Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế

Chương 41: Cô Ấy Có Màu Sắc

Trước Sau
Editor: Lập Lòe

‘Phì’ một tiếng cười khẽ vang lên từ cửa, Cố Thu nhìn sang, hóa ra chẳng biết từ lúc nào có thêm vài người nữa đến, được vây quanh ở giữa là một người phụ nữ tao nhã khoảng ba bốn mươi tuổi.

Người bật cười ra tiếng chính là vị phu nhân kia: “Hahaha, Cung Ôn Như, không nghĩ tới cô cũng có lúc bị người ta coi thường như vậy. Tôi đã nói với cô rồi, đi ra bên ngoài phải điệu thấp một chút, thật sự cho rằng cả thế giới này đều phải nhường nhịn các người à!”

Phu nhân kia hiển nhiên không hợp với Cung Ôn Như, ngũ quan rạng rỡ, khí chất cao quý, ánh mắt sắc bén ngạo nghễ, từ trang phục cho đến phong thái đều vượt xa Cung Ôn Như.

So với bà ấy, trang điểm và kiểu tóc dịu dàng, thanh lịch của Cung Ôn Như trở nên nhạt nhòa, thậm chí cảm giác có phần rẻ tiền.

Mặt Cung Ôn Như biến sắc, bị người khác nhục nhã trước mặt đối thủ một mất một còn, bà ta cảm thấy xấu hổ đến mức sắp ngã quỵ, cảm giác bị làm nhục cơ hồ dâng lên gấp bội, mặt mũi trắng bệch, mắt đã ngấn lệ.

Cung Tĩnh Hàm cũng giận dữ không thôi, nhưng không thể nổi giận với người vừa mới đến, chỉ có thể trừng mắt nhìn Cố Thu, giơ tay định tát.

Cố Thu nhanh chóng giữ chặt tay kia, hung hăng vặn mạnh một cái, Cung Tĩnh Hàm bị một lực mạnh kéo xoay một vòng tròn, rồi ngã quỵ xuống đất, đầu gối đau đớn như muốn vỡ ra, tay bị bẻ ngược ra sau lưng, đau đớn hét lên.

Hết thảy diễn ra trong nháy mắt, không ai nghĩ hai cô gái này nói động thủ liền động thủ, càng không ngờ được, người ra tay trước là Cung Tĩnh Hàm, kết quả người quỳ xuống cũng là Cung Tĩnh Hàm.

Trong tay Cố Thu, Cung Tĩnh Hàm quả thực chẳng khác nào một con gà con.

Cô ta thét lên: “Anh họ cứu em!”

Mặt Cung Hành biến sắc, bước nhanh chạy tới, nắm lấy tay Cố Thu đang giữ tay Cung Tĩnh Hàm, lạnh lùng nói: “Buông tay!”

Anh ta dùng sức rất mạnh, cổ tay Cố Thu gần như bị bóp nát.

Nhưng Cố Thu không những không buông tay, mà cô còn đặt thỏ nhỏ lên vai, để rảnh tay trái, cũng nắm chặt lấy tay của Cung Hành, đồng thời khí lực của cô không hề thua kém anh ta.



Mặt Cung Hành thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sức mạnh của cô gái này thật sự mạnh mẽ như vậy sao!

Kẽo kẹt kẽo kẹt, cũng không biết cổ tay ai phát ra tiếng động, nhưng cả Cố Thu và Cung Hành đều không có lên tiếng, ánh mắt như lưỡi dao va chạm nhau, giống như đang đặt cược xem xương cổ tay ai sẽ vỡ trước, chỉ có Cung Tĩnh Hàm thét lên thảm thiết: “Tay của tôi! Tay của tôi!”

Cung Ôn Như hoảng loạn, nhào tới đánh Cố Thu.

Vị phu nhân đứng ở cửa nhìn thấy, khẽ cau mày, nói với chàng trai trẻ bên cạnh: “Tuyết Lân, đi giúp một tay.”

Nam nhân ánh mắt thanh tịch, yên tĩnh trầm mặc nghe vậy lập tức di chuyển.

Tại lúc Cung Hành rốt cục không thể chịu đựng được nữa, giơ lên tay trái muốn công kích Cố Thu, thì một bàn tay đeo găng tay màu trắng từ phía sau vươn tới, giữ chặt cánh tay của anh ta.

Hành động kia nhìn trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng tay của Cung Hành đang dồn lực nháy mắt không thể động đậy.

“Đủ rồi!”

Nam nhân trầm thấp nói.

Giọng nói mát lạnh như tuyết, ngắn gọn nhưng cứng rắn, Cung Hành thoáng chấn động, nhận ra người đối diện, ánh mắt thoáng vẻ kiêng dè.

Anh ta có chút không cam lòng, nhưng đến cùng cũng không dám tiếp tục nữa, nói với Cố Thu: “Chúng ta đồng thời buông tay.”

Nói rồi, anh ta chậm rãi buông lỏng tay ra khỏi tay Cố Thu, Cố Thu cũng không muốn dây dưa thêm, cũng thu tay về, nhưng ngay sau đó cô đẩy Cung Tĩnh Hàm về phía trước.

Cung Tĩnh Hàm lập tức ngã sấp xuống đất, va đập mạnh đến nỗi đau như xé, một tay vẫn giữ tư thế bị bẻ ngược ra sau, từ bả vai đến đầu ngón tay đều đau nhức, động cũng không dám động, oa oa khóc toáng lên.

Cung Hành tức giận nói: “Cô—”



Cố Thu thản nhiên nói: “Tôi đồng ý thả anh, nhưng không hứa thả cô ta một cách nhẹ nhàng.”

Cung Ôn Như bổ nhào tới ôm con gái, nước mắt lưng tròng.

Cung Hành không còn để ý đến việc tranh chấp với Cố Thu nữa, vội vàng xem xét tình trạng của Cung Tĩnh Hàm.

Cố Thu lùi lại một bước, tay phải khẽ run rẩy, cô đưa tay bỏ vào túi áo rộng rãi, khuôn mặt lạnh lùng chế giễu nhìn ba người kia.

Bất chợt cảm nhận được ánh mắt ai đó đang rơi trên người mình, cô ngẩng đầu, nhìn nam nhân vừa bước ra sau cùng.

Trước tiên nhìn thấy một gương mặt quá đỗi hoàn mỹ, con ngươi có màu nhạt, như in hình tuyết trắng vô tận, dù thái sơn có sụp đổ hay xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không lay động.

Nhìn thấy gương mặt này, ngọn lửa giận dữ trong lòng Cố Thu liền giống như bị dập tắt bởi một lớp băng tuyết.

Cô không kiềm chế được mà khựng lại một lúc.

Sau đó cô chậm rãi tỉnh táo lại.

Cô thật sự nên bình tĩnh hơn, bây giờ không phải thời điểm gây xung đột, ít nhất cũng phải tìm hiểu rõ ràng nội tình trong này đã.

Cố Thu nhìn xem người đàn ông này, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Đối phương không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn cô một cái rồi quay trở lại bên cạnh người phụ nữ tao nhã sau lưng.

Vị phu nhân kia bước tới, đôi giày cao gót gõ đều đều trên sàn nhà, nhìn Cung Tĩnh Hàm khóc lóc thảm thiết, thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ sao lại khóc thành dạng này? Còn không đưa nó đi bệnh viện kiểm tra xem.”

Cánh tay của Cung Tĩnh Hàm đã được giải phóng đến trước người, bả vai cũng có thể cử động, nhưng cô ta vẫn khóc thét lên, chỉ vào Cố Thu nói: “Tôi muốn báo cảnh sát, muốn kiểm tra thương tích, mau bắt cô ta lại!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau