Chương 11:
Mây đen che lấp trăng, chân trời phương xa mưa tuyết vần vũ, xen lẫn hương vị thê lương hoang vắng.
Trên tường thành, Trường Lăng dõi theo bóng Trường Thịnh xuất quân dần khuất. Cho đến khi họ biến mất trong bóng đêm dày đặc, nàng vẫn cứ dán mắt về dãy núi đứng sừng sững phía trước, nhưng lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có người đột nhiên chọc chọc vào lưng nàng, nàng quay đầu lại, phát hiện Phó Lưu Cảnh bọc một lớp áo khoác thật dày đứng phía sau nàng, hắn ho khan, "Ta cảm thấy, quyết định của Việt đại công tử là rất đúng, hắn đi chuyến này, ta đoán rằng quân Mạc Bắc rất nhanh sẽ có động tĩnh, nếu như chiến thần là ngươi không ở lại, toàn bộ Thái Hưng tất sẽ loạn.."
"Ta biết."
"Thay vì ở đây ngắm cảnh đêm, chi bằng nghĩ cách làm sao để thủ thành…" Phó Lưu Cảnh nói được nửa chừng, thấy ánh mắt Trường Lăng nhìn mình thoáng lộ ra một tia dịu dàng, có chút không quen liền “ai da” một tiếng, "Đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ muốn tự bảo vệ mình, tuyệt không phải là vì muốn tốt cho ngươi…"
"Ta biết."
"Thôi đi, ngươi thì biết cái gì..."
"Ta biết, Phó Lưu Cảnh tuy là thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng tinh thông Kỳ Môn Độn Giáp, nếu như thật sự muốn cởi trói dây thừng của ta, thì dễ như trở bàn tay." Trường Lăng lời nói lãnh đạm, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, "Cho nên, đa tạ."
Phó Lưu Cảnh chưa từng thấy qua Việt Trường Lăng cười như vậy, không hề có cảm giác cự tuyệt xa cách ngàn dặm, trái lại có chút giản dị, chỉ là nửa mảnh mặt nạ cũng không thể che lấp được đôi mắt sáng rực của nàng, hắn thấy thế trong tim liền đơ một nhịp, không khỏi có chút lắp bắp, "Xem, xem ra những lời nhảm nhí nhân gian lưu truyền về ta thật sự là rất nhiều nha..."
Nói xong liền hắt xì một cái, vội vàng quay người lại, chân như cưỡi gió chạy nhanh xuống khỏi tường thành.
Phó Lưu Cảnh tuy rằng không phải là một người nói năng vòng vo tam quốc, nhưng lời đã nói tám chín phần mười là chính xác.
Rạng sáng, mặt trời vừa hửng, quân Mạc Bắc đã giương vũ khí lên tiến đánh. Phía trước mênh mông một đoàn kỵ binh gầm thét mà lao tới, ngay cả những nhân sĩ giang hồ ngày thường quen với chém giết vật lộn cũng không tránh khỏi bị không khí xơ xác tiêu điều này làm cho khiếp sợ, trận thế phải nói là rất cường đại.
Trường Lăng một tay đùa nghịch cây cung lớn nặng tám mươi cân, một tay vân vê mũi tên đuôi lông vũ.
Trận chiến này không phải lần đầu nàng được thấy, cũng tuyệt đối không phải là lần cuối cùng, địa thế nơi này được thiên nhiên ưu ái, nàng âm thầm nhắc nhở chính mình, không những phải thủ vững thành, nhân cơ hội này phải lột một lớp da của Mạc Bắc Thát Tử.
Nàng đứng trên đỉnh thành, giương cung như trăng tròn, hạ lệnh: "Phóng tiễn!"
Ngay lập tức, bầu trời phía trên thành Thái Hưng nổi lên một trận mưa tên màu đen, xuyên trời cao áp đảo mà bay tới.
Quân Mạc Bắc tập kích thành Thái Hưng, trận chiến này diễn ra trong vòng hai ngày, quân lực cả hai bên đều bị hao tổn không ít. Đại quân Mạc Bắc có hai viên đại tướng đều chết dưới mũi tên của Trường Lăng, bọn chúng đánh mãi chẳng được, lại hay tin kho lương thảo ở hậu phương đột nhiên bốc cháy, không thể không bất đắc dĩ mà rút về.
Trận chiến này giành được toàn thắng, toàn quân đều vui mừng khôn xiết, Trường Lăng còn chưa cởi bỏ chiến giáp, liền nhận được tin vui quân Việt gia đại thắng Khương tộc, tảng đá trong lòng vừa mới nhẹ đi được phân nửa, thân binh báo tin mặt như đưa đám lại nói:
"Nguyên soái bị trúng độc."
Trên tường thành, Trường Lăng dõi theo bóng Trường Thịnh xuất quân dần khuất. Cho đến khi họ biến mất trong bóng đêm dày đặc, nàng vẫn cứ dán mắt về dãy núi đứng sừng sững phía trước, nhưng lại không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có người đột nhiên chọc chọc vào lưng nàng, nàng quay đầu lại, phát hiện Phó Lưu Cảnh bọc một lớp áo khoác thật dày đứng phía sau nàng, hắn ho khan, "Ta cảm thấy, quyết định của Việt đại công tử là rất đúng, hắn đi chuyến này, ta đoán rằng quân Mạc Bắc rất nhanh sẽ có động tĩnh, nếu như chiến thần là ngươi không ở lại, toàn bộ Thái Hưng tất sẽ loạn.."
"Ta biết."
"Thay vì ở đây ngắm cảnh đêm, chi bằng nghĩ cách làm sao để thủ thành…" Phó Lưu Cảnh nói được nửa chừng, thấy ánh mắt Trường Lăng nhìn mình thoáng lộ ra một tia dịu dàng, có chút không quen liền “ai da” một tiếng, "Đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ muốn tự bảo vệ mình, tuyệt không phải là vì muốn tốt cho ngươi…"
"Ta biết."
"Thôi đi, ngươi thì biết cái gì..."
"Ta biết, Phó Lưu Cảnh tuy là thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng tinh thông Kỳ Môn Độn Giáp, nếu như thật sự muốn cởi trói dây thừng của ta, thì dễ như trở bàn tay." Trường Lăng lời nói lãnh đạm, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, "Cho nên, đa tạ."
Phó Lưu Cảnh chưa từng thấy qua Việt Trường Lăng cười như vậy, không hề có cảm giác cự tuyệt xa cách ngàn dặm, trái lại có chút giản dị, chỉ là nửa mảnh mặt nạ cũng không thể che lấp được đôi mắt sáng rực của nàng, hắn thấy thế trong tim liền đơ một nhịp, không khỏi có chút lắp bắp, "Xem, xem ra những lời nhảm nhí nhân gian lưu truyền về ta thật sự là rất nhiều nha..."
Nói xong liền hắt xì một cái, vội vàng quay người lại, chân như cưỡi gió chạy nhanh xuống khỏi tường thành.
Phó Lưu Cảnh tuy rằng không phải là một người nói năng vòng vo tam quốc, nhưng lời đã nói tám chín phần mười là chính xác.
Rạng sáng, mặt trời vừa hửng, quân Mạc Bắc đã giương vũ khí lên tiến đánh. Phía trước mênh mông một đoàn kỵ binh gầm thét mà lao tới, ngay cả những nhân sĩ giang hồ ngày thường quen với chém giết vật lộn cũng không tránh khỏi bị không khí xơ xác tiêu điều này làm cho khiếp sợ, trận thế phải nói là rất cường đại.
Trường Lăng một tay đùa nghịch cây cung lớn nặng tám mươi cân, một tay vân vê mũi tên đuôi lông vũ.
Trận chiến này không phải lần đầu nàng được thấy, cũng tuyệt đối không phải là lần cuối cùng, địa thế nơi này được thiên nhiên ưu ái, nàng âm thầm nhắc nhở chính mình, không những phải thủ vững thành, nhân cơ hội này phải lột một lớp da của Mạc Bắc Thát Tử.
Nàng đứng trên đỉnh thành, giương cung như trăng tròn, hạ lệnh: "Phóng tiễn!"
Ngay lập tức, bầu trời phía trên thành Thái Hưng nổi lên một trận mưa tên màu đen, xuyên trời cao áp đảo mà bay tới.
Quân Mạc Bắc tập kích thành Thái Hưng, trận chiến này diễn ra trong vòng hai ngày, quân lực cả hai bên đều bị hao tổn không ít. Đại quân Mạc Bắc có hai viên đại tướng đều chết dưới mũi tên của Trường Lăng, bọn chúng đánh mãi chẳng được, lại hay tin kho lương thảo ở hậu phương đột nhiên bốc cháy, không thể không bất đắc dĩ mà rút về.
Trận chiến này giành được toàn thắng, toàn quân đều vui mừng khôn xiết, Trường Lăng còn chưa cởi bỏ chiến giáp, liền nhận được tin vui quân Việt gia đại thắng Khương tộc, tảng đá trong lòng vừa mới nhẹ đi được phân nửa, thân binh báo tin mặt như đưa đám lại nói:
"Nguyên soái bị trúng độc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất