Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Chương 42: Cô Ấy Có Màu Sắc
Editor: Lập Lòe
Nghe thấy hai chữ ‘báo cảnh sát’, sắc mặt Cung Ôn Như thoáng biến đổi.
Vị phu nhân kia chế giễu nhìn Cung Ôn Như, lời nói đầy ẩn ý: "Phải không? Muốn báo cảnh sát a? Vậy cũng không cần tìm người khác, nhà tôi cũng có người làm cảnh sát."
Cung Ôn Như tay run lên một chút, cúi mặt che đi ánh nhìn, nói: "Không cần làm phiền Trang phu nhân." Sau đó quay sang con gái nói: "Tốt rồi, Hàm Hàm, mau đứng dậy, ngồi bệt dưới đất thế này còn ra thể thống gì!"
Đôi mắt của bà ta ngầm mang theo sự nghiêm khắc, Cung Tĩnh Hàm lập tức không dám làm loạn nữa, thút tha thút thít đứng dậy, nhưng đáng tiếc, váy đã bị bẩn, tóc tai rối bời, trang điểm cũng lem luốc, nơi nào còn dáng vẻ công chúa nữa. Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt sàn đá cẩm thạch, cô ta kêu lên một tiếng, bụm mặt chạy về phía thang máy.
Trang phu nhân cười nói: "Nữ nhi này của cô, động thủ đánh người còn không nói, tính tình cũng quá kiêu căng."
Cung Ôn Như tức giận đến nghiến răng, co kéo khóe miệng, miễn cưỡng gượng cười nói: "Hàm Hàm vốn luôn là đứa trẻ hiểu chuyện biết lễ nghĩa, hôm nay có lẽ bị một ít kinh hãi." Bà ta ám chỉ nhìn về phía Cố Thu, đây là nói Cố Thu quá thiếu lễ phép, không có giáo dục, khiến Cung Tĩnh Hàm bị dọa sợ.
Cố Thu hoàn toàn phớt lờ lời nói sắc bén ấy, thậm chí không thèm liếc nhìn, chỉ khẽ gật đầu với vị phu nhân tao nhã kia rồi quay lưng bước về phía thang máy khác.
Nụ cười giả tạo trên mặt Cung Ôn Như lập tức đông cứng lại.
Khi vào gian phòng, Cố Thu đem chiếc túi nặng nề đặt xuống đất, kéo tay áo lên để nhìn cổ tay mình.
Từng vết hằn rõ ràng của ngón tay in lên, sưng to kịch liệt, toàn bộ tay cô không thể khống chế mà run nhẹ, muốn cầm gì đó thì run càng dữ dội hơn.
Ánh mắt Cố Thu lạnh lẽo, loại cảm giác này khiến cô nhớ lại kiếp trước, khi bàn tay bị giẫm nát, cảm giác bất lực vô năng.
Thỏ con nhìn xem tay cô, kêu chít chít có vẻ tự trách, vừa rồi nếu nó không chui ra, dẫn người kia tới, thì những chuyện sau đó đã không xảy ra.
Cố Thu điều động linh khí để xoa dịu cổ tay, vuốt vuốt đầu nó, an ủi: "Chỉ là nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi, vừa rồi tao đã dùng linh khí bảo vệ cổ tay, không bị thương đến gân cốt, rất nhanh liền khỏi rồi. Hơn nữa, nếu không nhờ có mày, tao làm sao có thể nhìn thấy chiếc dây chuyền đó. Vậy mà tao vẫn còn như một kẻ ngốc, mong chờ vào Cố Chính Đức, sáng mai còn định đến trại giam chờ nữa."
“Chít chít?” Vậy ngày mai không đi trại giam nữa sao?
“Không đi, tại sao phải ra ngoài để bị ướt mưa, chúng ta cứ ở đây, nắm bắt cơ hội từ xa.”
Cố Chính Đức muốn ra khỏi trại giam, khẳng định sẽ phải đi qua đây.
Nhưng đôi mẹ con kia đến cùng có quan hệ gì với Cố Chính Đức? Cô gái đó chắc hẳn cũng không phải con gái riêng của Cố Chính Đức, không có nửa điểm giống ông ấy.
Nhưng có thể khẳng định, ba người này từ sớm đã có liên hệ, căn bản không giống như những lời đồn đại sau này, Cố Chính Đức anh hùng cứu mỹ nhân rồi mới ôm được người đẹp về.
Ở trong đó còn bao nhiêu chuyện mà mình không biết?
...
Cung Hành ban đầu vốn định đưa mẹ con Cung Ôn Như đến liền rời đi, nhưng bây giờ anh ta vào phòng sắc mặt lập tức thay đổi, toàn bộ cánh tay phải cứng đờ, mồ hôi lạnh tuôn ra từ trán, vội gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ xem xét tay anh ta, kinh ngạc, ôi trời, sưng giống như cái chân giò lợn.
"Anh đây là bị thứ gì kẹp vậy? Nói không chừng tổn thương đến xương rồi, tốt nhất là nên đi bệnh viện kiểm tra."
"Anh cứ chữa cho tôi trước đi!"
Bị một nữ nhân dùng một tay bóp thành như vậy, mà chuyện này không chỉ có một người nhìn thấy, nếu cứ như vậy đi bệnh viện, chuyện này lan ra ngoài, anh ta còn mặt mũi nào nữa!
Bác sĩ đành phải làm theo, cho anh ta chườm lạnh, còn kê thuốc.
Rốt cục giày vò xong, quần áo Cung Hành gần như ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh ta chưa từng phải chịu thiệt như thế này, lại còn từ một người phụ nữ.
Anh ta hít sâu một hơi, đè xuống táo bạo trong lòng, để người đi hỏi tên của cô gái kia ở quầy lễ tân, nhưng lễ tân giữ kín miệng cực kì.
Anh ta đành gọi điện cho em trai: "Cô gái lần trước em gặp ở nhà sách tên gọi là gì? Đừng hỏi anh tại sao, nếu em không nói, anh sẽ mách ba mẹ là em yêu sớm."
Chỉ một câu uy hiếp này liền giúp anh ta có được câu trả lời mà mình muốn.
Cố Thu? Họ Cố?
Cung Hành nhíu mày, lập tức cho người điều tra, quả nhiên, Cố Thu chính là con gái của Cố Chính Đức!
Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây? Cô ấy đã biết cái gì rồi?
Cung Hành đi tới đi lui trong phòng, không được, phải đi tìm cô ta nói chuyện.
...
Trong phòng của Cung Ôn Như, Cung Tĩnh Hàm vẫn còn đang khóc nức nở, Cung Ôn Như kiên nhẫn lau nước mắt cho cô: "Được rồi, đừng khóc nữa, sáng mai còn đi gặp chú Cố của con, không thể để mắt sưng lên như vậy được."
Cung Tĩnh Hàm uể oải nói: "Con không muốn đi gặp ông ấy đâu, mẹ, vì cái gì mỗi tháng chúng ta đều phải đến gặp ông ta, đó chính là một kẻ giết người a!"
Sắc mặt Cung Ôn Như thay đổi.
Cung Tĩnh Hàm chu môi không vui hỏi: "Mẹ, mẹ sẽ không thật sự đợi ông ta ra tù rồi kết hôn với ông ta chứ? Con không muốn người như vậy làm cha con! Ông ta từng giết người, con sẽ bị người ta chế giễu, bị người xa lánh!"
Cung Ôn Như rũ xuống đôi mắt, chua xót cười, bà ta cũng đâu có muốn gả cho Cố Chính Đức?
Nghe thấy hai chữ ‘báo cảnh sát’, sắc mặt Cung Ôn Như thoáng biến đổi.
Vị phu nhân kia chế giễu nhìn Cung Ôn Như, lời nói đầy ẩn ý: "Phải không? Muốn báo cảnh sát a? Vậy cũng không cần tìm người khác, nhà tôi cũng có người làm cảnh sát."
Cung Ôn Như tay run lên một chút, cúi mặt che đi ánh nhìn, nói: "Không cần làm phiền Trang phu nhân." Sau đó quay sang con gái nói: "Tốt rồi, Hàm Hàm, mau đứng dậy, ngồi bệt dưới đất thế này còn ra thể thống gì!"
Đôi mắt của bà ta ngầm mang theo sự nghiêm khắc, Cung Tĩnh Hàm lập tức không dám làm loạn nữa, thút tha thút thít đứng dậy, nhưng đáng tiếc, váy đã bị bẩn, tóc tai rối bời, trang điểm cũng lem luốc, nơi nào còn dáng vẻ công chúa nữa. Nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt sàn đá cẩm thạch, cô ta kêu lên một tiếng, bụm mặt chạy về phía thang máy.
Trang phu nhân cười nói: "Nữ nhi này của cô, động thủ đánh người còn không nói, tính tình cũng quá kiêu căng."
Cung Ôn Như tức giận đến nghiến răng, co kéo khóe miệng, miễn cưỡng gượng cười nói: "Hàm Hàm vốn luôn là đứa trẻ hiểu chuyện biết lễ nghĩa, hôm nay có lẽ bị một ít kinh hãi." Bà ta ám chỉ nhìn về phía Cố Thu, đây là nói Cố Thu quá thiếu lễ phép, không có giáo dục, khiến Cung Tĩnh Hàm bị dọa sợ.
Cố Thu hoàn toàn phớt lờ lời nói sắc bén ấy, thậm chí không thèm liếc nhìn, chỉ khẽ gật đầu với vị phu nhân tao nhã kia rồi quay lưng bước về phía thang máy khác.
Nụ cười giả tạo trên mặt Cung Ôn Như lập tức đông cứng lại.
Khi vào gian phòng, Cố Thu đem chiếc túi nặng nề đặt xuống đất, kéo tay áo lên để nhìn cổ tay mình.
Từng vết hằn rõ ràng của ngón tay in lên, sưng to kịch liệt, toàn bộ tay cô không thể khống chế mà run nhẹ, muốn cầm gì đó thì run càng dữ dội hơn.
Ánh mắt Cố Thu lạnh lẽo, loại cảm giác này khiến cô nhớ lại kiếp trước, khi bàn tay bị giẫm nát, cảm giác bất lực vô năng.
Thỏ con nhìn xem tay cô, kêu chít chít có vẻ tự trách, vừa rồi nếu nó không chui ra, dẫn người kia tới, thì những chuyện sau đó đã không xảy ra.
Cố Thu điều động linh khí để xoa dịu cổ tay, vuốt vuốt đầu nó, an ủi: "Chỉ là nhìn có vẻ nghiêm trọng thôi, vừa rồi tao đã dùng linh khí bảo vệ cổ tay, không bị thương đến gân cốt, rất nhanh liền khỏi rồi. Hơn nữa, nếu không nhờ có mày, tao làm sao có thể nhìn thấy chiếc dây chuyền đó. Vậy mà tao vẫn còn như một kẻ ngốc, mong chờ vào Cố Chính Đức, sáng mai còn định đến trại giam chờ nữa."
“Chít chít?” Vậy ngày mai không đi trại giam nữa sao?
“Không đi, tại sao phải ra ngoài để bị ướt mưa, chúng ta cứ ở đây, nắm bắt cơ hội từ xa.”
Cố Chính Đức muốn ra khỏi trại giam, khẳng định sẽ phải đi qua đây.
Nhưng đôi mẹ con kia đến cùng có quan hệ gì với Cố Chính Đức? Cô gái đó chắc hẳn cũng không phải con gái riêng của Cố Chính Đức, không có nửa điểm giống ông ấy.
Nhưng có thể khẳng định, ba người này từ sớm đã có liên hệ, căn bản không giống như những lời đồn đại sau này, Cố Chính Đức anh hùng cứu mỹ nhân rồi mới ôm được người đẹp về.
Ở trong đó còn bao nhiêu chuyện mà mình không biết?
...
Cung Hành ban đầu vốn định đưa mẹ con Cung Ôn Như đến liền rời đi, nhưng bây giờ anh ta vào phòng sắc mặt lập tức thay đổi, toàn bộ cánh tay phải cứng đờ, mồ hôi lạnh tuôn ra từ trán, vội gọi bác sĩ đến.
Bác sĩ xem xét tay anh ta, kinh ngạc, ôi trời, sưng giống như cái chân giò lợn.
"Anh đây là bị thứ gì kẹp vậy? Nói không chừng tổn thương đến xương rồi, tốt nhất là nên đi bệnh viện kiểm tra."
"Anh cứ chữa cho tôi trước đi!"
Bị một nữ nhân dùng một tay bóp thành như vậy, mà chuyện này không chỉ có một người nhìn thấy, nếu cứ như vậy đi bệnh viện, chuyện này lan ra ngoài, anh ta còn mặt mũi nào nữa!
Bác sĩ đành phải làm theo, cho anh ta chườm lạnh, còn kê thuốc.
Rốt cục giày vò xong, quần áo Cung Hành gần như ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh ta chưa từng phải chịu thiệt như thế này, lại còn từ một người phụ nữ.
Anh ta hít sâu một hơi, đè xuống táo bạo trong lòng, để người đi hỏi tên của cô gái kia ở quầy lễ tân, nhưng lễ tân giữ kín miệng cực kì.
Anh ta đành gọi điện cho em trai: "Cô gái lần trước em gặp ở nhà sách tên gọi là gì? Đừng hỏi anh tại sao, nếu em không nói, anh sẽ mách ba mẹ là em yêu sớm."
Chỉ một câu uy hiếp này liền giúp anh ta có được câu trả lời mà mình muốn.
Cố Thu? Họ Cố?
Cung Hành nhíu mày, lập tức cho người điều tra, quả nhiên, Cố Thu chính là con gái của Cố Chính Đức!
Tại sao cô ấy lại xuất hiện ở đây? Cô ấy đã biết cái gì rồi?
Cung Hành đi tới đi lui trong phòng, không được, phải đi tìm cô ta nói chuyện.
...
Trong phòng của Cung Ôn Như, Cung Tĩnh Hàm vẫn còn đang khóc nức nở, Cung Ôn Như kiên nhẫn lau nước mắt cho cô: "Được rồi, đừng khóc nữa, sáng mai còn đi gặp chú Cố của con, không thể để mắt sưng lên như vậy được."
Cung Tĩnh Hàm uể oải nói: "Con không muốn đi gặp ông ấy đâu, mẹ, vì cái gì mỗi tháng chúng ta đều phải đến gặp ông ta, đó chính là một kẻ giết người a!"
Sắc mặt Cung Ôn Như thay đổi.
Cung Tĩnh Hàm chu môi không vui hỏi: "Mẹ, mẹ sẽ không thật sự đợi ông ta ra tù rồi kết hôn với ông ta chứ? Con không muốn người như vậy làm cha con! Ông ta từng giết người, con sẽ bị người ta chế giễu, bị người xa lánh!"
Cung Ôn Như rũ xuống đôi mắt, chua xót cười, bà ta cũng đâu có muốn gả cho Cố Chính Đức?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất