Chương 14:
Phó Lưu Cảnh kéo lấy cổ tay của Trường Lăng, cẩn thận ghé sát lại, tựa như đang chờ đợi cơ hội, đột nhiên đưa bàn tay đang tuôn máu của mình lên trước, đến khi Trường Lăng dường như cảm thấy con trùng trong cổ tay chính mình đang di chuyển, nàng bất giác muốn rụt tay lại, nhưng không biết Phó Lưu Cảnh lấy đâu ra khí lực lớn như vậy, sống chết giữ chặt lấy nàng, hung dữ nói:
"Không được cử động!"
Trong nháy mắt, sau khi cổ trùng nọ thuận theo mạch máu rất nhanh liền chui vào trong cổ tay Phó Lưu Cảnh, hắn mới thả lỏng tay Trường Lăng, cả người tê liệt ngã ngửa trên mặt đất, "Yên tâm đi, ngươi không chết được."
Trường Lăng bình tĩnh nhìn Phó Lưu Cảnh, trong đôi con ngươi đen sẫm mang theo một tia mê man, "Ngươi..."
"Ta cũng không chết được." Phó Lưu Cảnh khó nhọc ngồi dậy, xé một mảnh y phục của chính mình để cầm máu, "Cổ trùng Đồng tâm này vốn là lưỡng tính đồng thể, hai con trùng hợp thành một thể, một khi chui vào trong cơ thể người, con đực sẽ nhường con cái ăn trước, nó không thể nào phân biệt được lượng máu có đủ uống hay không, nhưng lúc này nếu như nó ngửi được một loại máu khác, thì sẽ dũng cảm buông nương tử của mình ra để đi hút máu."
Phó Lưu Cảnh quay đầu lại, thấy cổ tay Trường Lăng vẫn còn nhỏ máu, vội vàng kéo nàng ngồi xuống, móc từ trong ngực ra một mảnh khăn vuông đưa cho nàng, Trường Lăng ngơ ngác đón lấy, ấn vào miệng vết thương của mình, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
"Cổ trùng cái phát hiện cổ trùng đực không còn, sẽ không tiếp tục uống máu, cổ trùng đực quay đầu lại phát hiện nương tử của mình không có ở đó, cũng chẳng còn tâm trạng, sẽ không ăn uống quá độ được nữa."
Trường Lăng nghe thấy hắn miêu tả cổ trùng dị tộc đáng sợ một cách thú vị như vậy, không nhịn được bật cười thành tiếng, Phó Lưu Cảnh bất lực nói:
"Vậy mà ngươi vẫn còn cười được, ngươi có biết trùng này vì sao lại gọi là cổ Đồng tâm hay không?"
Trường Lăng nhướng mày liếc về phía hắn.
"Bởi vì bọn chúng đồng khí liên chi (cùng một thể), cho dù xa cách, trong phạm vi nhất định vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nếu như cảm giác không còn nữa, chúng sẽ tự bạo tự khí (tự buông mình vào tuyệt vọng) mà phát độc..." Phó Lưu Cảnh toàn thân đông cứng, mỗi hơi thở ra đều hóa thành sương trắng, "Đến lúc đó, chúng ta sẽ đi đời nhà ma."
Trường Lăng toàn thân chấn động.
"Nếu như ngươi chết rồi, cổ trùng tất nhiên cũng không sống được, cuối cùng con còn lại phẳng phải sẽ chết vì tình hay sao. Cái gọi là hoa nở không cùng ngắm, hoa rụng không cùng buồn, không kết đồng tâm nhân, chỉ kết đồng tâm hồn. Cho nên, thế nhân mới gọi là cổ trùng Đồng tâm, ngụ ý đồng sinh cộng tử."
*Tác giả có lời muốn nói:
Trước đó rất nhiều người đều cho rằng Trường Lăng là nam O (∩_∩) O haha~
Kỳ thực Lăng ca của ta không phải là người lãnh khốc như vậy đâu, tìm hiểu kỹ sẽ phát hiện nàng cũng rất là thú vị~
"Không được cử động!"
Trong nháy mắt, sau khi cổ trùng nọ thuận theo mạch máu rất nhanh liền chui vào trong cổ tay Phó Lưu Cảnh, hắn mới thả lỏng tay Trường Lăng, cả người tê liệt ngã ngửa trên mặt đất, "Yên tâm đi, ngươi không chết được."
Trường Lăng bình tĩnh nhìn Phó Lưu Cảnh, trong đôi con ngươi đen sẫm mang theo một tia mê man, "Ngươi..."
"Ta cũng không chết được." Phó Lưu Cảnh khó nhọc ngồi dậy, xé một mảnh y phục của chính mình để cầm máu, "Cổ trùng Đồng tâm này vốn là lưỡng tính đồng thể, hai con trùng hợp thành một thể, một khi chui vào trong cơ thể người, con đực sẽ nhường con cái ăn trước, nó không thể nào phân biệt được lượng máu có đủ uống hay không, nhưng lúc này nếu như nó ngửi được một loại máu khác, thì sẽ dũng cảm buông nương tử của mình ra để đi hút máu."
Phó Lưu Cảnh quay đầu lại, thấy cổ tay Trường Lăng vẫn còn nhỏ máu, vội vàng kéo nàng ngồi xuống, móc từ trong ngực ra một mảnh khăn vuông đưa cho nàng, Trường Lăng ngơ ngác đón lấy, ấn vào miệng vết thương của mình, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
"Cổ trùng cái phát hiện cổ trùng đực không còn, sẽ không tiếp tục uống máu, cổ trùng đực quay đầu lại phát hiện nương tử của mình không có ở đó, cũng chẳng còn tâm trạng, sẽ không ăn uống quá độ được nữa."
Trường Lăng nghe thấy hắn miêu tả cổ trùng dị tộc đáng sợ một cách thú vị như vậy, không nhịn được bật cười thành tiếng, Phó Lưu Cảnh bất lực nói:
"Vậy mà ngươi vẫn còn cười được, ngươi có biết trùng này vì sao lại gọi là cổ Đồng tâm hay không?"
Trường Lăng nhướng mày liếc về phía hắn.
"Bởi vì bọn chúng đồng khí liên chi (cùng một thể), cho dù xa cách, trong phạm vi nhất định vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, nếu như cảm giác không còn nữa, chúng sẽ tự bạo tự khí (tự buông mình vào tuyệt vọng) mà phát độc..." Phó Lưu Cảnh toàn thân đông cứng, mỗi hơi thở ra đều hóa thành sương trắng, "Đến lúc đó, chúng ta sẽ đi đời nhà ma."
Trường Lăng toàn thân chấn động.
"Nếu như ngươi chết rồi, cổ trùng tất nhiên cũng không sống được, cuối cùng con còn lại phẳng phải sẽ chết vì tình hay sao. Cái gọi là hoa nở không cùng ngắm, hoa rụng không cùng buồn, không kết đồng tâm nhân, chỉ kết đồng tâm hồn. Cho nên, thế nhân mới gọi là cổ trùng Đồng tâm, ngụ ý đồng sinh cộng tử."
*Tác giả có lời muốn nói:
Trước đó rất nhiều người đều cho rằng Trường Lăng là nam O (∩_∩) O haha~
Kỳ thực Lăng ca của ta không phải là người lãnh khốc như vậy đâu, tìm hiểu kỹ sẽ phát hiện nàng cũng rất là thú vị~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất