Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center
Chương 102: 《Kết Nối Nhịp Đập Tình Yêu!》(3)
Nghe được lời này, Thẩm Việt Vũ nhếch môi: "Chẳng lẽ cậu có thể lấy được 100% rung động?"
Tạ Tiểu Chu duỗi tay kéo cổ áo một chút, thuận miệng nói một câu: "Tôi có thể hay không thì không biết, nhưng tôi biết cậu không làm được."
Nói xong thì cậu liền đi đến chính giữa sân khác, chỉ để lại một mình Thẩm Việt Vũ đứng ở tại chỗ.
Thẩm Việt Vũ bĩu môi, nhỏ giọng tự nói: "Miệng lưỡi sắc bén, để tôi nhìn xem cậu lên được không......"
Cậu thân là khách mời thường trú của show tình yêu, đã từng tham gia rất nhiều kế hoạch tình ái. Loại khó khăn này, vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Nếu đến cả cậu cũng không thể công lược được thì các khách mời khác đều không cần phải nói. Hiện tại chỉ cần cậu ổn định, dựa vào số phiếu mà fans bầu ra cũng có thể đè Tạ Tiểu Chu xuống.
Bởi vì đoạn đối thoại vừa rồi của Tạ Tiểu Chu và Thẩm Việt Vũ nên trong lúc nhất thời, trong phòng phát sóng trực tiếp của Tạ Tiểu Chu trở thành trung điểm, làn đạn đều bắt đầu xoi mói cậu.
[Chỉ có mình tôi cảm thấy cậu ta nói chuyện rất kiêu ngạo sao?]
[Đúng vậy, ai nha, trước kia không xem show tình yêu, bây giờ mới biết người mới đều kiêu ngạo như vậy, thật sự là không thích nổi.]
[Mày là ai? Ai care mày thích hay không thích, đừng có tự dát vàng lên mặt, ok?]
[Đúng vậy, Chu Chu của bọn này cần mày thích? Chu Chu đẹp nhất, từ chối bú fame]
[Haha, mặt ai dày còn chưa biết đâu.]
Phòng phát sóng trực tiếp lại nồng nặc mùi thuốc súng, chỉ thiếu điều ra hẹn nhau ra oánh lộn. Fans của Tạ Tiểu Chu rất nhiều, nhưng vì show tình yêu là sân nhà của Thẩm Việt Vũ nên fans cả hai bên đều không ai thua ai.
***
Tạ Tiểu Chu đứng ở bên cạnh người chủ trì, ánh đèn từ phía trên chiếu xuống dừng ở trên má cậu, càng có vẻ sóng mắt lấp lánh, ngũ quan tinh xảo.
Người chủ trì cố gắng hâm nóng bầu không khí: "Chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh nào ——"
Nhưng người xem ở hiện trường lại không quá nể tình, chỉ có số rất ít người vỗ tay, ở khán đài rộng lớn cũng không quá rõ ràng.
Thấy một màn như vậy, vẻ mặt Tạ Tiểu Chu cũng không hề thay đổi.
Cậu đã sớm biết 80% người xem ở hiện trường đều là fans của Thẩm Việt Vũ, cơ bản sẽ không có người bầu phiếu cho cậu, nếu muốn thắng được gameshow lần này thì phải công lược được toàn bộ giá trị rung động của mục tiêu.
Vì thế......Cậu cần 100% rung động của người cá kia.
Trong bầu không khí gượng gạo thế này thì tiếng sóng biển càng thêm rõ ràng, một đám bọt sóng đột nhiên ập vào trước mặt.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà nhắm mắt lại, chờ đến khi lại mở ra lần nữa thì cũng đã đặt mình trong chiếc du thuyền kia.
Thế giới trong này bị reset, quay trở lại lúc quá khứ kia.
Sau khi xoá đi toàn bộ sự tồn tại của Thẩm Việt Vũ, nhân ngư bị bắt lên không có cơ hội chạy thoát, hội đấu giá cũng đã đến như đúng hạn.
Trong đại sảnh vàng kim huy hàng, tiếng đàn cello trầm thấp ưu nhã, nhóm thân sĩ thục nữ mang theo hương nước hoa thoang thoảng, ăn uống linh đình.
Từng món hàng bị mang lên đài, yết giá rõ ràng.
Nhưng đồ cổ trang sức bên trên trước kia bị dành đến nứt đầu mẻ trán mà bây giờ đều bị bỏ qua, đấu giá qua loa, tất cả mọi người đều đang chờ đợi món hàng chính chuẩn bị lên sàn —— nhân ngư.
Cũng là lúc Tạ Tiểu Chu tiến vào trong thế giới này.
Thân phận mà tổ tiết mục bố trí cho mỗi khách mời đều giống nhau, Tạ Tiểu Chu cũng là con trai nhà công tước, ở du thuyền luôn nắm giữ thân phận tối cao, cũng rất được chào đón.
Hiện tại cậu đang ngồi ở trong ghế VIP, lưng dựa vào ghế sô pha thoải mái, có thể từ đây nhìn xuống toàn bộ tình huống trong phòng đấu giá.
Lại có một món đồ bị bán đi.
Tạ Tiểu Chu thu lại ánh mắt, lười nhác mà dựa vào trên sô pha, một tay chống trán, vẻ mặt không chút để ý.
Trong hàng ghế còn có một vài thiếu gia và thiếu nữ quý tộc khác, một quý cô bên cạnh cậu phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay, trêu ghẹo: "Tiểu thiếu gia, chẳng lẽ mấy món đồ trong hội đấu giá lần này đều không vừa mắt ngài sao?"
Tạ Tiểu Chu híp nửa mí mắt, cái bóng của hàng mi rơi xuống má cậu, có thể thấy được sự tinh tế và phức tạp của phong cách Rococo: "Có chút nhàm chán."
Quý cô dùng cây quạt che khuất nửa gương mặt, cười khẽ: "Ngay cả nhân ngư lên sân khấu cuối cùng cũng không thể làm ngài hứng thú sao?"
Vừa mới dứt lời liền nghe thấy phía dưới vang lên tiếng ầm ĩ, thậm chí còn có người kích động mà đứng bật dậy.
Quý cô cũng nghiêng đầu ra nhìn.
Chỉ thấy tám thủy thủ đồng loạt khiêng ra một thứ có hình chữ nhật, thứ kia bị một đống lông nhung màu đỏ che kín, không thể nhìn ra là thứ gì.
Các thủy thủ cùng nhau đưa thứ đó lên sân khấu.
Nó nặng đến nỗi sàn nhà cũng rung chuyển.
Trong lúc nhóm khách mời đều đang nhún chân muốn nhìn rõ thì người chủ trì đã đi qua, mỉm cười mà nói: "Đây là món hàng cuối cùng của chúng tôi —— là món quà đến từ biển sâu. Hắn có dáng người mạnh mẽ, tiếng ca mê hoặc, có thể đi lại trong sóng biển, vô ưu vô lo."
"Đây là đứa con của biển cả vĩ đại, là một —— nhân ngư!"
Giọng nói người chủ trì phập phồng theo nhịp, ngay sau khi lời anh ta vừa dứt thì liền kéo đống lông nhung kia xuống.
"Oa ——"
"Là nhân ngư thật kìa!"
"Đẹp quá, tôi muốn đuôi của nó!"
Ánh đèn chiếu xuống dưới, đồ vật trên sân khấu bị nhìn thấy sạch sẽ.
Nhân ngư ở trong bể cá cuộn tròn người, mái tóc rong biển màu lam trôi nổi lên phía trên, nửa người trên là nhân loại, nửa người dưới lại là đuôi cá. Trên đuôi cá là lớp vảy màu xanh vô cùng xinh đẹp, màu sắc lấp lánh đến cả đá quý cũng phải chịu thua —— đây là vẻ đẹp đến từ biển cả.
Tất cả mọi người đều vì tạo vật thần kỳ này làm cho sợ ngây người.
Người bán đấu giá lại ra sức điều hoà không khí: "Đây là một nhân ngư đến từ biển sâu, bị thủy thủ dũng cảm của chúng ta bắt được. Hãy nhìn đôi mắt của nó, còn có đuôi cá này, cực kỳ thần bí mà xinh đẹp! Tôi dám cam đoan, nuôi dưỡng nhân ngư sẽ trở thành một loại trào lưu mới!"
"Còn có, nghe nói thịt nhân ngư có thể khiến người trường sinh bất lão......"
Người bán đấu giá cứ liên tục nói không ngừng. Trong miệng ông ta, mỗi bộ phận của nhân ngư đều được đo bằng tiền, da, thịt và vảy đều có thể được được đặt trên bàn, trở thành thức ăn hoặc vật trang trí.
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt này, nhân ngư cũng dần tỉnh lại.
Mấy ngày qua đều hắn không được ăn cơm, miệng vết thương trên người cũng không được xử lý, hiện tại cực kỳ yếu ớt. Nhưng thấy bên ngoài nhiều nhân loại như vậy thì vẫn rất hung hăng, không ngừng đập vào bể cá pha lê.
Nhưng bể cá pha lê lại rất kiên cố, tất cả giãy dụa của nhân ngư đều vô dụng, mà ở trong mắt của những người khác, lại càng có vẻ hứng thú.
Hai mắt Người đấu giá sáng như đèn xe mà nhìn chằm chằm vào nhân ngư trên đài, khe khẽ nói nhỏ.
"Có sức sống thật đấy."
"Tôi thích nhân ngư này, tôi muốn mang nó về sau khi đấu giá xong, cho nó giao phối với nô lệ của tôi để xem có thể sinh ra nhân ngư hỗn huyết hay không!"
"Ý kiến hay, nói không chừng nhân ngư được sinh ra sẽ ngoan hơn một chút."
Người đấu giá thấy sự sôi nổi này liền cầm lấy cây búa nhỏ gõ xuống bàn, sau khi hấp dẫn sự chú ý của những người khác mới mở miệng: "Xét thấy tính đặc thù của món hàng này, giá khởi điểm là 1 đồng vàng!"
Lời này vừa mới nói xong thì phía dưới liền có người lập tức giơ bảng hô giá.
"Một trăm đồng vàng!"
"Có mỗi 100 đồng vàng thì cũng muốn dành? 500 đồng vàng!"
"1000!"
Không đến ba phút, giá của nhân ngư đã bị nâng tới bốn chữ số, còn đang không ngừng nâng cao.
Mọi người đều đang ra giá, chỉ có mình Tạ Tiểu Chu không mở miệng.
Ngay cả quý cô kia cũng giơ bảng: "3000 đồng vàng!" Sau khi nói xong thì cô quay đầu lại, tò mò hỏi, "Tiểu thiếu gia, ngài không có hứng thú sao? Đây chính là nhân ngư đó!"
Tạ Tiểu Chu nhìn cũng không thèm nhìn bên dưới một cái, chỉ im lặng mân mê nhẫn hoa hồng trên ngón áp út, không có hứng thú.
Nghe quý cô kia hỏi chuyện, cậu cười nhạo một tiếng: "Một con thú hoang mà thôi, trông cũng chỉ giống người một chút, có cái gì mà hiếm lạ."
Lần này thiết lập của Tạ Tiểu Chu là thiếu gia quý tộc kiêu căng, cũng coi như là phù hợp với thân phận nhân vật.
Nhưng cậu đẹp như vậy, đôi mắt trắng đen lấp lánh ánh nước, cho dù nói ra mấy câu như thế cũng không khiến người ta phát ghét.
Quý cô thấy Tạ Tiểu Chu không có hứng thú với nhân ngư liền không nói gì nữa.
Trận PK giá cả bên dưới vẫn chưa dừng lại.
Giá cả của nhân ngư đã sắp bay tới 5 con số, sau khi đến 1 vạn liền không có ai ra giá nữa.
Người bán đấu giá không nghĩ trận tranh đoạt lần này lại hưng phấn như vậy, mặt mày đỏ hết cả đỏ lên, nắm chặt cây búa nhỏ hỏi: "Một vạn đồng vàng, có muốn ra giá tiếp không?"
Chờ một hồi mà không thấy có người tiếp tục giơ bảng. Cho dù nhân ngư này hiếm lạ nhưng một vạn đồng vàng cũng không phải con số nhỏ, cho dù là quý tộc thì cũng không sẵn sàng ra giá.
Người hô giá này là một thương nhân bụng phệ, gã là người đưa ra ý kiến muốn cho nhân ngư giao phối với nô lệ kia.
[Không phải chứ, bạn diễn này không muốn ra giá à?]
[Chẳng lẽ phải nhìn nhân ngư bị bán đi như vậy sao?]
[Không thể nào, nếu nhân ngư bị bán đi thì làm sao mà công lược được!]
[Tôi cảm thấy đoạn này không có sự lựa chọn nào đâu, vì công lược nhân ngư thì chỉ có thể cứu hắn ra thôi, không thể không cứu được đâu.]
[Chẳng lẽ Chu Chu không mua là muốn đi con đường dành cho người thành công?]
"Một vạn đồng vàng lần một."
"Một vạn đồng vàng lần hai."
"Một vạn......"
Lần báo giá cuối cùng còn chưa xong, phía trên xuất hiện một giọng nói chen ngang lời ông: "Một vạn năm đồng vàng."
Người bán đấu giá dừng lại, đầu ngước lên nhìn về phía hàng ghế vip bên trên.
Cách một lớp màn đính hạt châu đang rũ xuống, có thể thấy một thiếu niên quý tộc tinh xảo đang kiêu ngạo.
Trong lòng ông bác hiểu rõ, mở miệng nói: "Thiếu gia nhà công tước ra giá một vạn năm đồng vàng!" Ông nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi, "Có ai muốn nâng giá thêm không?"
Ông thương nhân chần chờ.
Một vạn năm đồng vàng đã vượt qua sức xoay tiền của gã, càng không cần phải nói, mua nhân ngư này cũng sẽ đắc tội thiếu gia nhà công tước, mất nhiều hơn được.
Trên hàng ghế VIP.
Quý cô kia có chút kinh ngạc mà nhìn Tạ Tiểu Chu, ngay cả cây quạt trong tay xém nữa cũng rớt xuống đất.
Ủa, không phải bảo không có hứng thú hả?
Sao bây giờ lại gia nhập rồi, mở miệng ra còn hô cái giá trên trời thế này.
Đôi tay Tạ Tiểu Chu giao nhau ở trước ngực, có chút ngạo mạn mà hếch cằm: "Ta không có hứng thú, nhưng hiện tại chỉ có một tên nhân ngư này. Với thân phận của ta, cho dù ta không cần thì cũng nhất định phải có."
Quý cô hiểu rồi.
Nhu cầu thể hiện của giới quý tộc đây mà.
Sau khi Tạ Tiểu Chu nói xong thì nhìn xuống phía dưới, trong tình huống không có ai ra giá mà lại giơ bảng lần nữa, lười nhác mà nói một câu: "Hai vạn đồng vàng."
Chuyện này lại phù hợp với thiết lập của thiếu gia quý tộc quá chứ.
Ngạo mạn, lại còn tiêu tiền như rác chỉ để sỉ diện —— từ những chi tiết nhỏ mới có thể đắp nặn lên một thiết lập hoàn chỉnh.
Dưới cái giá cao ngất ngưởng thế này, ngay cả ông mập kia cũng rụt tay không hó hé gì nữa.
Cuối cùng, người bán đấu giá dứt khoát đưa nhân ngư này giao cho vị thiếu gia kia.
Đối với kết quả này Tạ Tiểu Chu cũng thấy có gì lạ, trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt, phất tay nói: "Đưa đến phòng của ta."
[Cười chết mất, tôi còn tưởng cậu ta có trò hay gì, thì ra vẫn là vung tiền mua nhân ngư đấy thôi.]
[Ha ha, đến cả Tiểu Vũ cũng không cứu vớt được thì cậu ta có thể làm gì chứ?]
[Cũng chỉ là trông mèo vẽ hổ, chẳng ra cái gì cả, để tôi xem cậu thua vòng này thế nào.]
[Đám người này sao phiền thế, ngồi im giữ mỏ xem phim cũng không được sao?]
[Đúng vậy, nói hăng máu quá coi chừng lúc bị vả mặt thì lại rớt thêm mấy cái răng nha]
[Chu Chu của bọn này chắc chắn có thể công lược được, không cần các vị chờ mong.]
***
Các khách mời ở trên sân khấu thấy một màn như vậy thì thở phào một hơi, đặc biệt là Thẩm Việt Vũ, cười thì lại phải cứ cười lạnh mới chịu được.
"Tôi còn tưởng cậu ta có bản lĩnh gì chứ, thì ra cũng chỉ là như vậy." Trên mặt Thẩm Việt Vũ treo nụ cười kiêu ngạo, "Không phải vẫn là của tôi sao."
Lục Lộ và Từ Nhiễm không nói chuyện.
Nhưng suy nghĩ trong lòng bọn họ cũng không khác mấy.
Một người cá bị bắt lên và một thiếu gia nhà giàu đi rong chơi ngoài biển.
Mở màn như vậy, cũng chỉ có thể cứu người cá ra rồi phóng sinh ra biển rộng mới có thể thu được giá trị rung động, cũng tìm không ra cách chơi nào khác. Hiện tại cứ nhìn xem Tạ Tiểu Chu có thể thu được bao nhiêu giá trị rung động, đến lúc đó bọn họ còn có thể tham khảo một chút.
***
Đấu giá kết thúc, náo nhiệt tan cuộc.
Tạ Tiểu Chu nói chuyện với các thiếu gia và thiếu nữ quý tộc khác một lát, xoay người đi về phía phòng mình.
Đẩy cửa ra liền thấy bể cá dài mấy mét kia ở trong phòng.
Nhân ngư cuộn tròn ở bên trong bể cá, vô số bọt nước từ bên người hắn xuất hiện, sau đó nổi lên trên mặt nước.
Trong sự an tĩnh, hắn giống như là con rối tinh xảo đang nằm im.
Tạ Tiểu Chu đóng cửa lại, đi qua.
Nhân ngư vừa nghe đến tiếng động liền xoay người, đôi mắt màu lam sắc bén đều vẻ hung hãn. Hắn thử nhe răng, phát ra tiếng vang cổ quái —— đây là uy hiếp của nhân ngư đối với kẻ địch.
Nhưng, khi một con hổ ở bên ngoài tự nhiên thì nó là dã thú; còn khi bị bắt vào trong lồng sắt thì nó cũng chỉ là một đồ vật bị người khác nhìn chăm chăm.
Tạ Tiểu Chu cũng không sợ hãi mà đi tới bên cạnh bể cá, đối diện với nhân ngư.
Nhân ngư trời sinh bản tính hung hãn, lúc bị thủy thủ bắt giữ còn không ngừng vật lộn nên để lại rất nhiều vết thương, đặc biệt là chỗ trên vai kia, da thịt bên miệng vết thương còn đang trôi nổi trong mặt nước, sâu đến mức có thể thấy được xương.
Cho dù là như vậy thì hắn vẫn cực kỳ xinh đẹp, đó là loại xinh đẹp tự nhiên mà tràn đầy tính công kích, khiến người muốn thuần phục.
Tạ Tiểu Chu nghĩ tới gì đó, ngón tay đặt trên bể cá, như cách một tầng pha lê đụng vào nhân ngư.
Nhân ngư nhìn thấy động tác này liền lùi ra phía sau, trong miệng phun ra vào bong bóng khí.
Hắn cảm thấy chuyện này có chút quen mắt, hình như đã từng trải qua rồi.
Nhân ngư lắc đầu một chút, không nhớ nội dung cụ thể nhưng vẫn cảm thấy, nếu giống như lúc trước thì nhân loại cũng sẽ rất dễ bị lừa, có thể thả hắn đi ngay.
Nghĩ đến cảnh này, hắn liền thu bản tính lại một chút.
Nhân ngư cũng biết giả vờ.
Lúc đi săn cá mập, hắn cũng sẽ lộ ra dáng vẻ suy yếu, thu hút cá mập tới gần, sau đó liền bóp chết nó.
Ngón tay Tạ Tiểu Chu di chuyển, phác hoạ lại hình dáng của nhân ngư: "Ngươi đừng sợ......"
Nhân ngư lại vẫy đuôi một cái.
Tạ Tiểu Chu nói ra nửa câu sau: "Nếu nghe lời ta, ta sẽ không làm ngươi bị thương."
Lấy kho từ ngữ của nhân ngư, hắn vẫn chưa hiểu được mấy câu nói phức tạp này, nhưng hắn có thể nhìn ra được nhân loại trước mặt này không nguy hiểm, còn rất dễ ở chung.
Hiện tại lại giả vờ thêm một chút, có lẽ tên này sẽ thả hắn đi.
Chỉ cần trở lại biển rộng, thì đó chính là sân nhà của hắn.
Nhân ngư vốn hung hãn, có thù tất báo, sau khi đã nghĩ kỹ chuyện rời khỏi đây thì sẽ dùng tiếng ca khiến cho du thuyền va phải đá ngầm, để từng kẻ chết đuối ở trên mặt biển.
Tạ Tiểu Chu liếm môi, khích lệ nói: "Không ngờ lại ngoan như vậy, có thể làm thú cưng đạt tiêu chuẩn."
Nhân ngư không biết "thú cưng" là gì, nhưng hắn đã từng nghe những nhân loại khác nói qua, hình như là một thứ không tốt.
Hắn lại giống như dã thú, theo bản năng mà phản ứng. Hắn không ngừng dùng móng tay cào cấu bể cá pha lê, phát ra tiếng vang chói tai.
"Quá ồn." Tạ Tiểu Chu nói với giọng điệu nhẹ nhàng mà chậm chạp, "Ngươi im lặng một chút đi."
Nhân ngư dừng động tác.
"Quên tự giới thiệu." Tạ Tiểu Chu tùy tay mà kéo một chiếc ghế dài khác qua, ngồi xuống, hai chân vắt chéo nhau. Cậu ngẩng cằm, lấy giọng điệu không cho phép từ chối mà nói, "Từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân của ngươi, nghe hiểu chưa?"
Nhân ngư đến gần nhìn qua, gắt gao mà nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.
Dáng người thiếu niên gầy yếu bị quần áo xinh đẹp phủ lên, cậu ta không có móng vuốt sắc bén và răng nanh, thậm chí còn không thể chống đỡ nổi sóng biển tập kích, yếu ớt bất kham.
Nếu còn ở trong mặt biển, nhân ngư dùng một tay cũng có thể giết chết cậu ta.
Nhưng hiện tại, thiếu niên này lại dùng tư thái chán ghét, nói...... Chủ nhân.
Nhân ngư ghét từ này, cái đuôi không ngừng va chạm vào vách pha lê.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có một thứ rơi vào trong mặt nước, sau khi trôi nổi một chút liền rơi xuống đáy bể cá.
Đinh ——
Thứ kia rơi bên cạnh cái đuôi của hắn.
Nhân ngư cúi đầu nhìn qua.
Đó là một thứ có hình tròn, là một chiếc vòng cổ.
Vòng cổ lấp lánh ánh sáng, phía trên điêu khắc hoa văn phức tạp, vì được khảm thêm ngọc bích nên cực kỳ quý khí.
Tạ Tiểu Chu đặt tay trên tay vịn, ra lệnh nói: "Mang lên."
Nhân ngư biết thứ này.
Trong năm tháng ở dưới mặt biển, hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều chiếc thuyền chở những người có mang vòng cổ, bọn họ nói, đây là...... Nô lệ.
Đuôi cá nhẹ nhàng hất đi đem vòng cổ ném ra xa, dùng hành động tỏ vẻ mình không muốn.
Tạ Tiểu Chu không giận, ngược lại cười khẽ một tiếng, bóng gió mà nói: "Hình như người còn chưa biết thế nào là 'nghe lời'."
"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe theo lệnh của ta, nếu không, sẽ có trừng phạt."
[Cậu ta đang làm gì vậy chứ!]
[Muốn làm chủ nhân của nhân ngư?]
[Hình như cậu ta điên rồi, như vậy mà còn có thể công lược thành công thì tôi liền trồng cây chuối mà gội đầu!]
[Chu Chu chắc chắn có suy nghĩ của riêng mình...... Phải tin tưởng Chu Chu, ừm!]
[fans bị tẩy não hết rồi sao? Tôi thấy rõ là cậu ta đang tự hại mình, không có muốn công lược]
Nhân ngư nhìn thiếu niên đứng lên.
Thiếu niên tinh xảo yếu ớt, từ bề ngoài không có chút nguy hiểm gì, nhưng không hiểu sao hắn lại đột nhiên sợ hãi.
Lúc đối mặt với cá mập cũng không có như vậy mà.
Tạ Tiểu Chu thở dài một hơi: "Thật là một vật nhỏ không nghe lời."
Lúc nói xong thì Tạ Tiểu Chu cũng không làm gì cả mà đi ra ngoài.
Nhân ngư cảm thấy có chút kỳ lạ.
Dựa theo đoạn ký ức mơ hồ kia thì sẽ có một tên ngốc thả hắn đi, chẳng lẽ không phải thiếu niên nhân loại này sao?
Một lát sau, cửa lại bị mở ra.
Nhân ngư tưởng là Tạ Tiểu Chu đã trở lại, nhưng vừa nhìn qua lại thấy vậy mà lại là một đám thủy thủ đáng giận kia.
Bọn thủy thủ khiêng bể cá lên rồi nâng ra khỏi phòng, lại đem bể cá pha lê đặt ở boong tàu, bốn phía không có vật gì ngăn cản liền đối diện với thái dương.
Nhân ngư vừa nhấc đầu, là có thể thấy mặt biển xanh thẳm ngoài kia.
Hắn muốn trở về biển cả, nhưng bên trên vẫn còn một lớp pha lê khác nữa khiến hắn không thể rời khỏi bể cá. Hắn liều mạng mà đập vào bể cá, lại không cách nào kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
"A......" Nhân ngư hơi hơi hé miệng, phát ra âm thanh nhân loại nghe không thấy.
Một phút trôi qua.
Mặt trời trên kia như càng rực rỡ hơn, chiếu sáng boong tàu như muốn hòa tan nó vậy.
Nhân ngư cảm nhận được cái nóng kia.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy mặt trời là thứ đáng sợ như vậy, làm nước ở xung quanh cũng nóng lên.
Nóng, nóng quá......
Nhân ngư sinh sống bên trong biển sâu lạnh lẽo, mà nước trong bể cá vốn đang rất dịu mát, nhưng khi mặt trời chiếu xuống lại bắt đầu nóng lên.
Nhân ngư vốn đã có thương tích trên người, hơn nữa nhiều ngày cũng chưa ăn cơm nên cực kỳ suy yếu. Bị phơi như vậy thì rất nhanh đã cảm thấy rất khó chịu.
Hắn muốn trốn tránh ánh mặt trời kia.
Nhưng bể cá cũng chỉ hơi rộng một chút, vốn là không có chỗ nào có thể trốn được.
Sắc mặt nhân ngư trắng bệch, khó chịu mà động đậy. Hắn không biết vì sao thiếu niên kia lại muốn làm như vậy với hắn, rõ ràng trước đó còn dễ nói chuyện như vậy mà......
Tầm mắt nhân ngư dần mơ hồ, đột nhiên, một tia sáng lấp lánh chiếu vào trong mắt hắn.
—— là chiếc vòng cổ kia.
Là bởi vì hắn không mang vòng cổ sao? Nếu hắn mang lên chiếc vòng cổ này thì sẽ được đúng không?
Vòng cổ phát ra tia sáng lộng lẫy, mang theo sự cám dỗ mê người.
Chỉ cần mang nó lên thì sẽ không bị phơi dưới ánh mặt trời nữa.
Ngón tay nhân ngư di chuyển, theo bản năng mà cầm lấy chiếc vòng cổ kia.
Tạ Tiểu Chu ngồi ở phía sau màn thấy như vậy liền nhếch môi.
Cậu sẽ không đi con đường bạch nguyệt quang cứu vớt kia —— cảm ơn anh bạn Thẩm Việt Vũ bé nhỏ, cậu đã biết đi con đường kia thì chỉ có chết.
Một con thú hoang dã có thể hiểu được lòng người, sau đó thì báo ơn sao?
Sẽ không.
Bọn nó chỉ biết giết chóc, cướp lấy, nuốt kẻ yếu vào bụng, quay đầu khuất phục trước kẻ mạnh.
Muốn thuần phục một dã thú thì phải mạnh hơn nó.
Ngay lúc nhân ngư nắm lấy chiếc vòng cổ kia, Tạ Tiểu Chu đi ra ngoài rồi đứng ở trước bể cá, nhẹ nhàng mà nói: "Đã biết sai ở đâu chưa?"
Nước trong bể cá đã có một phần muốn bốc hơi.
Nhân ngư từ trong mặt nước chui ra, tóc quăn màu xanh nước biển dán sát vào hai sườn mặt, hắn vẫn mang theo dã tính kiêu ngạo mà khó thuần phục.
Nhưng nhìn tình cảnh trước mặt, không mang vòng cổ lên liền sẽ bị phơi chết.
Ánh mắt của nhân ngư âm hiểm mà nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu.
Chờ hắn rời khỏi nơi này thì nhất định phải đem tên nhóc này kéo xuống biển cho chết đuối. Không, ít nhất phải chết đuối đến tận ba lần.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhân ngư lại cầm lấy vòng cổ, bực mình đeo vào trên cổ.
Vòng cổ ôm chặt không những có tác dụng tốt mà còn mang đến cảm giác khó thở không thể bỏ qua.
Tạ Tiểu Chu kêu đám thủy thủ tới gần, để bọn họ mở nắp ra.
Thủy thủ có chút chần chừ, nhưng dưới sự kiên quyết của Tạ Tiểu Chu thì vẫn làm theo.
Tạ Tiểu Chu vươn tay với nhân ngư, kiêu căng mà mở miệng: "Ngươi biết nên làm thế nào mà."
Thuần phục.
Cậu muốn thuần phục nhân ngư.
Tạ Tiểu Chu duỗi tay kéo cổ áo một chút, thuận miệng nói một câu: "Tôi có thể hay không thì không biết, nhưng tôi biết cậu không làm được."
Nói xong thì cậu liền đi đến chính giữa sân khác, chỉ để lại một mình Thẩm Việt Vũ đứng ở tại chỗ.
Thẩm Việt Vũ bĩu môi, nhỏ giọng tự nói: "Miệng lưỡi sắc bén, để tôi nhìn xem cậu lên được không......"
Cậu thân là khách mời thường trú của show tình yêu, đã từng tham gia rất nhiều kế hoạch tình ái. Loại khó khăn này, vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Nếu đến cả cậu cũng không thể công lược được thì các khách mời khác đều không cần phải nói. Hiện tại chỉ cần cậu ổn định, dựa vào số phiếu mà fans bầu ra cũng có thể đè Tạ Tiểu Chu xuống.
Bởi vì đoạn đối thoại vừa rồi của Tạ Tiểu Chu và Thẩm Việt Vũ nên trong lúc nhất thời, trong phòng phát sóng trực tiếp của Tạ Tiểu Chu trở thành trung điểm, làn đạn đều bắt đầu xoi mói cậu.
[Chỉ có mình tôi cảm thấy cậu ta nói chuyện rất kiêu ngạo sao?]
[Đúng vậy, ai nha, trước kia không xem show tình yêu, bây giờ mới biết người mới đều kiêu ngạo như vậy, thật sự là không thích nổi.]
[Mày là ai? Ai care mày thích hay không thích, đừng có tự dát vàng lên mặt, ok?]
[Đúng vậy, Chu Chu của bọn này cần mày thích? Chu Chu đẹp nhất, từ chối bú fame]
[Haha, mặt ai dày còn chưa biết đâu.]
Phòng phát sóng trực tiếp lại nồng nặc mùi thuốc súng, chỉ thiếu điều ra hẹn nhau ra oánh lộn. Fans của Tạ Tiểu Chu rất nhiều, nhưng vì show tình yêu là sân nhà của Thẩm Việt Vũ nên fans cả hai bên đều không ai thua ai.
***
Tạ Tiểu Chu đứng ở bên cạnh người chủ trì, ánh đèn từ phía trên chiếu xuống dừng ở trên má cậu, càng có vẻ sóng mắt lấp lánh, ngũ quan tinh xảo.
Người chủ trì cố gắng hâm nóng bầu không khí: "Chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh nào ——"
Nhưng người xem ở hiện trường lại không quá nể tình, chỉ có số rất ít người vỗ tay, ở khán đài rộng lớn cũng không quá rõ ràng.
Thấy một màn như vậy, vẻ mặt Tạ Tiểu Chu cũng không hề thay đổi.
Cậu đã sớm biết 80% người xem ở hiện trường đều là fans của Thẩm Việt Vũ, cơ bản sẽ không có người bầu phiếu cho cậu, nếu muốn thắng được gameshow lần này thì phải công lược được toàn bộ giá trị rung động của mục tiêu.
Vì thế......Cậu cần 100% rung động của người cá kia.
Trong bầu không khí gượng gạo thế này thì tiếng sóng biển càng thêm rõ ràng, một đám bọt sóng đột nhiên ập vào trước mặt.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà nhắm mắt lại, chờ đến khi lại mở ra lần nữa thì cũng đã đặt mình trong chiếc du thuyền kia.
Thế giới trong này bị reset, quay trở lại lúc quá khứ kia.
Sau khi xoá đi toàn bộ sự tồn tại của Thẩm Việt Vũ, nhân ngư bị bắt lên không có cơ hội chạy thoát, hội đấu giá cũng đã đến như đúng hạn.
Trong đại sảnh vàng kim huy hàng, tiếng đàn cello trầm thấp ưu nhã, nhóm thân sĩ thục nữ mang theo hương nước hoa thoang thoảng, ăn uống linh đình.
Từng món hàng bị mang lên đài, yết giá rõ ràng.
Nhưng đồ cổ trang sức bên trên trước kia bị dành đến nứt đầu mẻ trán mà bây giờ đều bị bỏ qua, đấu giá qua loa, tất cả mọi người đều đang chờ đợi món hàng chính chuẩn bị lên sàn —— nhân ngư.
Cũng là lúc Tạ Tiểu Chu tiến vào trong thế giới này.
Thân phận mà tổ tiết mục bố trí cho mỗi khách mời đều giống nhau, Tạ Tiểu Chu cũng là con trai nhà công tước, ở du thuyền luôn nắm giữ thân phận tối cao, cũng rất được chào đón.
Hiện tại cậu đang ngồi ở trong ghế VIP, lưng dựa vào ghế sô pha thoải mái, có thể từ đây nhìn xuống toàn bộ tình huống trong phòng đấu giá.
Lại có một món đồ bị bán đi.
Tạ Tiểu Chu thu lại ánh mắt, lười nhác mà dựa vào trên sô pha, một tay chống trán, vẻ mặt không chút để ý.
Trong hàng ghế còn có một vài thiếu gia và thiếu nữ quý tộc khác, một quý cô bên cạnh cậu phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay, trêu ghẹo: "Tiểu thiếu gia, chẳng lẽ mấy món đồ trong hội đấu giá lần này đều không vừa mắt ngài sao?"
Tạ Tiểu Chu híp nửa mí mắt, cái bóng của hàng mi rơi xuống má cậu, có thể thấy được sự tinh tế và phức tạp của phong cách Rococo: "Có chút nhàm chán."
Quý cô dùng cây quạt che khuất nửa gương mặt, cười khẽ: "Ngay cả nhân ngư lên sân khấu cuối cùng cũng không thể làm ngài hứng thú sao?"
Vừa mới dứt lời liền nghe thấy phía dưới vang lên tiếng ầm ĩ, thậm chí còn có người kích động mà đứng bật dậy.
Quý cô cũng nghiêng đầu ra nhìn.
Chỉ thấy tám thủy thủ đồng loạt khiêng ra một thứ có hình chữ nhật, thứ kia bị một đống lông nhung màu đỏ che kín, không thể nhìn ra là thứ gì.
Các thủy thủ cùng nhau đưa thứ đó lên sân khấu.
Nó nặng đến nỗi sàn nhà cũng rung chuyển.
Trong lúc nhóm khách mời đều đang nhún chân muốn nhìn rõ thì người chủ trì đã đi qua, mỉm cười mà nói: "Đây là món hàng cuối cùng của chúng tôi —— là món quà đến từ biển sâu. Hắn có dáng người mạnh mẽ, tiếng ca mê hoặc, có thể đi lại trong sóng biển, vô ưu vô lo."
"Đây là đứa con của biển cả vĩ đại, là một —— nhân ngư!"
Giọng nói người chủ trì phập phồng theo nhịp, ngay sau khi lời anh ta vừa dứt thì liền kéo đống lông nhung kia xuống.
"Oa ——"
"Là nhân ngư thật kìa!"
"Đẹp quá, tôi muốn đuôi của nó!"
Ánh đèn chiếu xuống dưới, đồ vật trên sân khấu bị nhìn thấy sạch sẽ.
Nhân ngư ở trong bể cá cuộn tròn người, mái tóc rong biển màu lam trôi nổi lên phía trên, nửa người trên là nhân loại, nửa người dưới lại là đuôi cá. Trên đuôi cá là lớp vảy màu xanh vô cùng xinh đẹp, màu sắc lấp lánh đến cả đá quý cũng phải chịu thua —— đây là vẻ đẹp đến từ biển cả.
Tất cả mọi người đều vì tạo vật thần kỳ này làm cho sợ ngây người.
Người bán đấu giá lại ra sức điều hoà không khí: "Đây là một nhân ngư đến từ biển sâu, bị thủy thủ dũng cảm của chúng ta bắt được. Hãy nhìn đôi mắt của nó, còn có đuôi cá này, cực kỳ thần bí mà xinh đẹp! Tôi dám cam đoan, nuôi dưỡng nhân ngư sẽ trở thành một loại trào lưu mới!"
"Còn có, nghe nói thịt nhân ngư có thể khiến người trường sinh bất lão......"
Người bán đấu giá cứ liên tục nói không ngừng. Trong miệng ông ta, mỗi bộ phận của nhân ngư đều được đo bằng tiền, da, thịt và vảy đều có thể được được đặt trên bàn, trở thành thức ăn hoặc vật trang trí.
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt này, nhân ngư cũng dần tỉnh lại.
Mấy ngày qua đều hắn không được ăn cơm, miệng vết thương trên người cũng không được xử lý, hiện tại cực kỳ yếu ớt. Nhưng thấy bên ngoài nhiều nhân loại như vậy thì vẫn rất hung hăng, không ngừng đập vào bể cá pha lê.
Nhưng bể cá pha lê lại rất kiên cố, tất cả giãy dụa của nhân ngư đều vô dụng, mà ở trong mắt của những người khác, lại càng có vẻ hứng thú.
Hai mắt Người đấu giá sáng như đèn xe mà nhìn chằm chằm vào nhân ngư trên đài, khe khẽ nói nhỏ.
"Có sức sống thật đấy."
"Tôi thích nhân ngư này, tôi muốn mang nó về sau khi đấu giá xong, cho nó giao phối với nô lệ của tôi để xem có thể sinh ra nhân ngư hỗn huyết hay không!"
"Ý kiến hay, nói không chừng nhân ngư được sinh ra sẽ ngoan hơn một chút."
Người đấu giá thấy sự sôi nổi này liền cầm lấy cây búa nhỏ gõ xuống bàn, sau khi hấp dẫn sự chú ý của những người khác mới mở miệng: "Xét thấy tính đặc thù của món hàng này, giá khởi điểm là 1 đồng vàng!"
Lời này vừa mới nói xong thì phía dưới liền có người lập tức giơ bảng hô giá.
"Một trăm đồng vàng!"
"Có mỗi 100 đồng vàng thì cũng muốn dành? 500 đồng vàng!"
"1000!"
Không đến ba phút, giá của nhân ngư đã bị nâng tới bốn chữ số, còn đang không ngừng nâng cao.
Mọi người đều đang ra giá, chỉ có mình Tạ Tiểu Chu không mở miệng.
Ngay cả quý cô kia cũng giơ bảng: "3000 đồng vàng!" Sau khi nói xong thì cô quay đầu lại, tò mò hỏi, "Tiểu thiếu gia, ngài không có hứng thú sao? Đây chính là nhân ngư đó!"
Tạ Tiểu Chu nhìn cũng không thèm nhìn bên dưới một cái, chỉ im lặng mân mê nhẫn hoa hồng trên ngón áp út, không có hứng thú.
Nghe quý cô kia hỏi chuyện, cậu cười nhạo một tiếng: "Một con thú hoang mà thôi, trông cũng chỉ giống người một chút, có cái gì mà hiếm lạ."
Lần này thiết lập của Tạ Tiểu Chu là thiếu gia quý tộc kiêu căng, cũng coi như là phù hợp với thân phận nhân vật.
Nhưng cậu đẹp như vậy, đôi mắt trắng đen lấp lánh ánh nước, cho dù nói ra mấy câu như thế cũng không khiến người ta phát ghét.
Quý cô thấy Tạ Tiểu Chu không có hứng thú với nhân ngư liền không nói gì nữa.
Trận PK giá cả bên dưới vẫn chưa dừng lại.
Giá cả của nhân ngư đã sắp bay tới 5 con số, sau khi đến 1 vạn liền không có ai ra giá nữa.
Người bán đấu giá không nghĩ trận tranh đoạt lần này lại hưng phấn như vậy, mặt mày đỏ hết cả đỏ lên, nắm chặt cây búa nhỏ hỏi: "Một vạn đồng vàng, có muốn ra giá tiếp không?"
Chờ một hồi mà không thấy có người tiếp tục giơ bảng. Cho dù nhân ngư này hiếm lạ nhưng một vạn đồng vàng cũng không phải con số nhỏ, cho dù là quý tộc thì cũng không sẵn sàng ra giá.
Người hô giá này là một thương nhân bụng phệ, gã là người đưa ra ý kiến muốn cho nhân ngư giao phối với nô lệ kia.
[Không phải chứ, bạn diễn này không muốn ra giá à?]
[Chẳng lẽ phải nhìn nhân ngư bị bán đi như vậy sao?]
[Không thể nào, nếu nhân ngư bị bán đi thì làm sao mà công lược được!]
[Tôi cảm thấy đoạn này không có sự lựa chọn nào đâu, vì công lược nhân ngư thì chỉ có thể cứu hắn ra thôi, không thể không cứu được đâu.]
[Chẳng lẽ Chu Chu không mua là muốn đi con đường dành cho người thành công?]
"Một vạn đồng vàng lần một."
"Một vạn đồng vàng lần hai."
"Một vạn......"
Lần báo giá cuối cùng còn chưa xong, phía trên xuất hiện một giọng nói chen ngang lời ông: "Một vạn năm đồng vàng."
Người bán đấu giá dừng lại, đầu ngước lên nhìn về phía hàng ghế vip bên trên.
Cách một lớp màn đính hạt châu đang rũ xuống, có thể thấy một thiếu niên quý tộc tinh xảo đang kiêu ngạo.
Trong lòng ông bác hiểu rõ, mở miệng nói: "Thiếu gia nhà công tước ra giá một vạn năm đồng vàng!" Ông nhìn xung quanh, lớn tiếng hỏi, "Có ai muốn nâng giá thêm không?"
Ông thương nhân chần chờ.
Một vạn năm đồng vàng đã vượt qua sức xoay tiền của gã, càng không cần phải nói, mua nhân ngư này cũng sẽ đắc tội thiếu gia nhà công tước, mất nhiều hơn được.
Trên hàng ghế VIP.
Quý cô kia có chút kinh ngạc mà nhìn Tạ Tiểu Chu, ngay cả cây quạt trong tay xém nữa cũng rớt xuống đất.
Ủa, không phải bảo không có hứng thú hả?
Sao bây giờ lại gia nhập rồi, mở miệng ra còn hô cái giá trên trời thế này.
Đôi tay Tạ Tiểu Chu giao nhau ở trước ngực, có chút ngạo mạn mà hếch cằm: "Ta không có hứng thú, nhưng hiện tại chỉ có một tên nhân ngư này. Với thân phận của ta, cho dù ta không cần thì cũng nhất định phải có."
Quý cô hiểu rồi.
Nhu cầu thể hiện của giới quý tộc đây mà.
Sau khi Tạ Tiểu Chu nói xong thì nhìn xuống phía dưới, trong tình huống không có ai ra giá mà lại giơ bảng lần nữa, lười nhác mà nói một câu: "Hai vạn đồng vàng."
Chuyện này lại phù hợp với thiết lập của thiếu gia quý tộc quá chứ.
Ngạo mạn, lại còn tiêu tiền như rác chỉ để sỉ diện —— từ những chi tiết nhỏ mới có thể đắp nặn lên một thiết lập hoàn chỉnh.
Dưới cái giá cao ngất ngưởng thế này, ngay cả ông mập kia cũng rụt tay không hó hé gì nữa.
Cuối cùng, người bán đấu giá dứt khoát đưa nhân ngư này giao cho vị thiếu gia kia.
Đối với kết quả này Tạ Tiểu Chu cũng thấy có gì lạ, trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt, phất tay nói: "Đưa đến phòng của ta."
[Cười chết mất, tôi còn tưởng cậu ta có trò hay gì, thì ra vẫn là vung tiền mua nhân ngư đấy thôi.]
[Ha ha, đến cả Tiểu Vũ cũng không cứu vớt được thì cậu ta có thể làm gì chứ?]
[Cũng chỉ là trông mèo vẽ hổ, chẳng ra cái gì cả, để tôi xem cậu thua vòng này thế nào.]
[Đám người này sao phiền thế, ngồi im giữ mỏ xem phim cũng không được sao?]
[Đúng vậy, nói hăng máu quá coi chừng lúc bị vả mặt thì lại rớt thêm mấy cái răng nha]
[Chu Chu của bọn này chắc chắn có thể công lược được, không cần các vị chờ mong.]
***
Các khách mời ở trên sân khấu thấy một màn như vậy thì thở phào một hơi, đặc biệt là Thẩm Việt Vũ, cười thì lại phải cứ cười lạnh mới chịu được.
"Tôi còn tưởng cậu ta có bản lĩnh gì chứ, thì ra cũng chỉ là như vậy." Trên mặt Thẩm Việt Vũ treo nụ cười kiêu ngạo, "Không phải vẫn là của tôi sao."
Lục Lộ và Từ Nhiễm không nói chuyện.
Nhưng suy nghĩ trong lòng bọn họ cũng không khác mấy.
Một người cá bị bắt lên và một thiếu gia nhà giàu đi rong chơi ngoài biển.
Mở màn như vậy, cũng chỉ có thể cứu người cá ra rồi phóng sinh ra biển rộng mới có thể thu được giá trị rung động, cũng tìm không ra cách chơi nào khác. Hiện tại cứ nhìn xem Tạ Tiểu Chu có thể thu được bao nhiêu giá trị rung động, đến lúc đó bọn họ còn có thể tham khảo một chút.
***
Đấu giá kết thúc, náo nhiệt tan cuộc.
Tạ Tiểu Chu nói chuyện với các thiếu gia và thiếu nữ quý tộc khác một lát, xoay người đi về phía phòng mình.
Đẩy cửa ra liền thấy bể cá dài mấy mét kia ở trong phòng.
Nhân ngư cuộn tròn ở bên trong bể cá, vô số bọt nước từ bên người hắn xuất hiện, sau đó nổi lên trên mặt nước.
Trong sự an tĩnh, hắn giống như là con rối tinh xảo đang nằm im.
Tạ Tiểu Chu đóng cửa lại, đi qua.
Nhân ngư vừa nghe đến tiếng động liền xoay người, đôi mắt màu lam sắc bén đều vẻ hung hãn. Hắn thử nhe răng, phát ra tiếng vang cổ quái —— đây là uy hiếp của nhân ngư đối với kẻ địch.
Nhưng, khi một con hổ ở bên ngoài tự nhiên thì nó là dã thú; còn khi bị bắt vào trong lồng sắt thì nó cũng chỉ là một đồ vật bị người khác nhìn chăm chăm.
Tạ Tiểu Chu cũng không sợ hãi mà đi tới bên cạnh bể cá, đối diện với nhân ngư.
Nhân ngư trời sinh bản tính hung hãn, lúc bị thủy thủ bắt giữ còn không ngừng vật lộn nên để lại rất nhiều vết thương, đặc biệt là chỗ trên vai kia, da thịt bên miệng vết thương còn đang trôi nổi trong mặt nước, sâu đến mức có thể thấy được xương.
Cho dù là như vậy thì hắn vẫn cực kỳ xinh đẹp, đó là loại xinh đẹp tự nhiên mà tràn đầy tính công kích, khiến người muốn thuần phục.
Tạ Tiểu Chu nghĩ tới gì đó, ngón tay đặt trên bể cá, như cách một tầng pha lê đụng vào nhân ngư.
Nhân ngư nhìn thấy động tác này liền lùi ra phía sau, trong miệng phun ra vào bong bóng khí.
Hắn cảm thấy chuyện này có chút quen mắt, hình như đã từng trải qua rồi.
Nhân ngư lắc đầu một chút, không nhớ nội dung cụ thể nhưng vẫn cảm thấy, nếu giống như lúc trước thì nhân loại cũng sẽ rất dễ bị lừa, có thể thả hắn đi ngay.
Nghĩ đến cảnh này, hắn liền thu bản tính lại một chút.
Nhân ngư cũng biết giả vờ.
Lúc đi săn cá mập, hắn cũng sẽ lộ ra dáng vẻ suy yếu, thu hút cá mập tới gần, sau đó liền bóp chết nó.
Ngón tay Tạ Tiểu Chu di chuyển, phác hoạ lại hình dáng của nhân ngư: "Ngươi đừng sợ......"
Nhân ngư lại vẫy đuôi một cái.
Tạ Tiểu Chu nói ra nửa câu sau: "Nếu nghe lời ta, ta sẽ không làm ngươi bị thương."
Lấy kho từ ngữ của nhân ngư, hắn vẫn chưa hiểu được mấy câu nói phức tạp này, nhưng hắn có thể nhìn ra được nhân loại trước mặt này không nguy hiểm, còn rất dễ ở chung.
Hiện tại lại giả vờ thêm một chút, có lẽ tên này sẽ thả hắn đi.
Chỉ cần trở lại biển rộng, thì đó chính là sân nhà của hắn.
Nhân ngư vốn hung hãn, có thù tất báo, sau khi đã nghĩ kỹ chuyện rời khỏi đây thì sẽ dùng tiếng ca khiến cho du thuyền va phải đá ngầm, để từng kẻ chết đuối ở trên mặt biển.
Tạ Tiểu Chu liếm môi, khích lệ nói: "Không ngờ lại ngoan như vậy, có thể làm thú cưng đạt tiêu chuẩn."
Nhân ngư không biết "thú cưng" là gì, nhưng hắn đã từng nghe những nhân loại khác nói qua, hình như là một thứ không tốt.
Hắn lại giống như dã thú, theo bản năng mà phản ứng. Hắn không ngừng dùng móng tay cào cấu bể cá pha lê, phát ra tiếng vang chói tai.
"Quá ồn." Tạ Tiểu Chu nói với giọng điệu nhẹ nhàng mà chậm chạp, "Ngươi im lặng một chút đi."
Nhân ngư dừng động tác.
"Quên tự giới thiệu." Tạ Tiểu Chu tùy tay mà kéo một chiếc ghế dài khác qua, ngồi xuống, hai chân vắt chéo nhau. Cậu ngẩng cằm, lấy giọng điệu không cho phép từ chối mà nói, "Từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân của ngươi, nghe hiểu chưa?"
Nhân ngư đến gần nhìn qua, gắt gao mà nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.
Dáng người thiếu niên gầy yếu bị quần áo xinh đẹp phủ lên, cậu ta không có móng vuốt sắc bén và răng nanh, thậm chí còn không thể chống đỡ nổi sóng biển tập kích, yếu ớt bất kham.
Nếu còn ở trong mặt biển, nhân ngư dùng một tay cũng có thể giết chết cậu ta.
Nhưng hiện tại, thiếu niên này lại dùng tư thái chán ghét, nói...... Chủ nhân.
Nhân ngư ghét từ này, cái đuôi không ngừng va chạm vào vách pha lê.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có một thứ rơi vào trong mặt nước, sau khi trôi nổi một chút liền rơi xuống đáy bể cá.
Đinh ——
Thứ kia rơi bên cạnh cái đuôi của hắn.
Nhân ngư cúi đầu nhìn qua.
Đó là một thứ có hình tròn, là một chiếc vòng cổ.
Vòng cổ lấp lánh ánh sáng, phía trên điêu khắc hoa văn phức tạp, vì được khảm thêm ngọc bích nên cực kỳ quý khí.
Tạ Tiểu Chu đặt tay trên tay vịn, ra lệnh nói: "Mang lên."
Nhân ngư biết thứ này.
Trong năm tháng ở dưới mặt biển, hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều chiếc thuyền chở những người có mang vòng cổ, bọn họ nói, đây là...... Nô lệ.
Đuôi cá nhẹ nhàng hất đi đem vòng cổ ném ra xa, dùng hành động tỏ vẻ mình không muốn.
Tạ Tiểu Chu không giận, ngược lại cười khẽ một tiếng, bóng gió mà nói: "Hình như người còn chưa biết thế nào là 'nghe lời'."
"Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe theo lệnh của ta, nếu không, sẽ có trừng phạt."
[Cậu ta đang làm gì vậy chứ!]
[Muốn làm chủ nhân của nhân ngư?]
[Hình như cậu ta điên rồi, như vậy mà còn có thể công lược thành công thì tôi liền trồng cây chuối mà gội đầu!]
[Chu Chu chắc chắn có suy nghĩ của riêng mình...... Phải tin tưởng Chu Chu, ừm!]
[fans bị tẩy não hết rồi sao? Tôi thấy rõ là cậu ta đang tự hại mình, không có muốn công lược]
Nhân ngư nhìn thiếu niên đứng lên.
Thiếu niên tinh xảo yếu ớt, từ bề ngoài không có chút nguy hiểm gì, nhưng không hiểu sao hắn lại đột nhiên sợ hãi.
Lúc đối mặt với cá mập cũng không có như vậy mà.
Tạ Tiểu Chu thở dài một hơi: "Thật là một vật nhỏ không nghe lời."
Lúc nói xong thì Tạ Tiểu Chu cũng không làm gì cả mà đi ra ngoài.
Nhân ngư cảm thấy có chút kỳ lạ.
Dựa theo đoạn ký ức mơ hồ kia thì sẽ có một tên ngốc thả hắn đi, chẳng lẽ không phải thiếu niên nhân loại này sao?
Một lát sau, cửa lại bị mở ra.
Nhân ngư tưởng là Tạ Tiểu Chu đã trở lại, nhưng vừa nhìn qua lại thấy vậy mà lại là một đám thủy thủ đáng giận kia.
Bọn thủy thủ khiêng bể cá lên rồi nâng ra khỏi phòng, lại đem bể cá pha lê đặt ở boong tàu, bốn phía không có vật gì ngăn cản liền đối diện với thái dương.
Nhân ngư vừa nhấc đầu, là có thể thấy mặt biển xanh thẳm ngoài kia.
Hắn muốn trở về biển cả, nhưng bên trên vẫn còn một lớp pha lê khác nữa khiến hắn không thể rời khỏi bể cá. Hắn liều mạng mà đập vào bể cá, lại không cách nào kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
"A......" Nhân ngư hơi hơi hé miệng, phát ra âm thanh nhân loại nghe không thấy.
Một phút trôi qua.
Mặt trời trên kia như càng rực rỡ hơn, chiếu sáng boong tàu như muốn hòa tan nó vậy.
Nhân ngư cảm nhận được cái nóng kia.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy mặt trời là thứ đáng sợ như vậy, làm nước ở xung quanh cũng nóng lên.
Nóng, nóng quá......
Nhân ngư sinh sống bên trong biển sâu lạnh lẽo, mà nước trong bể cá vốn đang rất dịu mát, nhưng khi mặt trời chiếu xuống lại bắt đầu nóng lên.
Nhân ngư vốn đã có thương tích trên người, hơn nữa nhiều ngày cũng chưa ăn cơm nên cực kỳ suy yếu. Bị phơi như vậy thì rất nhanh đã cảm thấy rất khó chịu.
Hắn muốn trốn tránh ánh mặt trời kia.
Nhưng bể cá cũng chỉ hơi rộng một chút, vốn là không có chỗ nào có thể trốn được.
Sắc mặt nhân ngư trắng bệch, khó chịu mà động đậy. Hắn không biết vì sao thiếu niên kia lại muốn làm như vậy với hắn, rõ ràng trước đó còn dễ nói chuyện như vậy mà......
Tầm mắt nhân ngư dần mơ hồ, đột nhiên, một tia sáng lấp lánh chiếu vào trong mắt hắn.
—— là chiếc vòng cổ kia.
Là bởi vì hắn không mang vòng cổ sao? Nếu hắn mang lên chiếc vòng cổ này thì sẽ được đúng không?
Vòng cổ phát ra tia sáng lộng lẫy, mang theo sự cám dỗ mê người.
Chỉ cần mang nó lên thì sẽ không bị phơi dưới ánh mặt trời nữa.
Ngón tay nhân ngư di chuyển, theo bản năng mà cầm lấy chiếc vòng cổ kia.
Tạ Tiểu Chu ngồi ở phía sau màn thấy như vậy liền nhếch môi.
Cậu sẽ không đi con đường bạch nguyệt quang cứu vớt kia —— cảm ơn anh bạn Thẩm Việt Vũ bé nhỏ, cậu đã biết đi con đường kia thì chỉ có chết.
Một con thú hoang dã có thể hiểu được lòng người, sau đó thì báo ơn sao?
Sẽ không.
Bọn nó chỉ biết giết chóc, cướp lấy, nuốt kẻ yếu vào bụng, quay đầu khuất phục trước kẻ mạnh.
Muốn thuần phục một dã thú thì phải mạnh hơn nó.
Ngay lúc nhân ngư nắm lấy chiếc vòng cổ kia, Tạ Tiểu Chu đi ra ngoài rồi đứng ở trước bể cá, nhẹ nhàng mà nói: "Đã biết sai ở đâu chưa?"
Nước trong bể cá đã có một phần muốn bốc hơi.
Nhân ngư từ trong mặt nước chui ra, tóc quăn màu xanh nước biển dán sát vào hai sườn mặt, hắn vẫn mang theo dã tính kiêu ngạo mà khó thuần phục.
Nhưng nhìn tình cảnh trước mặt, không mang vòng cổ lên liền sẽ bị phơi chết.
Ánh mắt của nhân ngư âm hiểm mà nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu.
Chờ hắn rời khỏi nơi này thì nhất định phải đem tên nhóc này kéo xuống biển cho chết đuối. Không, ít nhất phải chết đuối đến tận ba lần.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhân ngư lại cầm lấy vòng cổ, bực mình đeo vào trên cổ.
Vòng cổ ôm chặt không những có tác dụng tốt mà còn mang đến cảm giác khó thở không thể bỏ qua.
Tạ Tiểu Chu kêu đám thủy thủ tới gần, để bọn họ mở nắp ra.
Thủy thủ có chút chần chừ, nhưng dưới sự kiên quyết của Tạ Tiểu Chu thì vẫn làm theo.
Tạ Tiểu Chu vươn tay với nhân ngư, kiêu căng mà mở miệng: "Ngươi biết nên làm thế nào mà."
Thuần phục.
Cậu muốn thuần phục nhân ngư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất