Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 67: 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm》(5)

Trước Sau
Làn đạn hùng hổ kia xuất hiện ở chính giữa màn hình.

Người xem phòng phát sóng trực tiếp chưa thấy qua cậy thế nào như này, trực tiếp sợ tới mức không dám nói. Trên màn hình trống rỗng, không thấy làn đạn khác xuất hiện.

Cái kia làn đạn thập phần rêu rao mà trượt qua đi.

Mặt khác người xem đợi trong chốc lát, không thấy có nhiều hơn động tác, lúc này mới thật cẩn thận mà nói:

[...... Đây là hù dọa đang chúng tôi sao?]

[nhưng mà này, giá trị fans của tên Tạ Tiểu Chu này vẫn luôn là thấp nhất, chắc chắn không có fans, đừng sợ!]

[Chỉ có mình tôi cảm thấy cậu ta ở trong tiết mục biểu hiện rất tốt hả?]

[Tôi từ từ...... giá trị fans......?]

Vốn dĩ trong tiết mục này, khách mời có chút giá trị fans cũng sẽ hạ thấp người khác, mà những người khác đều là thái kê mổ nhau.

Đặc biệt là Tạ Tiểu Chu, thuộc về tồn tại lót đế.

Nhưng hiện tại chỉ thấy trên bảng xếp hạng giá trị, fans Tạ Tiểu Chu vốn đang đứng ở phía cuối, giá trị fans lại đang nhanh chóng tăng mạnh, tốc độ nhanh như ngồi trên tên lửa, cực kỳ nhanh chóng mà nhảy tới hàng trước. Cho dù đứng ở hạng ba, cũng không có ý muốn dừng lại.

Đứng ở hạng nhất là Hạ Tòng Tây, y vốn chính là khách mời thường trú trong tiết mục loại mật thất chạy thoát, có không ít fans đáng tin.

Vừa thấy một khách mời nhỏ sắp đuổi kịp, các fan vội vàng đập tiền lại tặng quà cho y lấy độ hot. Thường thường còn vài làn đạn bôi đen.

[Bảng xếp hạng này xảy ra BUG à?]

[Tôi cảm thấy rất có thể, sao lại tăng nhanh như vậy]

[nhưng mà......]

Ba làn đạn này vừa thổi qua, đã bị một tảng lớn làn đạn khác bao trùm, đến cái bóng dáng cũng chưa kịp để lại.

[Chu Chu đâu?]

[Mới vừa rồi chỉ biết xoát giá trị fans, ai đó nói cho tui vị BOSS này thuộc loại hình gì đi]

[Cái gì? Là ai cảm thấy Chu Chu không có fans? Đứng ra đây, ta buổi tối hôm nay liền gọi điện thoại tìm ngươi tâm sự nhân sinh ha]

[Để tôi lên,cái con gà chua kia chỉ đang làm chua Chu Chu của tôi thôi.](Không hiểu lắm sao tác giả lại cho câu này zô, não lag lắm luôn(p_q))

[Chu Chu, ma ma tới rồi! Nhìn xem điểm fans giá trị đáng thương này đi, thật là đã chịu ủy khuất rồi 555]

( 555 theo tiếng Trung đọc là wū wū wū (呜呜呜). Và khi lan truyền đến Việt Nam 555 đã được các bạn người Việt đọc thành "hu hu hu".)

Trong lúc nhất thời, các loại quà tặng ném ra, ánh sáng lấp lánh, đặc biệt che kín toàn bộ màn hình.

Người xem khác thiếu chút nữa bị lóe mù hai mắt:......

Bọn họ sao lại gặp phải tình huống này? Chương trình loại mật thất chạy thoát bên này rất ít khi xuất hiện cảnh máu tươi, trong lúc nhất thời toàn bộ đều ngây dại.

Chỉ có fans của Hạ Tòng Tây còn chưa đầu hàng, vẫn luôn mãnh liệt phản kháng.

Nhưng này chỉ là châu chấu đá xe, dưới sự nỗ lực của các vị fans, Tạ Tiểu Chu nhẹ nhàng đừng đầu danh sách, đem Hạ Tòng Tây hoàn toàn nghiền nát.

Nhưng cho dù là bảng xếp hạng giá trị fans bị nghiền nát, fans Hạ Tòng Tây cũng không có chịu thua, cẫn còn cứng miệng.

[Giá trị fans nhiều thì làm sao?]

[Ở trong《Tạp Kỹ Kinh Dị》, có thể hoàn thành quay chụp mới là quan trọng nhất]

[Đúng, có thực lực mới được, bằng không vẫn phải chết thôi.]

Fans Tạ Tiểu Chu làm sao mà nhẫn được?

Bọn họ ở trong tiết mục khác đều là im lặng tồn tại, hơn nữa có một đoạn thời gian không thấy được Tạ Tiểu Chu, lập tức một đám phun trở về, còn có một vài chữ thô tục không nên nghe, khiến người hình dung tự thẹn.

[Ừm, chính chủ nhà mày vừa phế vật lại không nổi, sao mày hâm mộ được nó thế? Muốn bảo anh ta sẽ là gà chua sẽ ăn chanh?](Câu này càng lú(._.), bạn nào biết nói mình nha)

[Vừa mới xem được vài thứ, học tập được vài từ mới, cái gì kêu vô năng cuồng nộ nhỉ? Đây chứ đâu!]

[ha ha ha, vui tùy chính chủ, cũng chỉ có thể ở chỗ này kêu gào thôi]

Phòng phát sóng trực tiếp không khí cực kỳ nóng bỏng, ném đồ ném đồ, đánh nhau đánh nhau, cũng không có người chú ý tới các khách mời hiện tại đang làm cái gì.

***

Cửa gỗ gắt gao khép lại, thang lầu ra vào bị ngăn cách với bên ngoài, nơi này liền biến thành một không gian bị phong bế.

Khách mời lựa chọn xuống đây tổng cộng có năm người, gồm Hạ Tòng Tây, Tạ Tiểu Chu, Thiếu nữ mắt kính, Tóc ngắn nữ cùng một nam sinh gầy yếu.

Thiếu nữ mắt kính trong tay cầm ngọn nến. Đây là ánh lửa duy nhất của bọn họ, cô thật cẩn thận bảo vệ, không cho nó tắt.

Nhưng càng sợ hãi cái gì, liền gặp phải cái đó. Một làn gió lạnh nghênh ngang thổi tới, ngọn lửa lay động một chút, tiếp theo "Phụt" một tiếng dập tắt.

Ánh sáng duy nhất biến mất, trước mắt nháy mắt lâm vào u ám.

Nơi này là tầng ngầm, trần nhà cũng không cao, càng không cần phải nói nơi này chỉ có một cái cửa, không khí không thể lưu thông, khiến người cảm thấy có chút áp lực.

Con người có tính hướng sáng.

Có thể ở lúc thấy được thì còn tốt chút, hiện tại lửa tắt, loại áp lực này lại càng thêm rõ ràng.

Như bị rắn quấn lấy, hô hấp dần trở nên khó khăn.

Các khách mời hô hấp không tự chủ được mà nặng nề thêm.

Cần phải có ánh sáng.

Nếu không, sẽ hít thở không thông.

Tạ Tiểu Chu ánh mắt chợt lóe, nhắc nhở nói: "Di động!"

Mặc kệ trong các tiết mục, các khách mời đều sẽ tùy thân mang theo một cái di động.

Vừa nói, Tạ Tiểu Chu lấy ra di động bên người mang theo, muốn mở di động ra để mở công năng đèn pin.

Nhưng không có phản ứng.

Tạ Tiểu Chu dừng động tác, như đã nhận ra khác thường, không dám lại ra động tác khác. Cậu nghe thấy trong một góc truyền đến tiếng sột soạt.

Ở sau người cách đó không xa.

Cậu cảm nhận được có một làn gió thổi tới, mang theo hơi thở tanh hôi.

Trong một mảnh đen kịt, giọng nam sinh gầy yếu vang lên: "Ai trên người có mang theo đạo cụ đốt lửa không?"

Lời nói mới vừa dứt, liền nghe được "Phụt" một tiếng.

Một ánh lửa mỏng manh sáng lên.

Ánh sáng kia đến từ một que diêm trong tay Thiếu nữ mắt kính, cô ngẩng đầu, thấu kính chiếu ra ảnh ngược của điểm sáng: "Đây là thẻ thân phận của tôi —— Cô bé bán diêm."

Nam sinh gầy yếu thúc giục nói: "Nhanh đem ngọn nến đốt lên đi."

Thiếu nữ mắt kính một tay cầm que diêm, đến gần ngọn nến tay khác đang cầm. Chỉ là ngọn nến vừa mới bị bật lên, còn chưa được một lát, đã rất nhanh mà bị dập tắt.

Thử hai lần vẫn như thế.

Thiếu nữ mắt kính nói: "Xem ra mật thất này không thể đốt đèn."

Que diêm trong tay cô là năng lực tự mang của thẻ thân phận, dùng ngoại lực không thể dập tắt, lúc này mới có thể vẫn luôn duy trì mà thiêu đốt.

Nhưng, Thiếu nữ mắt kính nói: "Tôi chỉ có bốn que diêm thôi."

Cô nâng tay lên, que diêm không thể tắt, còn không dài bằng ngón tay, chốc lát que diêm đã cháy gần như không còn.

Tóc ngắn nữ nói: "Chúng ta nhanh tìm chìa khóa đi."

Nương theo áng sáng mỏng mang, các khách mời tìm kiếm xung quanh.

Tầng hầm ngầm này ở phía dưới giáo đường, diện tích không lớn, nhưng bởi vì tầm mắt chịu trở ngại, trong lúc nhất thời khó có thể thấy rõ ràng tình huống.

Tạ Tiểu Chu làm bộ trong lúc lơ đãng nhìn về phía sau —— không có bất cứ thứ gì tồn tại.

Có lẽ là qua một phút sau, que diêm thứ nhất dập tắt.

Nam sinh gầy yếu nôn nóng nói: "Nhanh đốt lửa đi!"

Thiếu nữ mắt kính lại không chịu, bình tĩnh mà phân tích: "Còn dư lại ba que diêm, cho dù dùng cũng không làm nên được trò trống gì, không bằng để đến thời điểm mấu chốt lại dùng."

Tạ Tiểu Chu cũng đồng ý cách nói của cô.

Lấy diện tích tầng hầm ngầm này, chỉ bằng vào que diêm trong tay Thiếu nữ mắt kính tới chiếu sáng, không thể nghi ngờ là như muối bỏ biển.

Nghĩ như vậy, cái loại cảm giác hít thở không thông lại xuất hiện.

Nhưng Tạ Tiểu Chu thử giảm bớt hô hấp, cảm thấy còn có thể chịu được, trước mắt cũng dần dần thích ứng với sự tối tăm ở đây, có thể miễn cưỡng thấy rõ một ít thứ.

Nhưng nam sinh gầy yếu không chịu được, chỉ trích Thiếu nữ mắt kính: "Cô cất que diêm chỉ vì bảo mệnh của mình, cô......"

Nam sinh gầy yếu đi lên liền phải đoạt lấy que diêm.

Còn chưa có đụng tới Thiếu nữ mắt kính, đã bị một người khác ngăn cản. Tóc ngắn nữ lạnh lùng mà liếc nam sinh gầy yếu một cái, nói: "Các người chờ đi, tôi tới tìm manh mối."

Cô có một tấm thẻ SR là Druid, hiện tại xung quanh đen nhánh, vừa lúc có thể biến thành động vật coi đêm. Chỉ thấy quanh người xuất hiện một làn khói nhẹ, từ giữa bay ra một con cú mèo.

Phành phạch ——



Cánh cú mèo phạch một cái, ở trên không lượn vòng một vòng, đôi mắt sáng ngời có thần mà nhìn chăm chú vào bốn phía.

Cú mèo có thể thấy rõ mọi vật.

Ở trong mắt nhân loại cảnh sắc mông lung khó phân biệt, ở trong mắt nó lại có vẻ cực kỳ rõ ràng.

Đây là một căn phòng do mộc chế, niên đại xa xăm, trên mặt đất phủ một lớp tro bụi thật dày, dấu chân đi qua có thể thấy được rõ ràng.

Nhưng ngoại trừ dấu chân người để lại, còn có một dấu vết thật dài, như là...... Có thứ gì đó đã từng từ phía trên lướt qua. Hơn nữa dấu vết rất rõ ràng, có lẽ mới để lại cách đây không lâu.

Là cái gì?

Cú mèo không rõ, đang muốn bay trở về bên cạnh khách mời, đột nhiên, trong một góc xuất hiện một cái bóng đen.

Các khách mời còn cái gì cũng chưa thấy rõ, liền nghe thấy trong không gian phong bế quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Thiếu nữ mắt kính vội vàng quẹt một que diêm.

Phụt ——

Một ánh lửa sáng lên.

Các khách mời theo bản năng mà nheo mắt, sau đó, bọn họ thấy trong phòng xuất hiện một con quái vật khổng lồ.

Thân ảnh kia muốn chen đầy nửa cái phòng, cơ thể nó không ngừng mấp máy, tựa hồ đã nuốt được cái gì. Một lát sau, nó chậm rãi xoay thân lại.

Tạ Tiểu Chu thấy rõ bộ dáng của nó.

Đó là một con mãng xà thật lớn, thân thể quay quanh ở một góc phòng, miệng xà hơi mở ra, còn có thể thấy được bên trong có cánh chim.

Lông chim xù xù rơi xuống, mang theo mùi máu tươi gay mũi.

Tạ Tiểu Chu nghe được tiếng "Thầm thì" hữu khí vô lực.

Loài rắn vốn không có công năng nhấm nuốt, chỉ có thể đem con mồi toàn bộ nuốt vào rồi tiêu hóa, cho nên Tóc ngắn nữ rất có thể vẫn còn sống.

Những khách mời khác cũng chú ý tới điều này, nhưng bọn họ cũng không có tính toán muốn đi cứu người.

Thiếu nữ mắt kính còn lạnh nhạt mà lui ra phía sau một bước, bảo đảm chính mình an toàn.

Mà muốn Tạ Tiểu Chu cùng một con mãng xà thật lớn vật lộn cũng rất không thực tế, cậu trong lòng vừa nghĩ, cao giọng nhắc nhở: "Lại biến thành một động vật khác đi!"

Cú mèo trong miệng xà giãy giụa một chút.

Sương đen xông ra, ngay sau đó một con bướm từ trong miệng xà bay ra, cánh nó dính chút máu, bay cũng rất chậm.

May mà cự xà cũng không có ý muốn đuổi theo, chỉ đứng ở tại chỗ, là một con rắn tinh vươn, phát ra tiếng vang nhè nhẹ.

Con bướm lảo đảo mà bay về.

Tóc ngắn nữ hủy bỏ trạng thái Druid, biến trở về hình người. Trên người cô có một chỗ máu chảy đầm đìa, đặc biệt là bả vai cùng đùi chỗ, đều xuất hiện miệng vết thương bị xuyên thủng, máu tươi đang không ngừng trào ra.

Tạ Tiểu Chu lấy ra nước thánh trước đó đã mua ở trang web, đưa qua một lọ.

Nước thánh có thể dùng cho việc xua đuổi âm tà dơ bẩn, cũng có thể dùng cho trị liệu.

Tóc ngắn nữ nói một tiếng cảm ơn, đem nước thánh đổ xuống miệng vết thương.

Xèo xèo ——

Tiếng vang bỏng cháy nghe tới liền ê răng, có vẻ như bụng xà có độc, nước thánh đang không ngừng tinh lọc.

Mà phía trước, xà lớn ngẩng đầu, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm người trước mặt.

Thiếu nữ mắt kính trực tiếp quyết đoán mà đem que diêm trong tay dập tắt.

Nam sinh gầy yếu nghi ngờ: "Cô sao lại muốn ——"

Lời còn chưa nói xong, đã bị Thiếu nữ mắt kính một bên che kín miệng.

Nam sinh gầy yếu: "Ư ư......"

Thiếu nữ mắt kính đè thấp thanh âm, nhanh chóng mà nói: "Nếu cậu muốn chơi với con rắn kia, thì nói tiếp đi."

Nam sinh gầy yếu lúc này mới an tĩnh lại.

Các khách mời hô hấp chậm lại, nhìn thân ảnh thật lớn trong bóng đêm trườn qua, bụng rắn cùng mặt đất cọ xát, phát ra tiếng vang sàn sạt.

Tạ Tiểu Chu lông mi rung động, nhìn chằm chằm vào thân hình kia, đột nhiên đối diện với đôi mắt dựng thẳng lạnh băng.

Trong con mắt kia, xuất hiện ý cười nhạo nhân tính hóa.

Đúng rồi.

Thị lực của rắn gần như bằng 0, chúng nó là dựa vào nhiệt lượng cùng chấn động tới phân biệt chỗ con mồi.

Tạ Tiểu Chu nói nhỏ nói: "Nó nhìn đến chúng ta."

Đầu rắn hình tam giác ngẩng cao, dần dần đến gần Tạ Tiểu Chu.

Nó ghét nhất Tạ Tiểu Chu, muốn đem người này nuốt vào bụng, cảm thụ tiếng da thịt cậu ta tiêu hóa từng chút một, không thể chống cự chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên tuyệt vọng.

Thanh âm kia, nhất định cực kỳ vui sướng.

Nhưng không cần sốt ruột, nó có thể từng bước từng bước...... Từ từ tới.

Dưới cái nhìn chăm chú âm lãnh của loài rắn, Nam sinh gầy yếu nhịn không được, hỏi: "Vậy nên làm sao bây giờ?"

Tạ Tiểu Chu bình tĩnh mà nói: "Không thể hoảng."

Tốc độ rắn rất nhanh, hơn nữa không gian cái tầng hầm ngầm này cũng không lớn, cho dù là chạy tới đâu, đều sẽ bị đuổi theo.

Hơn nữa đối mặt với loài rắn, càng hoảng loạn, liền càng dễ đem nhược điểm bại lộ ra.

Hai mắt Tạ Tiểu Chu không chớp mắt, cũng nhìn chăm chú vào hai mắt của cự xà, chậm rãi lui về phía sau một bước, thấy cự xà không có động đậy, mới nhỏ giọng mà nói: "Có thể động, nhưng là phải chậm một chút, không nên phát ra tiếng."

Những khách mời khác đều hiểu rõ, cũng chậm rãi lui ra cách chỗ cự xà càng xa.

Thiếu nữ mắt kính là người đầy tiên dựa vào vách tường, sống lưng đụng phải một đồ vật nhô lên, cô duỗi tay kéo, phát ra tiếng vang kịch liệt.

"Nơi này có cửa!"

Kẽo kẹt ——

Một cánh cửa hẹp hòi bị đẩy ra, tro bụi chồng chất đã lâu bay múa đầy trời.

Các khách mời đều theo bản năng mà nhìn qua.

Nhưng cũng tương tự, phát ra tiếng sẽ hấp dẫn lực chú ý của cự xà.

Thiếu nữ mắt kính không rảnh lo nhiều như vậy, cái thứ nhất chui đi vào.

Nam sinh gầy yếu không có năng lực gì, duy nhất có thể khen chính là biết thời, lúc này cũng không do dự cái gì, đi theo Thiếu nữ mắt kính cùng nhau trốn vào trong phòng.

Tạ Tiểu Chu cũng muốn lui đến nơi an toàn, chỉ là còn chưa kịp tới gần, liền nghe thấy "Rầm" thanh thúy một tiếng.

Cửa bị đóng lại.

Cũng ngay lúc này, cự xà cũng động.

Tạ Tiểu Chu ánh mắt thoáng nhìn, có thể thấy miệng rắn mở to, bên trong còn giữ lấy lông chim nhiễm hồng.

Tử vong gần trong gang tấc.

Tạ Tiểu Chu tim đập lỡ một nhịp.

[Xem đi, tôi nói rồi, có giá trị fans cũng vô dụng, người đã chết cái gì cũng không có]

[Đừng nói quá sớm, thích bị vả mặt à?]

[ha ha, tôi cười nhìn cậu ta chết]

Cộc.

Bóng đen chảy xuôi đáp xuống, một bóng người mặc tây trang khảo cứu đi ra, hắn giơ tay, nhẹ nhàng đỡ mắt kính một gọng bên trái, nhìn về phía một màn này.

Khuôn mặt Giáo phụ trầm tĩnh, khóe môi không mang theo chút độ cung, chỉ có nghiêm khắc.

Không ai có thể nhìn ra, hắn đang áp lực khống chế dục vọng giết chóc của nội tâm.

Ác ma trời sinh thị huyết, không có lý trí.

Mà giáo phụ là ngoại lệ, hắn cho chính mình hạn định khuôn sáo, nghiêm khắc tuân thủ, chưa từng vượt qua, là kẻ khổ hạnh nghiêm túc cũ kỹ nhất.

Tỷ như, hắn cũng không sẽ nhúng tay vào lưu trình "Chọn lựa", cũng không chút để bụng sự sống chết của những con người mang tội nghiệt kia.

Nhưng...... thiếu niên này có chút đặc biệt.

Nếu thiếu niên này chết, liền đại biểu cho giáo phụ tu dưỡng không đủ, hơn nữa vĩnh viễn đều sẽ để lại sự tàn khuyết này.

Hắn phải cứu thiếu niên này.

Không phải vì việc tư, mà là vì mài giũa chính mình.

Giáo phụ hơi nâng tay, còn chưa kịp động thủ, liền nghe thấy một bên khác đột nhiên truyền đến "Gào" một tiếng.

Một bên, một con mèo hổ đốm tiểu xảo nhỏ nhào tới, cắn lấy mang rắn lớn.

Đánh rắn đánh giập đầu.



Nhưng mãng xà cũng không phải loài rắn bình thường, thân thể chỉ run rẩy một chút, liền điên cuồng mà vặn vẹo lên, muốn đem cái thứ trên lưng ném xuống.

Mèo hổ đốm kia trên người máu tươi đầm đìa, hiển nhiên là còn có vết thương cũ, một cái thất lực, liền bị ném tới một bên.

Mãng xà xoay đầu, trong mắt tràn đầy sát ý, đang muốn trườn lên quấn lấy cổ mèo hổ đốm trên mặt đất, động tác lại không tự chủ được mà dừng lại.

Thời gian tạm dừng.

Tạ Tiểu Chu đóng lại nắp đồng hồ quả quýt, đem thời gian trên người mãng xà dừng lại ở khắc này, nhân cơ hội, nhào tới đỡ lấy mèo hổ đốm.

Cậu lăn một vòng trên mặt đất, đi tới cửa phòng nhỏ, đẩy một chút, không đẩy ra được.

Cửa bị khóa từ bên trong.

Tạ Tiểu Chu trầm giọng nói: "Mở cửa."

Thiếu nữ mắt kính cùng Nam sinh gầy yếu tránh ở bên trong lại không có ý muốn mở cửa.

Sắc mặt Tạ Tiểu Chu có chút tái nhợt.

Cũng không biết con mãng xà này là cái thứ gì, cậu dùng "Ký lục giả thời gian" tới tạm dừng thời gian của nó, ngắn ngủn vài giây, liền đã có phần lớn lực sinh mệnh trôi đi. Tạm dừng không được bao lâu.

Mà cánh cửa trước mắt này có lẽ sẽ không mở ra nữa.

Tạ Tiểu Chu quay đầu nhìn lại.

Đột nhiên, mặt vách tường phía đối diện buông lỏng một chút, một cánh cửa chậm rãi mở ra.

Tạ Tiểu Chu không kịp nghĩ nhiều, mang theo mèo hổ đốm liền chạy vào

Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, mãng xà tránh thoát được "Ký lục giả thời gian", dùng sức mà đụng vào lên.

Rầm!

Toàn bộ tầng hầm ngầm đều run rẩy lên.

Mãng xà rất tức giận.

Nó đem những người này đều coi như vật trên bàn, lúc đó mới không chút hoang mang, giống như mèo đùa bỡn mà vồ mồi.

Nhưng không nghĩ tới, thế nhưng một đám này tất cả đều chạy thoát.

Đặc biệt là Tạ Tiểu Chu bị nó là điểm tâm ngọt, không chỉ chạy, còn trêu đùa nó một phen.

Nó muốn giết Tạ Tiểu Chu.

Một chút, chậm rãi nuốt vào bụng.

Trong cặp mắt dựng thẳng kia, toát ra ánh sáng ghen ghét.

Mãng xà lại đột nhiên đụng vào cửa trên vách tường.

Tầng hầm ngầm được làm từ mộc tính, va chạm như vậy, cái cánh cửa kia liền sẽ lung lay sắp đổ, tro bụ trong khe hởi ào ào mà rơi xuống.

Ngay lúc sắp phá được cửa, giáo phụ từ trong bóng tối đi ra.

Mãng xà nghe được tiếng bước chân, đôi mắt chợt lóe, xoay đầu qua.

Thân hình mãng xà khổng lồ, chỉ thoáng đứng lên, liền đụng tới cả trần nhà. Giáo phụ đứng ở trước mặt nó, lại có vẻ cực kỳ nhỏ bé, cứ như chỉ cần vung đuôi nhẹ một cái, liền có thể nghiền hắn thành bột phấn.

Nhưng mãng xà lại không dám.

Không có bất luận sinh vật gì dám ở trước mặt giáo phụ đi quá giới hạn, nó ánh mắt chợt lóe, có chút không cam lòng, chỉ có thể chậm rãi cúi thân, đem đầu dán ở trên mặt đất.

Đây là biểu hiện thần phục.

***

Tạ Tiểu Chu trốn vào một phòng nhỏ khác.

Nơi này như là chỗ chất đầy tạp vật, cực kỳ chen chúc. Cậu đứng khoảng đất trống gần cửa, dựa lưng vào vách tường, chậm rãi ngồi xuống.

Mèo hổ đốm ôm trong tay ngã trên mặt đất, lăn hai vòng, biến thành bộ dáng Tóc ngắn nữ. Vết thương trên người cô quá nặng, hơn nữa vừa rồi kịch liệt vận động, lúc này đã không còn sức mà hôn mê.

Tạ Tiểu Chu xoa xoa đầu gối có chút phát đau, đang muốn thở ra một hơi, sau lưng lại truyền đến run rẩy kịch liệt.

Có vẻ như con mãng xà ở bên ngoài đang tông cửa.

Nhưng còn may, sau hai lần đụng đầu, mãng xà liền từ bỏ hành động này, trong không gian yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng loài rắn trườn dài.

Thoát khỏi hiểm cảnh.

Tạ Tiểu Chu lúc này mới rảnh đi lo tự hỏi những thứ khác.

Con mãng xà này từ đâu chui ra?

Cậu hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, bên trong khách mời...... Hình như thiếu một người?

Không thấy Hạ Tòng Tây đâu.

Lúc ở nhà ăn, Tạ Tiểu Chu vừa lúc nhìn thấy con rắn kia tiến vào thân thể y.

Kết hợp với suy đoán lúc trước, Hạ Tòng Tây là phạm vào một trong bảy tội lỗi kia?

Tham lam?

Chắc là không phải.

Dâm dục?

Càng không thể.

Vậy chỉ có ghen ghét.

Tạ Tiểu Chu không tự chủ mà cắn môi, bỗng nhiên bắt được chút linh cảm.

Đối ứng với bảy tội lỗi chính là bảy mỹ đức.

Mà tranh trên hành lang, không chỉ có tội lỗi mà còn có mỹ đức.

Cho nên nói, phương pháp thông quan mật thất có hai cái. Một là phạm sai, người phạm sai lầm sẽ chết, nhưng cũng sẽ từ trên người bọn họ lấy được chìa khóa thông quan, giống như Tên cơ bắp vậy; hai là mỹ đức, chỉ cần tìm được mỹ đức tương ứng, là có thể không cần người chết cũng có thể thông quan, giống như mật thất thứ nhất.

Trái nghĩa với từ ghen ghét là...... Khoan dung.

Tạ Tiểu Chu: Chẳng lẽ ta phải làm một vị thánh mẫu, giống như ma ma tha thứ cho bọn họ?

Rất xin lỗi, cái này có chút khó, làm không được.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài lạnh lẽo lại đột ngột vang lên tiếng đập cửa.

Không phải bên này.

Là một bên cửa khác.

Cốc cốc ——

Ngay sau đó, chính là giọng Hạ Tòng Tây, y không chút hoang mang mà nói: "Mở cửa."

Tạ Tiểu Chu nghiêng người, từ trong khe hở vách tường nhìn ra bên ngoài, cậu đã thích ứng với bóng tối, có thể thấy được ít hình ảnh.

Cự xà đối diện cửa, miệng xà mở ra, đầu Hạ Tòng Tây chui ra, trên mặt y mang theo nụ cười quỷ dị, nói: "Con rắn kia đi rồi, tôi đã tìm được chìa khóa, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng dừng lại ở chỗ này quá lâu."

Có lẽ là lo lắng người bên trong không tin, Hạ Tòng Tây lại nói một câu: "Đúng rồi, tôi còn tìm được manh mối rời khỏi cô nhi viện."

***

[Khang khang đây là ai ta? Nha, này còn không phải là chính chủ phế vật của đám người kia sao? Sao, bị xà bám vào người?]

[chậc chậc chậc, bộ dáng này cũng thật thảm hại ha]

[hiện tại nên làm cái gì bây giờ nha, không chỉ có fans không cho lực,chính chủ cũng không làm được cái gì]

[...... Không sao, cho dù là Hạ Tòng Tây của chúng tôi đã chết, hắn cũng có thể lôi Tạ Tiểu Chu chôn cùng! Một đổi một, chúng ta không lỗ]

***

Tạ Tiểu Chu nhìn trong chốc lát, thấy hai người trong phòng đối diện như đã tin lời cự xà nói, sắp mở cửa phòng ra.

Ghen ghét, khoan dung.

Trong đầu cậu hiện ra hai chữ này.

Nên làm sao đây?

Nên nhắc nhở bọn họ? Hay là làm bộ không biết không thấy?

"Ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?" Tiếng lòng Tạ Tiểu Chu như là bị người khác nghe thấy, từ một bên truyền đến một câu hỏi chuyện.

Cộc.

Tiếng bước chân gần trong gang tấc.

Không biết từ khi nào, giáo phụ đã đứng ở bên cạnh Tạ Tiểu Chu. Trong bóng tối, mặt mày hắn hình dáng rõ ràng, ánh mắt nghiêm túc mang theo nhìn kỹ.

Không có người dám ở trước mặt hắn nói dối.

Là lựa chọn trừng phạt, hay là lựa chọn khoan thứ?

Đây là một lựa chọn quan trọng, đại biểu cho giáo phụ sẽ tiến hành thẩm phán thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau