Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 1:

Sau
Mùa hè tháng bảy nóng như đổ lửa, mặt trời treo trên cao như lò lửa thiêu đốt mặt đất.

Không có lấy một chút gió, không khí ngột ngạt, nóng bức. Đám chó nằm bẹp dưới gốc cây liễu ven đường, thè lưỡi thở dốc.

Sau tháng sáu năm nay, trời không hề mưa. Lúc thu hoạch vụ hè, mọi người còn cảm thán ông trời thương xót, ban cho mùa màng bội thu.

Thế nhưng giờ đây, ai nấy đều như ngồi trên đống lửa. Không có mưa, đất đai khô cằn, nứt nẻ, chẳng thể nào gieo trồng ngô được. Nếu không gieo trồng, đến mùa đông lấy gì mà ăn?

Lương thực là chuyện hệ trọng, trưởng thôn Ngư Đại Hữu liền quyết định huy động người dân trong thôn ra đồng tưới nước, vun xới.

Vì thế, giữa trời nắng như thiêu như đốt, dân làng vẫn phải ra đồng làm việc.

Ngư A Khấu vốn khỏe mạnh nên được phân công đi gánh nước.

Dòng sông trong thôn cạn nước, muốn có nước tưới ruộng, chỉ còn cách đi gánh nước từ hồ chứa cách đó nửa dặm.

Gánh nước là công việc vất vả nhất nhưng cũng được tính nhiều công điểm nhất, mỗi ngày được 10 công điểm.

Vì vậy, những người được phân công gánh nước đều là thanh niên trai tráng trong thôn.

Giữa hàng dài thanh niên gánh nước, Ngư A Khấu nổi bật hẳn lên.

Ngư Đại Hữu nhìn mà không khỏi lắc đầu. Dù đã chứng kiến cảnh tượng này suốt mười mấy ngày nay, ông vẫn không thể nào quen được.

Cô này năm nay mới 14 tuổi, người nhỏ thó, gầy gò.

Chiều cao chỉ đến ngang vai Trần Trụ Tử đi sau.

Thân hình mảnh khảnh chưa bằng một nửa thùng nước mà cô đang gánh.

Thế mà trên vai cô là hai thùng nước đầy ắp, nặng đến năm mươi cân.

Mặt nước trong thùng chao động theo từng bước chân nhưng không hề sánh ra ngoài một giọt nào.



Có thể thấy sức lực của cô mạnh mẽ đến nhường nào!

Nhìn sang những người phía sau, có người gánh nặng đến mức đi xiêu vẹo, nước trong thùng sánh ra ngoài, ướt đẫm cả bờ ruộng hai bên.

Khuôn mặt rám nắng của Ngư Đại Hữu lộ rõ vẻ không hài lòng.

Trần Trụ Tử liếc nhìn thấy sắc mặt của trưởng thôn, vội vã lấy tay kéo cần gánh về phía sau, cố gắng che đi thùng nước chỉ còn lại ba phần tư.

Nhìn gáy của Ngư A Khấu đang đi trước mặt, trong lòng anh không khỏi chạnh lòng.

Đều là con người với nhau, anh là đàn ông, lại hơn cô những năm tuổi, thế mà sức lực lại chẳng bằng!

Nghĩ đến mấy người lớn tuổi hơn mình ở phía sau, Trần Trụ Tử liền cảm thấy an ủi hơn nhiều.

Anh còn trẻ, chắc chắn sau này ăn uống no đủ, sức khỏe sẽ tốt hơn.

Còn những người kia thì chưa chắc!

Ngư A Khấu chẳng để tâm đến tiếng cười khúc khích sau lưng, bước nhanh đến chỗ mảnh ruộng khô nứt.

Cô đặt thùng nước xuống, đưa tay quệt mồ hôi trên trán, sau đó nhận lấy cái cuốc từ tay Ngư Khê, chị họ của mình.

Ngư Khê vội vàng lấy chiếc ống tre trong giỏ ra, đưa cho cô, nói: "Em uống miếng nước nghỉ ngơi chút đi, việc này để chị làm cho."

Ngư A Khấu lắc đầu: "Em không mệt đâu. Tưới xong chỗ này là xong rồi. Chiều nay em cũng không phải đi gánh nước nữa. Em làm thay cho chị."

"Uống miếng nước đã. Bà đã cho thêm đường mía vào rồi, ngọt lắm." Ngư Khê cướp lấy cái cuốc, dúi ống tre vào tay cô.

Ngư A Khấu đành phải uống nước. Nước ngọt mát chảy xuống cổ họng, lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô thoải mái nheo mắt.

Bỗng nhiên, cô cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình. Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt dâm dục của Vương Nhị Lưu Tử trong thôn.

Vương Nhị Lưu Tử vội vàng quay mặt đi, lảng tránh ánh mắt của cô.

Ngư A Khấu nhíu mày khó hiểu.



Cô cúi đầu nhìn lại bản thân, phát hiện ra bộ đồ mới chính là nguyên nhân.

Đây là bộ đồ mà chị họ đã may cho cô vào dịp Tết năm ngoái.

Áo màu vàng mơ, cổ tròn, quần cũng cùng màu. Dù vải bông do nhà tự dệt nên hơi mỏng, màu nhuộm từ quả cũng không đều, nhưng trông cô rất hợp với màu này.

Làn da trắng trẻo của cô càng thêm nổi bật.

Hơn nữa, chắc do chị họ đã ước lượng sai tốc độ phát triển của cô nên bộ đồ mặc lên hơi chật.

Có lẽ lúc nãy, khi cô vung cuốc, những đường cong trên cơ thể đã vô tình lộ ra.

Nghĩ đến ánh mắt của Vương Nhị Lưu Tử, cô thấy thật ghê tởm, giống như có con cóc đang bám trên chân vậy.

Hắn ta đúng là "con sâu làm rầu nồi canh"!

Người trong thôn Ngư Tân tuy không phải ai cũng hiền lành, tốt bụng nhưng chí ít họ đều rất chăm chỉ.

Xuân cày hạ cấy, thu hoạch vụ thu rồi đến tích trữ cho mùa đông, quanh năm suốt tháng đều bận rộn.

Chỉ có Vương Nhị Lưu Tử là kẻ lười biếng, suốt ngày trộm gà bắt chó, làm những chuyện xấu xa.

Hôm nay thì hắn ta trộm rau nhà này, ngày mai lại rình xem nhà kia tắm.

Ngư A Khấu nheo mắt.

Cô chào chị họ rồi đi tìm trưởng thôn Ngư Đại Hữu.

"Ngư Đại Hữu, cháu hơi mệt, chú cho cháu nghỉ sớm nhé. Tính cho cháu một nửa công điểm cũng được ạ."

Ngư Đại Hữu lấy chiếc khăn mặt đang vắt trên cổ xuống, lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Thế thì không được. Phải tính đủ công điểm cho cháu chứ. Sáng nay, bọn họ gánh năm lượt là đã thấm mệt rồi. Còn cháu, một mình gánh những bảy lượt. Hơn nữa, cũng sắp đến giờ nghỉ rồi. Cháu muốn về trước thì cứ về đi, để chú nói chuyện với Vương bí thư."

Ngư Nhị Hữu, em trai của trưởng thôn, là người cẩn thận. Nhìn thấy sắc mặt Ngư A Khấu không tốt, ông liền hỏi han: "Có phải cháu bị cảm nắng không? Hay để thằng Nham nhà chú chạy ra trạm xá lấy cho cháu mấy viên thuốc?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau