nguồn điện của tất cả các thiết bị, đóng van khí gas, bỏ hết những con dao nhỏ trên bàn trà vào ba lô, rồi ra khu vực cửa trước thay giày, đội một chiếc mũ lưỡi trai.

Cuối cùng, ngồi xổm xuống nói với thỏ con: "Tao sẽ tận lực về sớm một chút, mày ngoan ngoãn ở nhà chờ nhé, nếu có chuyện gì phát sinh, mày hãy trở về bên trong thế giới của mình, đừng ra ngoài, đừng để ai phát hiện ra, được không?”

Nói xong đứng dậy muốn đi, nhưng thỏ con nhanh chóng nhảy ra chặn đường cô.

Cố Thu dừng bước: “Nghe lời, mày không thể đi ra ngoài.”

Thỏ con chỉ có thể hoạt động giữa tầng 18 và tầng thượng, không thể rời khỏi khu vực này.

Thỏ con nhắm mắt lại, sau đó cả biểu cảm và toàn bộ cơ thể đều trở nên căng thẳng, lông dựng đứng cả lên.

Cố Thu kinh ngạc nhìn nó: "Mày làm gì vậy?"

Ngay sau đó, viu một tiếng, bỗng nhiên xuất hiện thêm một con thỏ màu xanh lam tách ra từ trong cơ thể của thỏ con.

Hai con thỏ giống nhau như đúc, chỉ là con thỏ mới xuất hiện nhỏ hơn hai vòng, vừa xuất hiện liền nhảy lên, nhào đến ôm lấy chân của Cố Thu.

Cố Thu: “!!!”

Cô ngồi xổm xuống, đem nho nhỏ thỏ con ôm lên, nhìn nhìn con thỏ con này rồi lại nhìn nhìn con thỏ kia, ánh mắt chúng giống hệt nhau.

“Mày đây là.. làm cái phân thân? Mày muốn đi cùng tao sao?”

Thỏ con gật đầu: “Chít chít.” Cùng đi!

“Cái này có ổn không? Có gây tổn thương gì không?”

“Chít chít.” Không có hại gì đâu!



Ánh mắt Cố Thu thay đổi một chút, rồi cô gật đầu thật mạnh: “Tốt, cùng đi!”

Thỏ con dưới sàn bò lên tường, tiến vào cái lỗ nhỏ trên trần nhà, trước khi chui vào còn vẫy tay với Cố Thu, rồi lao vào trong, trần nhà lần nữa khôi phục nguyên trạng.

Cố Thu lặng lẽ nhìn, rồi đặt thỏ con nhỏ vào trong lòng: “Chúng ta đi thôi.”

Lần này, Cố Thu chọn đi tàu cao tốc, khởi hành lúc tám giờ đến nơi lúc mười một giờ. Sau ba tiếng đồng hồ, cô đã đến được thành phố D.

Nhà tù nằm ở ngoại ô của thành phố này.

Thỏ con nhỏ, lén lút theo cô lên tàu, lại lén lút chui ra khỏi áo khoác của Cố Thu, mở to đôi mắt tò mò nhìn ngắm địa phương mới này.

Trên tàu Cố Thu đã tra bản đồ, lúc này cô trực tiếp gọi taxi đến thị trấn gần nhà tù, đặt một phòng khách sạn.

Thời điểm đang làm thủ tục đặt phòng, đồng hồ trong sảnh bỗng nhiên điểm chuông, vang lên mười hai tiếng.

Nửa đêm đã đến.

Giờ là 0 giờ ngày 3 tháng 1.

Vào khoảnh khắc đó, bất kể Cố Thu hay thỏ con đều cảm thấy toàn thân phát lạnh, giống như có đồ vật gì cực kỳ khủng bố âm u vừa mới giáng xuống thế giới này.

Nhưng những người khác không hề phát giác ra, mà nơi này cũng không giống như huyện Tây Vũ, nơi có bầu không khí chuẩn bị cho mạt thế, mọi thứ ở đây hết thảy vẫn bình thường, chẳng ai biết thảm họa sắp giáng lâm.

"Khách nhân, đây là thẻ phòng của cô."

"Cảm ơn." Cố Thu nhận thẻ phòng, đang định hướng lên lầu đi, bất chợt nghe thấy tiếng cửa khách sạn mở ra, một chiếc xe dừng lại. Cô nghe thấy hai nhân viên sau quầy lễ tân nói nhỏ với nhau: "Lại tới rồi, mỗi tháng đều đến thăm tù một lần, thật sự là tình thâm nghĩa trọng a."

"Kiên trì suốt hơn mười năm, cũng không dễ dàng gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau