Cá Không Có Chân

Chương 38: Hay Là Hai Cây? 

Trước Sau
Trong phòng, mặt bàn vốn hỗn độn hiện tại lại càng hỗn độn.

Diêu Nguyệt Ảnh gọi tên anh, gọi Cung Trạch Dã, người đàn ông trong chớp mắt hơi tức giận, trừng mắt nhìn sang.

Thiếu niên không còn rảnh chơi điện thoại, phản ứng cơ thể của cậu từ lâu đã căng cứng theo “Cuộc chiến” kịch liệt của hai người, cậu đè tay lên háng, muốn đứng dậy bỏ đi nhưng lại nhìn thấy Lương Nghiêm Húc đang quang minh chính đại không hề che giấu thưởng thức cảnh ân ái cuồng nhiệt đang diễn ra trước mắt.

Tay vô cùng thản nhiên xoa nắn ở háng, điều chỉnh một chút, nhìn thấy hứng lên, thậm chí còn bóp vài cái để thỏa mãn cơn thèm khát.

Đây là người lớn sao? Cậu sắp ngất rồi, muốn đi, muốn đứng dậy nhưng bên tai truyền đến tiếng rên rỉ dâm đãng liên tục thu hút người ta, lý trí của cậu bị đóng băng tại đây, không thể tự thoát ra được trong từng tiếng thở hổn hển và rên rỉ của thiếu nữ.

Thiếu nữ gọi tên Cung Trạch Dã, cậu đã nhắc nhở rằng không được gọi chữ cuối cùng nhưng cô chưa bao giờ nghe lọt tai, gọi một tiếng chọc giận người đàn ông trên người, dễ dàng bóp chặt cổ cô, dùng một chút lực, cô liền không thở được, sau đó dần dần, dần dần, má đỏ bừng, cổ tím tái, mồ hôi từ trán tuôn xuống, cảm giác cận kề cái chết nhưng không khiến Diêu Nguyệt Ảnh cảm thấy sợ hãi, chỉ cười, với sự đàn áp và ác ý đơn phương của anh, cô cười rạng rỡ như gió xuân,

“Cung Trạch Dã, chơi chết tôi đi.”

Đâm vẫn chưa đủ mạnh, anh nói xem.

Cô nhìn anh chằm chằm, thịt trong huyệt hút chặt, thân gậy thịt rút ra cũng có thể nghe thấy tiếng nhớp nháp, luyến tiếc không nỡ lại liều chết hút không buông, thật trơ tráo, làm sao người đàn ông có thể chịu được sự khiêu khích.

Anh a một tiếng, cảm thấy vô cùng thú vị, những ngón tay siết cổ nới lỏng ra vài phần, cô liền bắt đầu thở hổn hển ho sặc sụa, anh vỗ vào má cô, đứng dậy cởi bỏ hoàn toàn trói buộc ở dưới thân, chiếc quần lót màu xám vo tròn thành một cục, sau đó nhét vào miệng cô mà không thương tiếc.

Không có mùi gì lạ, có lẽ có một chút, Diêu Nguyệt Ảnh kêu lên mấy tiếng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cô ngã xuống ghế sofa nhìn anh một cước đá lệch cái bàn gỗ, chân bàn gỗ cọ xát trên mặt đất phát ra tiếng ken két chói tai, quả bóng mini sắc rực rỡ theo bên cạnh bàn lăn xuống đất, chai rượu cũng đổ, Lương Nghiêm Húc chưa kịp uống mấy ngụm, anh ta đưa tay ra đỡ, thấy chiếc bàn xiên xẹo nhô ra một chỗ nhỏ, vừa đủ để anh vận động cơ thể.

Anh dễ dàng nhấc bổng thiếu nữ lên, nâng cao mông, bất chấp việc cô có chống đỡ được hay không hoặc có muốn chìm vào chiếc ghế sofa êm ái không.



Anh mặc kệ, làm cô, làm chết cô.

Cây gậy thịt một lần nữa đưa vào nơi sâu nhất, tiến vào thật nhanh, tiếp theo là tiếng va chạm dữ dội liên hồi.

Lương Nghiêm Húc thấy cổ họng nóng ran, anh ta nhìn chằm chằm Cung Trạch Dã đang hung hăng làm tình, rút ra rồi lại đâm vào, tiếng dâm đãng ướt át khuấy động dây thần kinh của người đàn ông, anh ta không chịu nổi, nhất là cô nằm sấp ở đó, mông vểnh lên thật cao, vì phối hợp với chiều cao của anh mà cả người gần như treo lơ lửng, thân thể run rẩy lắc lư, hai tay bấu chặt vào ghế sofa không buông, đầu ngón tay đỏ bầm.

“Chát chát chát”

“Ưm...”

Cô thở hổn hển, thanh âm nặng nề, giữa lúc lay động, quần lót bị tuột ra, bị cô đẩy ra bằng đầu lưỡi. Mép thịt co lại, cái huyệt chưa từng được đàn ông làm qua lúc này không biết thỏa mãn mà kẹp chặt lấy người ta, càng đâm vào một lúc thì tiếng kêu càng nghe như muốn làm người ta đè cô xuống làm.

“Chơi chết tôi, phải mạnh hơn nữa...”

Không được nha, thế này Trình Hân có thỏa mãn không?

Cô hỏi anh, vừa hỏi xong thì lực đạo càng lúc càng mạnh, tiếng chát chát càng dày đặc, cả người cô run lên, eo vừa căng vừa đau, chỗ giữa hai chân bị thao đến mức không biết thế nào, đung đưa, thân thể treo trên người anh lắc lư như giẻ rách, nhưng lại rất ngứa.

“Ha a... cắm... cắm sâu hơn nữa...”

Phải làm như vậy, cô hô hấp dồn dập, nức nở vài tiếng, âm điệu run rẩy, hai đầu nhũ hoa trên không trung cũng lắc lư không ngừng. Tốt nhất anh nên yêu cái thể xác này, như vậy mới có lần thứ hai, thứ ba, vô số lần, chỉ có như vậy... chỉ có như vậy...

Cậu thấy con chó nhỏ hèn hạ mà cậu khinh bỉ làm tình với thần linh của cậu, cậu sẽ nghĩ sao?

Trình Hân à.



Cảnh tượng này quá mức dâm loạn.

Lương Nghiêm Húc không phải người đàn ông liệt dương gì, nghe Diêu Nguyệt Ảnh gọi như vậy, anh ta không chịu nổi, nướu răng ê ẩm, đầu lưỡi liếm qua từng kẽ răng, cảm thấy rất khó chịu nhưng lại rất ngứa, anh ta muốn nghiến chặt cô như cắn con mồ, cô đã khiêu khích anh ta nhiều lần, lần nào cũng trúng đích.

Có người phụ nữ nào dám nói như vậy không, chán sống rồi sao, chơi quá bạo lực không sợ chết người à, Cung Trạch Dã có thể dễ dàng bắt lấy cô đè dưới thân chơi chết.

Nhưng cái lỗ ướt át kia hết lần này tới lần khác giống như thật sự không thỏa mãn, hút vào không có giới hạn, tiếng nước ướt át tràn ra từng mảng lớn, làm ướt đẫm cả cây gậy thịt của người đàn ông. Lông mu của anh dính nước, tần suất ra vào ngày càng dày đặc. Tiếng nước dâm đãng gần trong gang tấc, nhìn cái huyệt vừa mới bị phá trinh đang ở trước mặt, đang mút lấy cây gậy thịt c còn ồn ào không đủ tàn nhẫn, muốn chơi chết cô, còn muốn chơi thế nào nữa?

Vậy thì... chơi hai cây?

“Ê, Dã.”

Lương Nghiêm Húc gọi anh, người đàn ông đang ra vào hăng say, mắt đỏ ngầu, anh chỉ nhìn thoáng qua, liền vội vàng tát vài cái vào cặp mông cong vút của thiếu nữ.

“Sao thế?”

“Nếu cậu không được, thì hay là chúng ta thay phiên nhau chơi.”

Lương Nghiêm Húc mặt dày đề nghị, anh ta cũng không quan tâm nhiều nữa, đưa tay kéo quần ra, một cây gậy thịt dài thô kệch nóng bỏng nhảy dựng lên.

“Cậu hỏi cô ấy đi.”

Cung Trạch đưa tay vỗ vai cô, Diêu Nguyệt Ảnh quay đầu lại, nhìn anh ta một cái, mím môi rồi quay đầu đi.

Lương Nghiêm Húc tức điên lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau