Cái Gì, Ta Là Bạch Nguyệt Quang Kiều Diễm Điên Cuồng Trong Mạt Thế?
Chương 34: A
Tần Ny: “Vẫn chưa.”
“Tôi cũng không biết, chỉ có thể dựa vào bản thân cậu đi khám phá và thức tỉnh, có cảm thấy mấy ngày nay trên người có gì khác lạ không?”
Tần Ny nghiêm túc suy nghĩ: “Có.”
“Là gì?”
Cô ấy nói: “Răng ngứa quá, muốn, gặm xương, gặm gỗ.”
Thẩm Tế Sơ búng trán cô ấy: “Gà nướng và hai cái đùi gà lần trước vẫn chưa ăn đủ à?”
Ai ngờ Tần Ny lại đỏ hoe mắt, từ trong túi quần áo rách nát lấy ra một thứ được bọc kín bằng vải đưa cho cô.
Thẩm Tế Sơ mở vải ra.
Bên trong là nửa con gà nướng và một cái đùi gà.
Là Tần Ny đưa cho cô.
Ba ngày nay cô ấy chưa ăn gì cả.
Không hiểu sao sống mũi cô lại cay cay, cầm lấy chiếc đùi gà lạnh ngắt từ lâu cắn một miếng: "Ngon thật đấy.”
Thuốc Hạ Xuyên Dã đưa cho rất hiệu quả, chỉ sau một tiếng đồng hồ bôi thuốc, những vết đỏ đã tan hết, nhưng cơn đau trong xương vẫn còn đó.
Thẩm Tế Sơ nghỉ ngơi hai ngày, cơn đau nhức trên người mới thuyên giảm.
Cô và Tần Ny vẫn ở bên nhà kính, hai người cùng nhau làm việc, thu hoạch.
Con người thời mạt thế về cơ bản đều dựa vào thuốc dinh dưỡng và một số loại thực phẩm do phòng thực nghiệm nghiên cứu phát triển, loại thực phẩm đó được tổng hợp từ rất nhiều loại thuốc, ăn không có vị gì nhưng cũng giống như thuốc dinh dưỡng, có thể giúp dị năng giả trụ vững trong một tuần.
Khoa học công nghệ phát triển đến một trình độ nhất định, những loại rau củ quả nguyên bản như rau xanh, củ cải, khoai tây… mà người bình thường hay ăn đã trở nên rất hiếm, khiến rất nhiều người thời mạt thế không biết trồng trọt.
Thẩm Tế Sơ kỳ thực cũng không phải là quá am hiểu, nhưng trước khi học đại học, ngày nào cô cũng giúp bố mẹ làm việc trên ruộng vườn, nên cũng biết ít nhiều về cách trồng các loại rau củ.
Trong quá trình trồng trọt cũng không ngừng thử nghiệm và tiến bộ.
Không ngờ khoảng thời gian này cô đã mày mò ra được một số mẹo, rau trồng ra vừa tươi ngon vừa to, ngọt lịm, ngoài phần phải nộp lên trên, số rau còn lại vừa mang ra chợ đã bị tranh nhau mua hết trong vòng vài phút.
Sau khi rau củ quả do Thẩm Tế Sơ trồng được nộp lên trên, cô òn nhận được phần thưởng hậu hĩnh từ cấp trên, cô và Tần Ny mỗi người được năm mươi viên tinh hạch, còn có thêm một phần thu hoạch dư ra, mang ra chợ đổi lấy vật tư, đổi được năm thùng đồ hộp.
Thẩm Tế Sơ mở năm hộp đồ hộp cho Tần Ny ăn, cô ấy vui mừng đến mức cứ lắc lư đầu cười ngây ngô.
Cho dù là thiên phú giả hay dị năng giả, thì đều ăn rất nhiều.
Mỗi lần cô ăn một hộp là đã no căng bụng, vậy mà Tần Ny vẫn còn đang nhai ngấu nghiến.
Mỗi bữa Thẩm Tế Sơ đều cho Tần Ny ăn gấp năm lần người bình thường, nhưng cô ấy vẫn chưa đủ no, cứ nhìn chằm chằm vào vỏ hộp đồ hộp trống rỗng nuốt nước miếng, nhưng lại không đòi ăn thêm.
Trong thời mạt thế, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cho dù là ở Khu An Toàn cũng có khả năng bữa nay còn bữa mai đã hết, nên việc tích trữ vật tư là vô cùng cần thiết.
Lúc đầu, cô chất hết vật tư xuống gầm giường, nhưng lại cảm thấy không an toàn, sau đó Tần Ny nói có cách, lúc này cô mới nhớ ra, thế giới mạt thế này có không gian.
Không gian không phải là mang theo bên người, mà là sau khi kết nối với trí não, nó sẽ được truyền vào không gian độc lập của trí não.
Cô không có trí não, nhưng Tần Ny thì có.
“Tôi cũng không biết, chỉ có thể dựa vào bản thân cậu đi khám phá và thức tỉnh, có cảm thấy mấy ngày nay trên người có gì khác lạ không?”
Tần Ny nghiêm túc suy nghĩ: “Có.”
“Là gì?”
Cô ấy nói: “Răng ngứa quá, muốn, gặm xương, gặm gỗ.”
Thẩm Tế Sơ búng trán cô ấy: “Gà nướng và hai cái đùi gà lần trước vẫn chưa ăn đủ à?”
Ai ngờ Tần Ny lại đỏ hoe mắt, từ trong túi quần áo rách nát lấy ra một thứ được bọc kín bằng vải đưa cho cô.
Thẩm Tế Sơ mở vải ra.
Bên trong là nửa con gà nướng và một cái đùi gà.
Là Tần Ny đưa cho cô.
Ba ngày nay cô ấy chưa ăn gì cả.
Không hiểu sao sống mũi cô lại cay cay, cầm lấy chiếc đùi gà lạnh ngắt từ lâu cắn một miếng: "Ngon thật đấy.”
Thuốc Hạ Xuyên Dã đưa cho rất hiệu quả, chỉ sau một tiếng đồng hồ bôi thuốc, những vết đỏ đã tan hết, nhưng cơn đau trong xương vẫn còn đó.
Thẩm Tế Sơ nghỉ ngơi hai ngày, cơn đau nhức trên người mới thuyên giảm.
Cô và Tần Ny vẫn ở bên nhà kính, hai người cùng nhau làm việc, thu hoạch.
Con người thời mạt thế về cơ bản đều dựa vào thuốc dinh dưỡng và một số loại thực phẩm do phòng thực nghiệm nghiên cứu phát triển, loại thực phẩm đó được tổng hợp từ rất nhiều loại thuốc, ăn không có vị gì nhưng cũng giống như thuốc dinh dưỡng, có thể giúp dị năng giả trụ vững trong một tuần.
Khoa học công nghệ phát triển đến một trình độ nhất định, những loại rau củ quả nguyên bản như rau xanh, củ cải, khoai tây… mà người bình thường hay ăn đã trở nên rất hiếm, khiến rất nhiều người thời mạt thế không biết trồng trọt.
Thẩm Tế Sơ kỳ thực cũng không phải là quá am hiểu, nhưng trước khi học đại học, ngày nào cô cũng giúp bố mẹ làm việc trên ruộng vườn, nên cũng biết ít nhiều về cách trồng các loại rau củ.
Trong quá trình trồng trọt cũng không ngừng thử nghiệm và tiến bộ.
Không ngờ khoảng thời gian này cô đã mày mò ra được một số mẹo, rau trồng ra vừa tươi ngon vừa to, ngọt lịm, ngoài phần phải nộp lên trên, số rau còn lại vừa mang ra chợ đã bị tranh nhau mua hết trong vòng vài phút.
Sau khi rau củ quả do Thẩm Tế Sơ trồng được nộp lên trên, cô òn nhận được phần thưởng hậu hĩnh từ cấp trên, cô và Tần Ny mỗi người được năm mươi viên tinh hạch, còn có thêm một phần thu hoạch dư ra, mang ra chợ đổi lấy vật tư, đổi được năm thùng đồ hộp.
Thẩm Tế Sơ mở năm hộp đồ hộp cho Tần Ny ăn, cô ấy vui mừng đến mức cứ lắc lư đầu cười ngây ngô.
Cho dù là thiên phú giả hay dị năng giả, thì đều ăn rất nhiều.
Mỗi lần cô ăn một hộp là đã no căng bụng, vậy mà Tần Ny vẫn còn đang nhai ngấu nghiến.
Mỗi bữa Thẩm Tế Sơ đều cho Tần Ny ăn gấp năm lần người bình thường, nhưng cô ấy vẫn chưa đủ no, cứ nhìn chằm chằm vào vỏ hộp đồ hộp trống rỗng nuốt nước miếng, nhưng lại không đòi ăn thêm.
Trong thời mạt thế, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cho dù là ở Khu An Toàn cũng có khả năng bữa nay còn bữa mai đã hết, nên việc tích trữ vật tư là vô cùng cần thiết.
Lúc đầu, cô chất hết vật tư xuống gầm giường, nhưng lại cảm thấy không an toàn, sau đó Tần Ny nói có cách, lúc này cô mới nhớ ra, thế giới mạt thế này có không gian.
Không gian không phải là mang theo bên người, mà là sau khi kết nối với trí não, nó sẽ được truyền vào không gian độc lập của trí não.
Cô không có trí não, nhưng Tần Ny thì có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất