Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế

Chương 46: Mưa Đen Giáng Thế, Cung Ôn Như Tranh Công

Trước Sau
Editor: Lập Lòe

Cố Thu cầm hộp đồ quay trở lại phòng, mở ra xem, bên trong là một lọ thuốc mỡ và một tờ hướng dẫn sử dụng, thuốc này có tác dụng tiêu sưng, giảm bầm tím.

Cố Thu không cần dùng đến thứ này, cô có thể dùng linh khí để tiêu sưng cho mình. Tuy nhiên, lòng tốt từ người xa lạ này thật khó có được.

Cô ngả lưng xuống giường lớn, hiện tại đã là hơn một giờ sáng, mọi việc gần như đã rõ ràng. Nếu như bây giờ trở về huyện Tây Vũ ngay, dù có chút gấp gáp, nhưng cũng không phải là không làm được.

Nhưng rốt cục vẫn chưa hoàn toàn làm rõ ràng mọi chuyện, cô do dự một chút, rồi quyết định chưa về vội.

Giống như cô trước đó đã từng nói với Lưu Hoành Phú, khi cô sẵn sàng nhẫn nhịn, thì bất kể đối đãi thế nào cô cũng chịu được, nhưng một khi không muốn nhẫn nhịn nữa, cô sẽ đòi lại gấp bội.

Đối với Cố Chính Đức cũng vậy, thời điểm khi cô còn có hy vọng ở ông ta, cô không ngần ngại sống như một kẻ hèn nhát trong sự giả dối, nhưng bây giờ cô đã hết hy vọng, thì những mong đợi trước đây phản phệ, cũng trở thành điên cuồng.

Cứ để Cố Chính Đức cùng người phụ nữ kia tái hiện lại câu chuyện ‘giai thoại tình yêu’ đẹp đẽ giống như kiếp trước, để bọn họ trở thành người đứng trên người khác ư? Cô không cam tâm.

Cố Thu đưa ra quyết định, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó sửa soạn lại bản thân, xuống quầy lễ tân hỏi phòng của Trang phu nhân ở đâu.

Nhân viên lễ tân không muốn tiết lộ, Cố Thu nói: “Vị phu nhân đó đã tặng cho tôi thuốc mỡ, tôi chỉ muốn cảm ơn bà ấy.”

Nhưng nhân viên vẫn từ chối tiết lộ thông tin của khách hàng.

Cố Thu bất đắc dĩ, khách sạn này lớn như vậy, cô không thể gõ cửa từng phòng được.

Cô đành nói: “Vậy tôi có một thứ muốn nhờ cô giao cho bà ấy, hiện tại liền đưa đi.”

Nhân viên lễ tân đồng ý.



Cố Thu liền đem ảnh chụp màn hình thông báo về mạt thế từ điện thoại của mình, sử dụng máy in trong khách sạn in ra.

Nhân viên lễ tân nhìn thấy nội dung thì cười phá lên.

“Cô còn tin vào cái này à?”

Cố Thu mang vẻ mặt rất bình thường nói: “Đây là cách nói ở huyện Tây Vũ của chúng tôi, người dân bên kia ai cũng tin vào điều này, nhà nào cũng dán một tờ thông báo này lên, từ nửa tháng trước đã chuẩn bị cho mạt thế rồi.”

Mấy nhân viên lễ tân nhìn nhau, đều cảm thấy hoang đường, như thể đang nghe một câu chuyện của những người ngu ngốc.

Cố Thu cũng không bận tâm bọn họ nghĩ gì, yêu cầu họ đưa tờ giấy đi luôn.

Một lát sau, nhân viên lễ tân quay lại nói tờ giấy đã được đưa qua, bên kia cũng nói cảm ơn, nhưng cũng chỉ có vậy.

Cố Thu biết, để cho người khác tin tưởng mạt thế đang đến là rất khó, ngay cả người dân huyện Tây Vũ, nếu không có những chuyện phía trước làm nền, cũng sẽ không ai tin.

Thôi, cô nhắc nhở lần này, cũng là vì thuốc mỡ và nam nhân kia không chỉ không làm ầm lên, mà còn giúp cô kéo Cung Hành đi.

Còn việc nó có tác dụng đến đâu thì cũng tùy.

Không biết có phải bởi vì bị nam nhân kỳ lạ đó làm phân tâm hay không, cô cứ tưởng rằng đêm nay sẽ buồn bã tức giận đến không ngủ được, nhưng thực tế là tối hôm đó cô đã ngủ rất ngon.

Một đêm không mộng mị, tỉnh dậy thì trời đã sáng choang, nhìn đồng hồ thì đã tám giờ.

Cố Thu kéo rèm cửa sổ, nhìn ra thế giới bên ngoài, bỗng nhiên cảm thấy mình như được tái sinh, cô đã hoàn toàn tạm biệt quá khứ rồi, từ hôm nay trở đi, cô không còn mẹ, cũng không còn cha nữa.



Cô vuốt ve thỏ con cũng vừa mới tỉnh giấc, nói: “Thỏ con, để tao đặt tên cho mày nhé?”

Thỏ nhỏ dụi dụi con mắt, ngái ngủ nhìn cô.

Cố Thu nói: “Tao gặp mày vào mùa đông, vậy đặt tên mày là Đông Đông nhé, có được không? Tao là Thu Thu, mày là Đông Đông, từ nay về sau chúng ta sẽ sống cùng nhau, mày muốn cái gì, tao sẽ cố gắng giúp mày làm được.”

Điều kiện tiên quyết là, không bao giờ được phản bội cô, tổn thương cô.

Cố Thu xuống quầy lễ tân hỏi, nghe nói nhóm người Trang phu nhân đã rời đi, vợ và con gái tương lai của Cố Chính Đức cũng đã đi.

Còn Cung Hành thì không ai biết tung tích anh ta ở đâu, có lẽ đã rời đi từ tối hôm qua.

Cố Thu nghĩ, không biết nam nhân kia đã đưa Cung Hành đi đâu rồi.

8 giờ 30, Cố Thu ăn xong bữa sáng buffet tại khách sạn. Đây là bữa ăn bình thường cuối cùng, đầu bếp khách sạn tay nghề không tệ, Cố Thu ăn rất nhàn nhã hưởng thụ. Sau đó cô mua hai thùng nước khoáng, một ít thức ăn nhanh, nhân viên lễ tân cười hì hì hỏi: “Để chuẩn bị cho mạt thế à?”

Hôm nay, hai nhân viên lễ tân này không phải là người đã trực ban đêm qua, nhưng hiển nhiên tin tức về mạt thế đã lan truyền trong nội bộ của bọn họ, đều đem chuyện này ra làm chuyện cười.

Cố Thu gật đầu: “Cứ chuẩn bị trước thôi.”

Nhân viên lễ tân vẫn cười.

Cố Thu nghĩ, khi mưa đen rơi xuống, các người sẽ biết thế nào là đáng sợ.

Cô nhìn về phía bồn hoa trước khách sạn, hỏi: “Tôi có thể lấy một ít đất không?”

Nhân viên lễ tân có chút hiếu kỳ, nhưng bởi vì đây là vị khách mà Trang phu nhân đã phân phó bọn họ chiếu cố tận tình, liền đồng ý, còn đưa cho Cố Thu một chậu cây nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau