Chương 64:
Minh Nguyệt Chu tạm dừng, khóe miệng lập tức cong lên một nụ cười quỷ dị, "Vệ thành, chính là địa giới của bản vương."
Đào Phong bất giác cảm thấy không đúng, đột ngột quay đầu lại.
Đúng lúc này, một thanh thương dài đen nhánh quyets tới như chẻ tre, Đào Phong xoay người né tránh, lại không thể tránh kịp, mũi thương xuyên qua bả vai của hắn, ghim chặt hắn xuống đất.
Trên bầu trời truyền tới từng tiếng vang xé gió, chỉ thấy hơn mười thanh thương dài vun vút phóng tới, còn chưa kịp phản ứng lại, hơn một nửa số binh sĩ xung quanh đều bị đâm xuyên ngực ngã xuống đất mà chết.
Đào Phong đột ngột ngẩng đầu, mặt biến sắc:
"Huyền Thiết doanh!"
Rừng rậm hai bên đường ào ra vô số binh sĩ trên người mặc huyền giáp, tướng quân dẫn đầu khí thế hùng hổ bước đến, tới trước mặt Minh Nguyệt Chu chắp tay nói:
"Thần tới muộn, xin vương gia tha tội!"
"Lý Đồ, ngươi tới vừa đúng lúc." Minh Nguyệt Chu khẽ gật đầu, ánh mắt lần nữa rơi trên người Đào Phong, "Khổ nỗi bản vương chưa đủ chứng cứ, khó mà khiến cho phụ hoàng tin tưởng chuyện Thương Vân phản bội, thật không ngờ, ngươi lại dẫn theo người trực tiếp dâng tới cửa."
Đào Phong loạng choạng đứng dậy, hai tay nắm chặt cán thương, đột ngột rút ra, Lý Đồ cảnh giác đem Minh Nguyệt Chu bảo vệ phía sau, Huyền Thiết binh xung quanh đồng loạt giơ thương lên. Không ngờ Đào Phong vừa xoay mũi thương lại muốn tự sát, những người khác không kịp ngăn cản, trong khoảnh khắc mũi thương sắp xuyên qua cổ họng của hắn, một cây đao xoáy sáng như gương phi thẳng tới, vừa vặn cắt đứt cánh tay phải của Đào Phong, kéo theo máu tươi chảy đầm đìa, Đào Phong đau đớn không vận được sức, trường thương rơi xuống đất.
"Câu phách đao…" Đào Phong phun ra một bụm máu, lại thấy thanh đao xoáy này vút một tiếng xoay vòng giữa không trung, rơi vào trong tay một người, người này thân hình khá to lớn, trái lại hai gò má gầy gò giống như bộ dạng của một thư sinh, trong nháy mắt hắn bay lướt ra sau lưng Đào Phong, bổ xuống một chưởng đánh ngất, không để cho hắn có cơ hội tự sát nữa.
Một loạt những động tác này xảy ra chỉ trong chớp mắt, người nọ lại cứ không nhanh không chậm, thong dong vô cùng, khiến cho người ta sinh ra một loại áp bức không sao diễn tả nổi, hắn đứng trước mặt Minh Nguyệt Chu, quỳ một gối xuống nói:
"Vương gia."
Minh Nguyệt Chu nhíu mày, "Thiên Phách, ngươi không ở bên cạnh bảo vệ công chúa, sao lại chạy tới đây làm gì?"
Cách đó không xa có người đáp lại:
"Đương nhiên là bởi vì ta cũng tới nữa."
m thanh kia ngây thơ trong sáng, lại quen thuộc khiến cho Minh Nguyệt Chu sững sờ, hắn nghiêng đầu, xa xa nhìn thấy thiếu nữ trong tà váy đỏ nghênh ngang bước tới.
Búi tóc của nàng rủ xuống, bên trên có cài một cây trâm ngọc hoa quý, loại y phục và trang sức đó xuất hiện tại nơi này có chút không ăn nhập, nhưng lại sinh ra cảm giác linh động dễ thương. Chỉ mới đối diện với Minh Nguyệt Chu một lúc mà ánh mắt đã di chuyển không biết bao nhiêu lần, chờ tới gần hơn một chút, mới cướp lời nói:
"Tam ca, nếu không phải muội nhận thấy được Mộ Vương Bảo có biến động mà gọi Lý Đồ tới, thì rất có thể người nằm trên đất bây giờ chính là huynh rồi."
Minh Nguyệt Chu vừa muốn giáo huấn một chút, nghe thấy câu này, lại cảm thấy trước mắt bao nhiêu người mà khai đao với muội muội của mình cũng không ổn cho lắm, đương nhiên đó cũng là sự thật, Đào Phong xuất hiện quả thực là vượt ra ngoài dự liệu của hắn, nếu không phải là trước đó hắn phát hiện ra Lý Đồ ẩn trong góc tối, sợ rằng cũng khó có thể bình tĩnh mà ứng đối.
Thấy hắn trầm ngâm không nói, thiếu nữ nọ đắc ý mỉm cười, lại thấy trong ngực Minh Nguyệt Chu đang ôm một cô gái, liền trừng lớn hai mắt, ai da một tiếng, "Tam ca huynh đi chuyến này trở về, không chỉ mang theo một thân trọng thương, mà còn mang thêm chị dâu về nữa ha."
Khuôn mặt của Minh Nguyệt Chu tái xanh, "Minh Nguyệt Phi, chớ có nói bậy."
"Ai nói bậy chứ? Huynh xem huynh xem, ngay cả nhẫn Lưu Kim huynh cũng đeo cho nàng rồi," Ngón tay Minh Nguyệt Phi cũng có một chiếc nhẫn giống y hệt, nàng cúi xuống chỉ vào bàn tay buông thõng của Trường Lăng, khoa trương trừng to mắt, "Còn không phải là định tình thì là gì?"
Đào Phong bất giác cảm thấy không đúng, đột ngột quay đầu lại.
Đúng lúc này, một thanh thương dài đen nhánh quyets tới như chẻ tre, Đào Phong xoay người né tránh, lại không thể tránh kịp, mũi thương xuyên qua bả vai của hắn, ghim chặt hắn xuống đất.
Trên bầu trời truyền tới từng tiếng vang xé gió, chỉ thấy hơn mười thanh thương dài vun vút phóng tới, còn chưa kịp phản ứng lại, hơn một nửa số binh sĩ xung quanh đều bị đâm xuyên ngực ngã xuống đất mà chết.
Đào Phong đột ngột ngẩng đầu, mặt biến sắc:
"Huyền Thiết doanh!"
Rừng rậm hai bên đường ào ra vô số binh sĩ trên người mặc huyền giáp, tướng quân dẫn đầu khí thế hùng hổ bước đến, tới trước mặt Minh Nguyệt Chu chắp tay nói:
"Thần tới muộn, xin vương gia tha tội!"
"Lý Đồ, ngươi tới vừa đúng lúc." Minh Nguyệt Chu khẽ gật đầu, ánh mắt lần nữa rơi trên người Đào Phong, "Khổ nỗi bản vương chưa đủ chứng cứ, khó mà khiến cho phụ hoàng tin tưởng chuyện Thương Vân phản bội, thật không ngờ, ngươi lại dẫn theo người trực tiếp dâng tới cửa."
Đào Phong loạng choạng đứng dậy, hai tay nắm chặt cán thương, đột ngột rút ra, Lý Đồ cảnh giác đem Minh Nguyệt Chu bảo vệ phía sau, Huyền Thiết binh xung quanh đồng loạt giơ thương lên. Không ngờ Đào Phong vừa xoay mũi thương lại muốn tự sát, những người khác không kịp ngăn cản, trong khoảnh khắc mũi thương sắp xuyên qua cổ họng của hắn, một cây đao xoáy sáng như gương phi thẳng tới, vừa vặn cắt đứt cánh tay phải của Đào Phong, kéo theo máu tươi chảy đầm đìa, Đào Phong đau đớn không vận được sức, trường thương rơi xuống đất.
"Câu phách đao…" Đào Phong phun ra một bụm máu, lại thấy thanh đao xoáy này vút một tiếng xoay vòng giữa không trung, rơi vào trong tay một người, người này thân hình khá to lớn, trái lại hai gò má gầy gò giống như bộ dạng của một thư sinh, trong nháy mắt hắn bay lướt ra sau lưng Đào Phong, bổ xuống một chưởng đánh ngất, không để cho hắn có cơ hội tự sát nữa.
Một loạt những động tác này xảy ra chỉ trong chớp mắt, người nọ lại cứ không nhanh không chậm, thong dong vô cùng, khiến cho người ta sinh ra một loại áp bức không sao diễn tả nổi, hắn đứng trước mặt Minh Nguyệt Chu, quỳ một gối xuống nói:
"Vương gia."
Minh Nguyệt Chu nhíu mày, "Thiên Phách, ngươi không ở bên cạnh bảo vệ công chúa, sao lại chạy tới đây làm gì?"
Cách đó không xa có người đáp lại:
"Đương nhiên là bởi vì ta cũng tới nữa."
m thanh kia ngây thơ trong sáng, lại quen thuộc khiến cho Minh Nguyệt Chu sững sờ, hắn nghiêng đầu, xa xa nhìn thấy thiếu nữ trong tà váy đỏ nghênh ngang bước tới.
Búi tóc của nàng rủ xuống, bên trên có cài một cây trâm ngọc hoa quý, loại y phục và trang sức đó xuất hiện tại nơi này có chút không ăn nhập, nhưng lại sinh ra cảm giác linh động dễ thương. Chỉ mới đối diện với Minh Nguyệt Chu một lúc mà ánh mắt đã di chuyển không biết bao nhiêu lần, chờ tới gần hơn một chút, mới cướp lời nói:
"Tam ca, nếu không phải muội nhận thấy được Mộ Vương Bảo có biến động mà gọi Lý Đồ tới, thì rất có thể người nằm trên đất bây giờ chính là huynh rồi."
Minh Nguyệt Chu vừa muốn giáo huấn một chút, nghe thấy câu này, lại cảm thấy trước mắt bao nhiêu người mà khai đao với muội muội của mình cũng không ổn cho lắm, đương nhiên đó cũng là sự thật, Đào Phong xuất hiện quả thực là vượt ra ngoài dự liệu của hắn, nếu không phải là trước đó hắn phát hiện ra Lý Đồ ẩn trong góc tối, sợ rằng cũng khó có thể bình tĩnh mà ứng đối.
Thấy hắn trầm ngâm không nói, thiếu nữ nọ đắc ý mỉm cười, lại thấy trong ngực Minh Nguyệt Chu đang ôm một cô gái, liền trừng lớn hai mắt, ai da một tiếng, "Tam ca huynh đi chuyến này trở về, không chỉ mang theo một thân trọng thương, mà còn mang thêm chị dâu về nữa ha."
Khuôn mặt của Minh Nguyệt Chu tái xanh, "Minh Nguyệt Phi, chớ có nói bậy."
"Ai nói bậy chứ? Huynh xem huynh xem, ngay cả nhẫn Lưu Kim huynh cũng đeo cho nàng rồi," Ngón tay Minh Nguyệt Phi cũng có một chiếc nhẫn giống y hệt, nàng cúi xuống chỉ vào bàn tay buông thõng của Trường Lăng, khoa trương trừng to mắt, "Còn không phải là định tình thì là gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất