Chương 2: Em trai.
Vừa về đến nhà, phía sau cánh của liền có một cái đầu tròn vo chạy về phía Bùi Hướng Dương, đó là em trai tám tuổi Bùi Ngọc của cậu vui vẻ reo lên, " Anh ơi, anh!"
Bùi Ngọc nhỏ hơn Bùi Hướng Dương 1 tuổi là nhân vật thụ chính vạn nhân mê.
Ngoại hình hai anh em lớn lên rất giống nhau, khi học mẫu giáo người lớn rất hay nhận sai hai người. Cho đến khi lên sơ trung mới có chút khác biệt.
Bùi Hướng Dương nhìn em trai như một khuôn mẫu khắc ra với mình, đáy lòng có tư vị không rõ. Nhìn như là hai anh em lớn lên giống nhau như vậy tại sao vận mệnh và sự hoan nghênh dành cho bọn họ là hoàn toàn khác nhau. Nếu nói Bùi Ngọc là vạn nhân mê, chỉ sợ cậu chính là pháo hôi nhỏ vạn người ngại.
Bùi gia có ba đứa con, anh hai Bùi Quyết Minh, anh ba Bùi Hướng Dương và em út Bùi Ngọc.
Bùi Ngọc được sinh ra trong thời điểm mẹ khó sinh, sức khỏe bà vẫn luôn không tốt trong nhà vì cậu mà rầu thúi ruột. Dù kinh tế trong nhà có khó khăn là vì lo cho con trai út xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mấy năm nay Bùi gia đã mời gia sư đến nhà dạy học cho Bùi Ngọc.
Bùi Tử Giang và Phương Nhã Lan gánh vác không nổi tiền viện phí của đứa con út và tiền mời gia sư, ba Bùi mới rời đi xí nghiệp trong nước mà dứt khoát mạo hiểm tham gia vào thương trường kinh doanh. Phương Nhã Lan ban đầu là giáo viên âm nhạc cũng tìm thêm việc làm khác.
Vợ chồng Bùi gia thường xuyên vắng nhà vì vậy chỉ đành nhờ hàng xóm là vợ chồng Tần Vọng Thủy chăm nom mấy đứa nhỏ.
Sức khỏe Bùi Ngọc kém bị ba mẹ ra lệnh, ít khi được ra khỏi nhà. Cha mẹ đều có công tác bận rộn, anh hai thì ở kí túc xá suy cho cùng người ở bên cạnh Bùi Ngọc nhiều nhất vẫn là Bùi Hướng Dương. Bùi Ngọc hoàn toàn ỷ lại người anh này, từ nhỏ đã nói rằng muốn cùng anh ba ở bên cạnh nhau vĩnh viễn về sau.
Bùi Hướng Dương đương nhiên sẽ không để chuyện này trong lòng nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, không hiểu vì sao vẫn luôn gặp trắc trở trong khi tìm việc làm, nếu như đã tìm được thì ngày hôm sau sẽ bị sa thải. Lúc cùng đường cậu được Bùi Ngọc thu lưu cho ở lại biệt thự, trong lòng Bùi Hướng Dương có băn khoăn cảm thấy bản thân cậu làm anh trai mà quá vô dụng. Tốt nghiệp xong rồi lại thành kẻ thất nghiệp, em trai thì không biết từ lúc nào đã tự mua được 1 căn biệt thự.
Có nhiều người không phân biệt được hai anh em, thực tế là khi còn nhỏ Bùi Ngọc bị bệnh nên so với cậu thân hình có nhỏ gầy hơn. Lúc học cao trung, thân hình Bùi Ngọc mới khỏe mạnh hơn rất nhanh đã cao hơn Bùi Hướng Dương cả nửa cái đầu.
Từ khi bước vào nhà cậu vẫn bị Bùi Ngọc ôm chặt như là sợ cậu chạy đi mất, nhìn có vẻ quá dính người. Bùi Hướng Dương nhìn em trai gầy yếu có cảm giác không chân thật, đời trước Bùi Ngọc đùa giõn, đè cậu dưới thân, Bùi Hướng Dương bị đè đến mức không thể động đậy được.
Cậu muốn cắt cặp sách, Bùi Ngọc ôm cậu làm cậu không thể làm gì. May là lúc này Bùi Ngọc không phải đối thủ của cậu, tránh khỏi cái ôm tháo cặp đặt một bên, vừa quay lại thấy Bùi Ngọc có vẻ không cao hứng nhìn cậu.
Bùi Ngọc bĩu môi, rất uất ức trách cứ, " Anh trai không thương Ngọc Ngọc nữa."
Bùi Hướng Dương dở khóc dở cười, cậu đi qua sờ đầu đứa trẻ biểu đạt là cậu vẫn thích em trai.
.
Bùi Hướng Dương nắm tay em trai, gõ cửa nhà hàng xóm.
Trần Vọng Thủy mở cửa thấy hai đúa bé đáng yêu đứng ngoài cửa, theo bản năng sờ đầu Bùi Hướng Dương trước, đứa bé dứng kế bên đã thò đầu qua, ông xoa đầu cả hai đứa trẻ. " Mau vào đi nào, cô mấy đứa đang làm đồ ăn ngon cho cả hai đó."
Bùi Hướng Dương thích ăn cá hấp và cá chiên, vì cá có xương Bùi Ngọc không thích ăn nên Bùi gia cũng không nấu món cá. Chỉ có ở đây cậu mới có thể ăn món ăn mình thích.
Trần Vọng Thủy gắp con cá chiên duy nhất cho vào chén Bùi Hướng Dương, liền nghe Bùi Ngọc bên cạnh nói " Ngọc Ngọc cũng muốn ăn cá."
Ông nhìn về phía Bùi Ngọc " Tiểu Ngọc, chú nhớ con không thích ăn cá mà nhỉ?"
Bùi Ngọc nhìn Trần Vọng Thủy lại nhìn Bùi Hướng Dương " Ngọc Ngọc muốn ăn."
Trong nhà từ nhỏ đã giáo dục Bùi Hướng Dương phải nhường nhịn cho em trai sức khỏe yếu, đời trước Bùi Hướng Dương vẫn luôn nghe theo chấp hành đúng quy tắc, cậu cầm chén cá chiên đẩy đến chỗ Bùi Ngọc "Đây, đây nè Ngọc Ngọc."
Bùi Ngọc cười, nãi thanh nãi khí nói, "Ngọc ngọc yêu anh trai nhất."
Cơm nước xong cả hai đi về nhà, Bùi Hướng Dương giúp em trai tắm rửa, khăn tắm để quá cao cậu phải bắt ghế nhỏ đứng lên kéo khăn xuống. Cho đến khi Bùi Ngọc lau khô người rồi, Bùi Ngọc một hai đòi Bùi Hướng Dương ôm về phòng.
Khoản cách tuổi tác cả hai không lớn, Bùi Hướng Dương cơ hồ là đỡ lấy hết sức gian nan.
Khi ngủ Bùi Ngọc như là sợ cậu bỏ đi vẫn luôn nắm một cây ngón út cậu.
Bùi Hướng Dương đã lâu chưa thấy mặt yếu ớt như vậy của em trai, đáy lòng mềm mại cực kỳ.
Bùi Ngọc dùng khuôn mặt cọ cọ Bùi Hướng Dương, "Anh trai dỗ Ngọc ngọc ngủ đi."
"Ừm."
Bùi Hướng Dương nằm bên cạnh Bùi Ngọc, Bùi Ngọc lúc này mới an tâm nhắm mắt ngủ.
Chẳng được bao lâu, người bên cạnh đã vang lên tiếng ngáy nho nhỏ. Bùi Hướng Dương mở mắt ra nhìn căn phòng tối tăm, nơi này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, còn có em trai nằm bên cạnh.
Bùi Hướng Dương nhắm mắt rồi mở mắt, lại nhắm mắt rồi mở mắt, còn nhân tiện nhéo mình một cái xác định đây là sự thật. Đầu óc lại bắt đầu loạn lên.
Đời trước cậu bình thường lại thất bại, thường xuyên bị người khác ghét bỏ, cho nên cậu không hối hận khi nhận một dao thay Bùi Ngọc. Cùng với Bùi Ngọc người gặp người thích so sánh thì cậu quả thực là mang lại hỗ thẹn cho cha mẹ. Vậy nên cậu và Bùi Ngọc nếu phải chọn một người hy sinh. Người chết là cậu, vốn cậu không quan trọng gì, cha mẹ cũng sẽ không quá đau lòng.
Bùi Ngọc được yêu thích như vậy thậm chí có vài người yêu đến điên cuồng muốn gϊếŧ hắn, vậy người anh trai vô dụng này có thể làm những gì đây?
Bùi Hướng Dương suy nghĩ thật lâu, cậu vốn dĩ không thông minh hiện tại ý thức cũng dừng lại trong thân thể non nớt có vẻ càng thêm trì độn.
Bùi Hướng Dương rón ra rón rén bò xuống giường, trộm mở đèn bàn dựa theo ký ức nỗ lực viết ra những sự việc mấu chốt mà cậu có thể nhớ trên giấy.
Cường đoạt hào đoạt, thanh mai trúc mã, thế thân, hào môn thế gia thể chất, vạn nhân mê, khoa chỉnh hình.
Mấy từ phía trước Bùi Hướng Dương đều biết chúng có ý tứ gì, chỉ duy nhất 'khoa chỉnh hình' là không hiểu. Là nói Bùi Ngọc từ nhỏ thân thể không tốt, muốn đi khoa chỉnh hình sao?
Bùi Hướng Dương tiếp tục liệt ra mấy cái tên nam nhân có dây dưa với Bùi Ngọc cậu có thể nhớ.
Người thứ nhất là vai chính công Tần Nghiêu.
Người thứ hai là Lâm Tương Bắc.
......
Cuối cùng một là kẻ tàn nhẫn độc ác nhất - vai ác Hạ Sanh.
Thời điểm viết đến tên Hạ Sanh, Bùi Hướng Dương cảm thấy lồng ngực mình đột nhiên thắt lại đau đớn, Hạ Sanh đâm cậu một đao, cảm giác đau đớn vẫn rõ ràng như cũ. Cho nên khi viết hai chữ kia nét bút cậu có hơi khó coi, viết càng thêm xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bùi Ngọc từ nhỏ đã người gặp người thích, sau khi lớn lên thu hút được nhiều bạn nam như vậy cũng không hiếm lạ. Nhưng Bùi Ngọc cùng Hạ Sanh sao lại ở bên nhau nhỉ? Bùi Ngọc vẫn luôn bị Bùi gia bảo vệ rất tốt, thẳng đến cao trung mới bắt đầu đi học giống các bạn khác. Hạ Sanh là bạn học thời tiểu học của Bùi Hướng Dương mà cậu cũng không biết rõ, theo lý mà nói hai người kia cũng không có liên quan gì đến nhau.
Ở trong trí nhớ Bùi Hướng Dương, lần duy nhất hai người gặp mặt là lần cô giáo chia nhóm nhỏ. Bùi Hướng Dương và Hạ Sanh được vào cùng nhóm, khi đó Bùi Ngọc bảo Trần Vọng Thủy dẫn hắn đi tìm cậu nên cả hai mới gặp nhau.
Bùi Hướng Dương sâu kín thở dài. Xem ra nhận được sự yêu thích từ người khác cũng không phải chuyện tốt. Nếu không có biện pháp thay đổi thể chất vạn nhân mê của Bùi Ngọc vậy phải xuống tay từ phía Hạ Sanh.
Nếu Hạ Sanh không hắc hóa, nếu Hạ Sanh không có thích Bùi Ngọc vậy có phải tất cả đều còn cơ hội làm lại.
Nghĩ đến đây Bùi Hướng Dương phấn khởi nắm chặt tờ giấy, đột nhiên cảm giác đầu có chút hưng phấn. Từ ngày mai bắt đầu, cậu phải đối xử với Hạ Sanh tốt một chút, như vậy nếu như vẫn không thể tránh một bước cuối cùng kia, chỉ mong khi Hạ Sanh xuống tay có thể nhẹ một chút. Vết đâm kia, thật sự quá đau.
Hạ Sanh rõ ràng biết là cậu sợ đau nhất.
·
Qua nửa đêm, Bùi Hướng Dương đã phát một hồi thiêu, trong nhà không ai phát hiện.
Cậu ngựa quen đường cũ xuống giường, đi tìm hòm thuốc lấy viên thuốc uống vào, toàn bộ quá trình không có quấy nhiễu đến bất cứ ai.
·
Ngày hôm sau đi học, Bùi Hướng Dương vừa bước vào phòng học đầu tiên đã tìm thân ảnh Hạ Sanh.
Hạ Sanh là người trầm mặc, ngay cả chỗ ngồi cũng ở góc cuối phòng học, đây như là bị ngăn cách khỏi thế giới.
Bùi Hướng Dương buông cặp sách ngồi xuống, phát hiệnHạ Sanh bình thường tới rất sớm hôm nay cư nhiên chưa tới lớp, kế tiếp suốt một ngày hôm nay Hạ Sanh không có đi học.
Buổi chiều tan học bạn học lần lượt được đón về, không ai đến đón cũng tốp năm tốp ba cùng nhau đi về nhà.
Bạn nữ cột tóc hai sừng hỏi Bùi Hướng Dương, "Bùi Hướng Dương, ba mẹ cậu vẫn chưa tới sao?"
Bùi Hướng Dương vừa định mở miệng, bé gái đã xoay đầu vẫy tay về phía cửa, nhanh chóng chạy ra cửa hưng phấn mà kêu, "Mẹ ơi!"
Bùi Hướng Dương nhìn người phụ nữ ôm đứa trẻ vào trong lòng ngực, đáy lòng có chút hâm mộ. Trong hồi ức, từ khi Bùi Ngọc sinh ra cậu không còn được ba mẹ ôm nữa.
"Dương Dương, ở phân xưởng có chút việc nhỏ nên chú tới chậm. Đi, chú Trần dẫn con về nhà. Hôm nay cô của con mua cá mà hai anh em thích ăn đấy, về nhà ăn cá thôi nào." Không hề ngoài ý muốn, hôm nay người tới đón Bùi Hướng Dương vẫn là Trần Vọng Thủy. Đáy lòng cậu có chút mất mát bản thân không nói rõ. Cậu cho rằng hôm qua cô Lý đã nói như vậy, hôm nay ba hoặc mẹ sẽ đến đón cậu. Nhưng trên mặt Bùi Hướng Dương vẫn tươi ngoan ngoãn cười xán lạn như cũ, ngoan ngoãn nắm tay Trần Vọng Thủy cùng ông về nhà.
Trên bàn cơm, Bùi Ngọc hỏi Trần Vọng Thủy, "Chú Trần, ba mẹ khi nào mới về ạ?"
Trần Vọng Thủy cùng vợ ông - Trương Phượng Tiên liếc nhau, ngay sau đó xoay đầu nhẹ giọng nói với Bùi Ngọc "Ba mẹ muốn kiếm tiền để mua đồ chơi mới cho Bùi Ngọc đấy, làm việc thêm một chút nữa mới về."
Bùi Ngọc có chút mất mát trả lời "Dạ", đột nhiên lại ôm cánh tay Bùi Hướng Dương cười nói, "Không sao hết, có anh trai bên cạnh là được rồi."
Cơm nước xong, Bùi Hướng Dương chủ động hỗ trợ dọn chén đũa, Trương Phượng Tiên từ phòng bếp ra vội vàng khuyên can, "Cháu cứ để cô." Trương Phượng Tiên sờ đầu Bùi Hướng Dương, "Con gái cô mà được ngoan như Dương Dương như vậy thì tốt rồi."
Trần Vọng Thủy cùng Trương Phượng Tiên chỉ có một cô con gái đang học cao trung, trường cao trung này có kí túc xá nên không thường về nhà. Không có con bầu bạn bên cạnh cả hai vợ chồng tịch mịch, cho nên Trần Vọng Thủy cũng rất thích mấy đứa con ngoan ngoãn bên Bùi gia.
Trương Phượng Tiên ở phòng bếp rửa chén, Trần Vọng Thủy ở bên cạnh gọt trái cây. Hai người nói chuyện trong bếp đều được truyền ra ngoài "Lúc chiều nay đi về nhà, em nghe thấy lão Triệu cách vách nói thằng kia lại động thủ đánh đập đứa nhỏ, tiếng roi đòn lớn đến mức cả hành lang đều nghe thấy."
"Nghe nói là đứa trẻ đánh nhau ở trường."
"Chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau thôi mà làm to chuyện, ai mà không biết cha con Trịnh gia kia là hạng người tốt đẹp gì. Còn nữa, nếu muốn dạy dỗ cũng không cần phải dùng biện pháp này, người lạ còn không ra tay độc ác như thế. Nếu không thích, lúc trước nhận nuôi thằng bé làm gì. Lão Trần, anh không nhìn thấy đâu, lần trước em đi mua đồ ăn về gặp đứa bé kia ở công viên đang xắn ống quần, trên đùi nó đều là vết thương không có chỗ nào lành lặng. Em nhìn thấy rất đau lòng." Một tiếng thở dài sâu xa truyền đến.
Qua một lúc lâu sau, truyền đến giọng Trần Vọng Thủy "Em bớt quản chuyện nhà người khác chút đi."
Trương Phượng Tiên tiếp tục nói, "Cũng trách người mẹ chối bỏ trách nhiệm, có con còn chưa tính đã vậy còn vứt bỏ đứa trẻ bỏ đi mất. Anh nói một chút, là người có thể làm ra chuyện như thế này sao?"
Bùi Hướng Dương không nhớ rõ từ trước có nghe qua những chuyện này hay không nhưng khi đó cậu đại khái cũng không hiểu những việc này.
Sau khi xem qua cốt truyện, Bùi Hướng Dương biết người mà bọn họ nói tới là Hạ Sanh
P/s: Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.
Bùi Ngọc nhỏ hơn Bùi Hướng Dương 1 tuổi là nhân vật thụ chính vạn nhân mê.
Ngoại hình hai anh em lớn lên rất giống nhau, khi học mẫu giáo người lớn rất hay nhận sai hai người. Cho đến khi lên sơ trung mới có chút khác biệt.
Bùi Hướng Dương nhìn em trai như một khuôn mẫu khắc ra với mình, đáy lòng có tư vị không rõ. Nhìn như là hai anh em lớn lên giống nhau như vậy tại sao vận mệnh và sự hoan nghênh dành cho bọn họ là hoàn toàn khác nhau. Nếu nói Bùi Ngọc là vạn nhân mê, chỉ sợ cậu chính là pháo hôi nhỏ vạn người ngại.
Bùi gia có ba đứa con, anh hai Bùi Quyết Minh, anh ba Bùi Hướng Dương và em út Bùi Ngọc.
Bùi Ngọc được sinh ra trong thời điểm mẹ khó sinh, sức khỏe bà vẫn luôn không tốt trong nhà vì cậu mà rầu thúi ruột. Dù kinh tế trong nhà có khó khăn là vì lo cho con trai út xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên mấy năm nay Bùi gia đã mời gia sư đến nhà dạy học cho Bùi Ngọc.
Bùi Tử Giang và Phương Nhã Lan gánh vác không nổi tiền viện phí của đứa con út và tiền mời gia sư, ba Bùi mới rời đi xí nghiệp trong nước mà dứt khoát mạo hiểm tham gia vào thương trường kinh doanh. Phương Nhã Lan ban đầu là giáo viên âm nhạc cũng tìm thêm việc làm khác.
Vợ chồng Bùi gia thường xuyên vắng nhà vì vậy chỉ đành nhờ hàng xóm là vợ chồng Tần Vọng Thủy chăm nom mấy đứa nhỏ.
Sức khỏe Bùi Ngọc kém bị ba mẹ ra lệnh, ít khi được ra khỏi nhà. Cha mẹ đều có công tác bận rộn, anh hai thì ở kí túc xá suy cho cùng người ở bên cạnh Bùi Ngọc nhiều nhất vẫn là Bùi Hướng Dương. Bùi Ngọc hoàn toàn ỷ lại người anh này, từ nhỏ đã nói rằng muốn cùng anh ba ở bên cạnh nhau vĩnh viễn về sau.
Bùi Hướng Dương đương nhiên sẽ không để chuyện này trong lòng nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, không hiểu vì sao vẫn luôn gặp trắc trở trong khi tìm việc làm, nếu như đã tìm được thì ngày hôm sau sẽ bị sa thải. Lúc cùng đường cậu được Bùi Ngọc thu lưu cho ở lại biệt thự, trong lòng Bùi Hướng Dương có băn khoăn cảm thấy bản thân cậu làm anh trai mà quá vô dụng. Tốt nghiệp xong rồi lại thành kẻ thất nghiệp, em trai thì không biết từ lúc nào đã tự mua được 1 căn biệt thự.
Có nhiều người không phân biệt được hai anh em, thực tế là khi còn nhỏ Bùi Ngọc bị bệnh nên so với cậu thân hình có nhỏ gầy hơn. Lúc học cao trung, thân hình Bùi Ngọc mới khỏe mạnh hơn rất nhanh đã cao hơn Bùi Hướng Dương cả nửa cái đầu.
Từ khi bước vào nhà cậu vẫn bị Bùi Ngọc ôm chặt như là sợ cậu chạy đi mất, nhìn có vẻ quá dính người. Bùi Hướng Dương nhìn em trai gầy yếu có cảm giác không chân thật, đời trước Bùi Ngọc đùa giõn, đè cậu dưới thân, Bùi Hướng Dương bị đè đến mức không thể động đậy được.
Cậu muốn cắt cặp sách, Bùi Ngọc ôm cậu làm cậu không thể làm gì. May là lúc này Bùi Ngọc không phải đối thủ của cậu, tránh khỏi cái ôm tháo cặp đặt một bên, vừa quay lại thấy Bùi Ngọc có vẻ không cao hứng nhìn cậu.
Bùi Ngọc bĩu môi, rất uất ức trách cứ, " Anh trai không thương Ngọc Ngọc nữa."
Bùi Hướng Dương dở khóc dở cười, cậu đi qua sờ đầu đứa trẻ biểu đạt là cậu vẫn thích em trai.
.
Bùi Hướng Dương nắm tay em trai, gõ cửa nhà hàng xóm.
Trần Vọng Thủy mở cửa thấy hai đúa bé đáng yêu đứng ngoài cửa, theo bản năng sờ đầu Bùi Hướng Dương trước, đứa bé dứng kế bên đã thò đầu qua, ông xoa đầu cả hai đứa trẻ. " Mau vào đi nào, cô mấy đứa đang làm đồ ăn ngon cho cả hai đó."
Bùi Hướng Dương thích ăn cá hấp và cá chiên, vì cá có xương Bùi Ngọc không thích ăn nên Bùi gia cũng không nấu món cá. Chỉ có ở đây cậu mới có thể ăn món ăn mình thích.
Trần Vọng Thủy gắp con cá chiên duy nhất cho vào chén Bùi Hướng Dương, liền nghe Bùi Ngọc bên cạnh nói " Ngọc Ngọc cũng muốn ăn cá."
Ông nhìn về phía Bùi Ngọc " Tiểu Ngọc, chú nhớ con không thích ăn cá mà nhỉ?"
Bùi Ngọc nhìn Trần Vọng Thủy lại nhìn Bùi Hướng Dương " Ngọc Ngọc muốn ăn."
Trong nhà từ nhỏ đã giáo dục Bùi Hướng Dương phải nhường nhịn cho em trai sức khỏe yếu, đời trước Bùi Hướng Dương vẫn luôn nghe theo chấp hành đúng quy tắc, cậu cầm chén cá chiên đẩy đến chỗ Bùi Ngọc "Đây, đây nè Ngọc Ngọc."
Bùi Ngọc cười, nãi thanh nãi khí nói, "Ngọc ngọc yêu anh trai nhất."
Cơm nước xong cả hai đi về nhà, Bùi Hướng Dương giúp em trai tắm rửa, khăn tắm để quá cao cậu phải bắt ghế nhỏ đứng lên kéo khăn xuống. Cho đến khi Bùi Ngọc lau khô người rồi, Bùi Ngọc một hai đòi Bùi Hướng Dương ôm về phòng.
Khoản cách tuổi tác cả hai không lớn, Bùi Hướng Dương cơ hồ là đỡ lấy hết sức gian nan.
Khi ngủ Bùi Ngọc như là sợ cậu bỏ đi vẫn luôn nắm một cây ngón út cậu.
Bùi Hướng Dương đã lâu chưa thấy mặt yếu ớt như vậy của em trai, đáy lòng mềm mại cực kỳ.
Bùi Ngọc dùng khuôn mặt cọ cọ Bùi Hướng Dương, "Anh trai dỗ Ngọc ngọc ngủ đi."
"Ừm."
Bùi Hướng Dương nằm bên cạnh Bùi Ngọc, Bùi Ngọc lúc này mới an tâm nhắm mắt ngủ.
Chẳng được bao lâu, người bên cạnh đã vang lên tiếng ngáy nho nhỏ. Bùi Hướng Dương mở mắt ra nhìn căn phòng tối tăm, nơi này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, còn có em trai nằm bên cạnh.
Bùi Hướng Dương nhắm mắt rồi mở mắt, lại nhắm mắt rồi mở mắt, còn nhân tiện nhéo mình một cái xác định đây là sự thật. Đầu óc lại bắt đầu loạn lên.
Đời trước cậu bình thường lại thất bại, thường xuyên bị người khác ghét bỏ, cho nên cậu không hối hận khi nhận một dao thay Bùi Ngọc. Cùng với Bùi Ngọc người gặp người thích so sánh thì cậu quả thực là mang lại hỗ thẹn cho cha mẹ. Vậy nên cậu và Bùi Ngọc nếu phải chọn một người hy sinh. Người chết là cậu, vốn cậu không quan trọng gì, cha mẹ cũng sẽ không quá đau lòng.
Bùi Ngọc được yêu thích như vậy thậm chí có vài người yêu đến điên cuồng muốn gϊếŧ hắn, vậy người anh trai vô dụng này có thể làm những gì đây?
Bùi Hướng Dương suy nghĩ thật lâu, cậu vốn dĩ không thông minh hiện tại ý thức cũng dừng lại trong thân thể non nớt có vẻ càng thêm trì độn.
Bùi Hướng Dương rón ra rón rén bò xuống giường, trộm mở đèn bàn dựa theo ký ức nỗ lực viết ra những sự việc mấu chốt mà cậu có thể nhớ trên giấy.
Cường đoạt hào đoạt, thanh mai trúc mã, thế thân, hào môn thế gia thể chất, vạn nhân mê, khoa chỉnh hình.
Mấy từ phía trước Bùi Hướng Dương đều biết chúng có ý tứ gì, chỉ duy nhất 'khoa chỉnh hình' là không hiểu. Là nói Bùi Ngọc từ nhỏ thân thể không tốt, muốn đi khoa chỉnh hình sao?
Bùi Hướng Dương tiếp tục liệt ra mấy cái tên nam nhân có dây dưa với Bùi Ngọc cậu có thể nhớ.
Người thứ nhất là vai chính công Tần Nghiêu.
Người thứ hai là Lâm Tương Bắc.
......
Cuối cùng một là kẻ tàn nhẫn độc ác nhất - vai ác Hạ Sanh.
Thời điểm viết đến tên Hạ Sanh, Bùi Hướng Dương cảm thấy lồng ngực mình đột nhiên thắt lại đau đớn, Hạ Sanh đâm cậu một đao, cảm giác đau đớn vẫn rõ ràng như cũ. Cho nên khi viết hai chữ kia nét bút cậu có hơi khó coi, viết càng thêm xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bùi Ngọc từ nhỏ đã người gặp người thích, sau khi lớn lên thu hút được nhiều bạn nam như vậy cũng không hiếm lạ. Nhưng Bùi Ngọc cùng Hạ Sanh sao lại ở bên nhau nhỉ? Bùi Ngọc vẫn luôn bị Bùi gia bảo vệ rất tốt, thẳng đến cao trung mới bắt đầu đi học giống các bạn khác. Hạ Sanh là bạn học thời tiểu học của Bùi Hướng Dương mà cậu cũng không biết rõ, theo lý mà nói hai người kia cũng không có liên quan gì đến nhau.
Ở trong trí nhớ Bùi Hướng Dương, lần duy nhất hai người gặp mặt là lần cô giáo chia nhóm nhỏ. Bùi Hướng Dương và Hạ Sanh được vào cùng nhóm, khi đó Bùi Ngọc bảo Trần Vọng Thủy dẫn hắn đi tìm cậu nên cả hai mới gặp nhau.
Bùi Hướng Dương sâu kín thở dài. Xem ra nhận được sự yêu thích từ người khác cũng không phải chuyện tốt. Nếu không có biện pháp thay đổi thể chất vạn nhân mê của Bùi Ngọc vậy phải xuống tay từ phía Hạ Sanh.
Nếu Hạ Sanh không hắc hóa, nếu Hạ Sanh không có thích Bùi Ngọc vậy có phải tất cả đều còn cơ hội làm lại.
Nghĩ đến đây Bùi Hướng Dương phấn khởi nắm chặt tờ giấy, đột nhiên cảm giác đầu có chút hưng phấn. Từ ngày mai bắt đầu, cậu phải đối xử với Hạ Sanh tốt một chút, như vậy nếu như vẫn không thể tránh một bước cuối cùng kia, chỉ mong khi Hạ Sanh xuống tay có thể nhẹ một chút. Vết đâm kia, thật sự quá đau.
Hạ Sanh rõ ràng biết là cậu sợ đau nhất.
·
Qua nửa đêm, Bùi Hướng Dương đã phát một hồi thiêu, trong nhà không ai phát hiện.
Cậu ngựa quen đường cũ xuống giường, đi tìm hòm thuốc lấy viên thuốc uống vào, toàn bộ quá trình không có quấy nhiễu đến bất cứ ai.
·
Ngày hôm sau đi học, Bùi Hướng Dương vừa bước vào phòng học đầu tiên đã tìm thân ảnh Hạ Sanh.
Hạ Sanh là người trầm mặc, ngay cả chỗ ngồi cũng ở góc cuối phòng học, đây như là bị ngăn cách khỏi thế giới.
Bùi Hướng Dương buông cặp sách ngồi xuống, phát hiệnHạ Sanh bình thường tới rất sớm hôm nay cư nhiên chưa tới lớp, kế tiếp suốt một ngày hôm nay Hạ Sanh không có đi học.
Buổi chiều tan học bạn học lần lượt được đón về, không ai đến đón cũng tốp năm tốp ba cùng nhau đi về nhà.
Bạn nữ cột tóc hai sừng hỏi Bùi Hướng Dương, "Bùi Hướng Dương, ba mẹ cậu vẫn chưa tới sao?"
Bùi Hướng Dương vừa định mở miệng, bé gái đã xoay đầu vẫy tay về phía cửa, nhanh chóng chạy ra cửa hưng phấn mà kêu, "Mẹ ơi!"
Bùi Hướng Dương nhìn người phụ nữ ôm đứa trẻ vào trong lòng ngực, đáy lòng có chút hâm mộ. Trong hồi ức, từ khi Bùi Ngọc sinh ra cậu không còn được ba mẹ ôm nữa.
"Dương Dương, ở phân xưởng có chút việc nhỏ nên chú tới chậm. Đi, chú Trần dẫn con về nhà. Hôm nay cô của con mua cá mà hai anh em thích ăn đấy, về nhà ăn cá thôi nào." Không hề ngoài ý muốn, hôm nay người tới đón Bùi Hướng Dương vẫn là Trần Vọng Thủy. Đáy lòng cậu có chút mất mát bản thân không nói rõ. Cậu cho rằng hôm qua cô Lý đã nói như vậy, hôm nay ba hoặc mẹ sẽ đến đón cậu. Nhưng trên mặt Bùi Hướng Dương vẫn tươi ngoan ngoãn cười xán lạn như cũ, ngoan ngoãn nắm tay Trần Vọng Thủy cùng ông về nhà.
Trên bàn cơm, Bùi Ngọc hỏi Trần Vọng Thủy, "Chú Trần, ba mẹ khi nào mới về ạ?"
Trần Vọng Thủy cùng vợ ông - Trương Phượng Tiên liếc nhau, ngay sau đó xoay đầu nhẹ giọng nói với Bùi Ngọc "Ba mẹ muốn kiếm tiền để mua đồ chơi mới cho Bùi Ngọc đấy, làm việc thêm một chút nữa mới về."
Bùi Ngọc có chút mất mát trả lời "Dạ", đột nhiên lại ôm cánh tay Bùi Hướng Dương cười nói, "Không sao hết, có anh trai bên cạnh là được rồi."
Cơm nước xong, Bùi Hướng Dương chủ động hỗ trợ dọn chén đũa, Trương Phượng Tiên từ phòng bếp ra vội vàng khuyên can, "Cháu cứ để cô." Trương Phượng Tiên sờ đầu Bùi Hướng Dương, "Con gái cô mà được ngoan như Dương Dương như vậy thì tốt rồi."
Trần Vọng Thủy cùng Trương Phượng Tiên chỉ có một cô con gái đang học cao trung, trường cao trung này có kí túc xá nên không thường về nhà. Không có con bầu bạn bên cạnh cả hai vợ chồng tịch mịch, cho nên Trần Vọng Thủy cũng rất thích mấy đứa con ngoan ngoãn bên Bùi gia.
Trương Phượng Tiên ở phòng bếp rửa chén, Trần Vọng Thủy ở bên cạnh gọt trái cây. Hai người nói chuyện trong bếp đều được truyền ra ngoài "Lúc chiều nay đi về nhà, em nghe thấy lão Triệu cách vách nói thằng kia lại động thủ đánh đập đứa nhỏ, tiếng roi đòn lớn đến mức cả hành lang đều nghe thấy."
"Nghe nói là đứa trẻ đánh nhau ở trường."
"Chỉ là hai đứa trẻ đánh nhau thôi mà làm to chuyện, ai mà không biết cha con Trịnh gia kia là hạng người tốt đẹp gì. Còn nữa, nếu muốn dạy dỗ cũng không cần phải dùng biện pháp này, người lạ còn không ra tay độc ác như thế. Nếu không thích, lúc trước nhận nuôi thằng bé làm gì. Lão Trần, anh không nhìn thấy đâu, lần trước em đi mua đồ ăn về gặp đứa bé kia ở công viên đang xắn ống quần, trên đùi nó đều là vết thương không có chỗ nào lành lặng. Em nhìn thấy rất đau lòng." Một tiếng thở dài sâu xa truyền đến.
Qua một lúc lâu sau, truyền đến giọng Trần Vọng Thủy "Em bớt quản chuyện nhà người khác chút đi."
Trương Phượng Tiên tiếp tục nói, "Cũng trách người mẹ chối bỏ trách nhiệm, có con còn chưa tính đã vậy còn vứt bỏ đứa trẻ bỏ đi mất. Anh nói một chút, là người có thể làm ra chuyện như thế này sao?"
Bùi Hướng Dương không nhớ rõ từ trước có nghe qua những chuyện này hay không nhưng khi đó cậu đại khái cũng không hiểu những việc này.
Sau khi xem qua cốt truyện, Bùi Hướng Dương biết người mà bọn họ nói tới là Hạ Sanh
P/s: Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất