Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 168: Chương 168

Trước Sau
“Xin tránh đường!” Phùng Tấn Thần cũng mạnh mẽ chen vào, sau đó không chút khách khí dùng móng vuốt kéo tấm vải trắng che người mất.

Dưới tấm vải trắng là mặt Trương đại thúc, có điều người đã trung niên, lại chết rồi, ở tuổi có mị lực nhất của nam nhân.

“Vóc người đại thúc bảo trì không tồi, không có bụng bia.” Phùng Tấn Thần giống như người không liên quan liền đắp vải trắng trở lại.

Thanh niên: “…!”

Cụ già: “…!”

Ba nữ nhân: “…!”

Hứa Tư Văn: “…!”

“Cái kia, mọi người tiếp tục, tôi tạm biệt trước!” Sau một phút, Hứa Tư Văn lau nước mắt chưa khô trên mặt một cái, sau đó nhanh chóng nhẹ nhàng đi ra ngoài!

Đặc biệt nhẹ nhàng đi ra ngoài!

Từng người từng người của Đông Bắc Hổ đỏ mắt chảy lệ nhưng miệng lại không nhịn được cười che chở Hứa Tư Văn đi ra khỏi nhà xác.

Cái này cũng quá hồ đồ rồi…!

“A!” Hứa Tư Văn nhớ tới người bên trong không phải Vũ Khánh Cương, vậy Vũ Khánh Cương đâu?

“Làm sao vậy?” Hiện tại là lúc thần kinh mọi người đều căng rất chặt chẽ, một cái không tốt liền đàn đứt dây đó!

“Mau trở lại phòng giải phẫu!” Hứa Tư Văn vắt chân lên cổ chạy vèo, Vũ Khánh Cương còn ở trong phòng giải phẫu chưa đi ra!

Chờ một đám người phần phật chạy về phòng giải phẫu lầu ba, phát hiện đèn phòng giải phẫu đã tắt, Hứa Tư Văn liều mạng đẩy cửa vọt vào, phát hiện bên trong chỉ còn lại hai y tá đang thu thập dụng cụ và hoàn thiện ghi chép, còn có một bác gái đang đổi thùng rác.

“A? Mấy anh là ai? Ai cho mấy anh vào? Mau đi ra đi ra ngoài! Nơi này lập tức liền tiêu độc sát trùng rồi!”

“Người vừa nãy giải phẫu đâu?” Hiện tại Hứa Tư Văn cấp thiết muốn nhìn thấy Vũ Khánh Cương.

“Đang nằm ở phòng bệnh cao cấp 250 bên ngoại khoa.” Y tá liếc bản ghi chép đang hoàn thiện trong tay một cái, trên đó có tài liệu cặn kẽ của bệnh nhân.

“Cảm ơn!” Hai chữ này, Hứa Tư Văn nói đặc biệt thành khẩn, phát ra từ phế phủ.

Làm cho hai tiểu y tá mặt đỏ rần.

Có điều Hứa Tư Văn nói xong liền chạy đến địa chỉ mới vừa lấy được, Phùng Tấn Thần lập tức đuổi theo, hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng nhanh chóng gặp được ông chủ.

Hoàn cảnh ở phòng bệnh cao cấp rất tốt, một người một phòng, trang trí xa hoa, trang bị TV máy tính phòng vệ sinh, đãi ngộ không khác biệt lắm so với lần Hứa Tư Văn bị bệnh ở Đông Bắc, ngay cả giường bệnh cũng là giường lớn hai người.

Cánh tay Vũ Khánh Cương treo lên, ngửa xác nằm ở trên giường bệnh rầm rì, bao nhiêu năm đều chưa từng ở bệnh viện, năm ngoái ở bệnh viện vẫn là bởi vì vợ bị cảm, hắn đến ở cùng thôi.

Hiện tại tốt rồi, mình nằm nửa ở đây, nửa ngày rồi ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy, có ý gì? Quá không coi trọng hắn!

Hừ hừ!

Chờ hắn trở về nhất định phải tán gẫu thật tốt với bọn họ!

Đang rầm rì, cửa liền bị người ta dùng lực lớn đẩy ra, bóng dáng người xông vào nhìn vô cùng quen mắt!

“Vợ… Ặc…!” Vũ Khánh Cương vừa bày ra sắc mặt ngạc nhiên, liền bị vợ nhào tới đè lên bụng, hô hấp hơi nghẹn lại thiếu chút nữa đã đau sốc hông!

Hứa Tư Văn ôm Vũ Khánh Cương không buông tay, vùi đầu trên ngực Vũ Khánh Cương, dùng sức ôm, ghìm Vũ Khánh Cương đến xương cốt đều đau.

Dưới tay tiếp xúc được là thân thể ấm áp, trong tai nghe được là tiếng tim đập mạnh mẽ trầm ổn nơi lồng ngực, xoang mũi tràn đầy mùi vị quen thuộc, còn có xưng hô đặc biệt kia.

Nước mắt yên lặng thấm ướt đồng phục bệnh nhân, Hứa Tư Văn cảm thấy y đã đem nước mắt cả nửa đời chảy sạch hết ở đây rồi.



“Vợ?” Vũ Khánh Cương vốn đã treo lời trêu chọc ở bên khóe miệng, nhưng sau khi cảm nhận được ướt át và ấm áp trên ngực, cả người đều tê rần rồi!

Mọe kiếp!

Vợ khóc!

Đây là làm sao hả?

Sau đó Phùng Tấn Thần tiến vào theo, nhìn nhìn hai tay ông chủ quấn quấn băng vải trói lại treo lên, lại nhìn nhìn Hứa Tư Văn nằm nhoài trên người ông chủ yên lặng không một tiếng động, nâng nâng kính mắt trên mũi, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền thấy ánh mắt cầu cứu của ông chủ, vì vậy Phùng Tấn Thần làm một hành động đặc biệt phù hợp với tác phong trước sau như một của hắn… hắn quay người liền đi ra ngoài!

Liền đi ra ngoài đó!

Đi ra ngoài đó!

Còn giúp đỡ đóng cửa lại!

Ngoài cửa một đống người thở hổn hển nói với hắn: Cầu giải thích!

“Liên hệ sở giao thông, điều tra nguyên nhân sự cố, soạn đơn khiếu nại, đến tòa án kiện lên!” Phùng Tấn Thần phân phó bốn việc nối liền nhau, mục đích chính là vì báo thù rửa hận cho Vũ Khánh Cương!

Ở trong ấn tượng của hắn, coi như là ông chủ làm sai, thì bắt đầu cũng nhất định là đúng, cho nên hắn không cho rằng trách nhiệm của sự cố ở bên phía Vũ Khánh Cương, liền dứt khoát chuẩn bị dùng pháp luật trừng phạt.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lập tức giải tán, nhanh chóng làm việc, đây chính là chuyện lớn, chuyện lớn số một!

Hứa Tư Văn dùng một loại tư thế dùng nước mắt chết đuối anh, khiến Vũ Khánh Cương hoàn toàn không có biện pháp, thành thành thật thật.

“Thành thật khai báo đi.” Hứa Tư Văn sảng khoái khóc xong một hồi, sau khi cực buồn cực vui, cả người đều thăng hoa, đạt tới một cảnh giới mới.

Cảm thấy sau này mình đối mặt bất cứ chuyện gì, cũng có thể bình thản tiếp nhận, năng lực kháng áp năng lực kháng biến tăng lên thẳng tắp.

Chẳng hạn như bây giờ, Hứa Tư Văn gọt táo cho chính mình, gặm từng chút một, dùng đôi mắt liếc xéo ông chủ Vũ vẻ mặt thành thật ở trên giường.

Để cho mình náo loạn hồ đồ mất mặt, nhất định phải hảo hảo nói cho ra lẽ!

“Vợ à, chuyện này nói rất dài dòng…”

“Đương gia à, vậy anh liền nói tóm tắt…”

Vũ Khánh Cương sợ hãi đến nuốt ngụm nước miếng, thành thật khai báo chuyện đã xảy ra.

Chuyện rất đơn giản, nguyên nhân rất kỳ ba, quá trình rất nguy hiểm, kết quả rất phức tạp.

Vũ Khánh Cương dùng thủ đoạn khác thường bảo người dùng súng bắn nước cao áp bắn yêu nữ kia, liền cho rằng thiên hạ thái bình rồi, kết quả người ta căn bản là không có từ bỏ!

Đuổi kịp Vũ Khánh Cương đi một thân một mình, hưng phấn theo đuôi ở phía sau, nhìn ra nơi Vũ Khánh Cương muốn đi, biết nơi đó cô ta khẳng định không vào được, để phòng ngừa sau khi Vũ Khánh Cương biết được thì cắt đuôi cô ta, vị này làm một hành động đặc biệt lớn gan.

Ở ngã tư đường lúc chờ đèn sáng, từ trong đoàn xe quẹo ra, sau khi đèn sáng, xe Vũ Khánh Cương mới vừa khởi động tăng tốc, cô ta liền trực tiếp đụng vào!

Đụng một cái còn không đã nghiền, mọe nó phải đụng đến mấy lần!

Mãi cho đến khi cái xe rách của cô ta đụng nát chắn bảo hiểm phía trước!

Ông chủ Vũ ngồi ở trong xe cũng bắt đầu trợn tròn mắt!

Ở đâu ra cái tên bưu hãn không muốn sống mạnh như vậy ác như vậy?

Thế nhưng sau khi đụng phải hai lần, ông chủ Vũ nổi giận.

Một lần là sai lầm, hai lần có khả năng là trượt tay!

Nhưng mi ba lần bốn lượt không ngừng là ý gì?

Thật sự tưởng hắn không còn cách nào khác đúng không? Khinh hắn là loài rùa sao? Liều mạng xem ai cứng hơn à?



Ông chủ Vũ đạp chân ga, mày đụng tao tao cũng đụng mày!

Hai chiếc xe giống như chơi xe điện đụng ở công viên trò chơi, loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng đụng phải gọi là vui vẻ nha!

Nhóm chủ xe bị chặn ở bốn phía sợ hãi đến mức ngay cả còi cũng không dám bóp!

Cứ xem cái xe ô tô chủ động khiêu khích kia, bị chiếc Land Rover không nhận biết được kiểu dáng, đụng thành một đống sắt vụn.

Mới đầu người ngồi trong xe còn rất trâu bò hò hét cười ngây ngô, sau đó liền nghe bên trong ngao ngao liên tục kêu cứu mạng!

Chờ cảnh sát giao thông tới nơi, cửa xe ô tô chính là dùng côn sắt cạy mở, may mà xe rất cao cấp, túi khí an toàn bên trong bảo vệ người không tồi, không khiến bị thương quá nghiêm trọng.

Còn xe Vũ Khánh Cương thì sao?

Cái xe hung hãn của ông chủ Vũ, chỉ rơi chút nước sơn cọ chút da, trong lúc mọi người trợn mắt ngoác mồm, ngay cả càn trước xe cũng không bị lõm!

Chỉ là, ông chủ Vũ ở bên trong tương đối xui xẻo, hắn theo người ta tông xe khoe khả năng, quên mất xe rất rắn chắc, nhưng bản thân hắn vẫn là con người sống sờ sờ nha!

Bạn đang ?

Lúc đụng vào nhau chấn động quá lớn, Vũ Khánh Cương không kịp thời bảo vệ tốt chính mình, kết quả khiến hai cánh tay cầm lái chấn động đến cơ nhục tổn thương, may mà xương cốt không có vấn đề lớn lao gì, nếu như dưỡng cho tốt, một tuần liền có thể xuất viện.

“Người ta có bao nhiêu thù hận với anh hả? Ngay cả tự sát cũng dùng tới?”

“Vợ em chỉ biết bôi xấu anh!” Vũ Khánh Cương rất ủy khuất nghệt mặt ra: “Mấy bà thím kia ép anh uống, anh cũng đều làm mấy bả khó chịu chết rồi!”

“Phụt!” Hứa Tư Văn cũng bị Vũ Khánh Cương chọc cười.

“Vợ em cười!” Vũ Khánh Cương ngốc ngốc nhìn nụ cười đã gặp lại của Hứa Tư Văn, rất hiếm lạ rất hiếm lạ.

“Em cười, cười không có nghĩa là anh liền không có chuyện gì!” Hứa Tư Văn “xoạt” một cái khôi phục nguyên dạng, trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách.

Vũ Khánh Cương trợn cả mắt lên rồi!

Con ngươi thiếu chút nữa trừng rớt khỏi vành mắt!

Vợ bị kích thích quá độ rồi!

Hứa Tư Văn ăn táo xong, đứng dậy đút nửa ly nước cho Vũ Khánh Cương: “Muốn vào phòng vệ sinh xả nước không?”

“Không! Không cần!” Đầu Vũ Khánh Cương cũng sắp to lên. “Anh cứ đợi ở đây, em lấy cơm cho anh.” Hứa Tư Văn dùng lời nói nhỏ nhẹ, còn sờ sờ tóc Vũ Khánh Cương, đầu tóc cưng cứng, cười đặc biệt khéo léo!

Da gà trên người Vũ Khánh Cương từng hột từng hột nổi ra ngoài, tốc độ sinh trưởng còn nhanh hơn rau hẹ, trong lòng thình thịch liên tục!

Mợ kiếp!

Vợ bị giả mạo đi?

Hay là đụng phải thứ dơ bẩn gì?

Đây là Tư Văn vợ của Vũ Khánh Cương hắn sao?

Hứa Tư Văn biểu tình thoải mái sung sướng đi ra ngoài thu xếp đồ ăn cho Vũ Khánh Cương, để lại một mình ông chủ Vũ ở phòng bệnh ngổn ngang trong gió.

Hứa Tư Văn chân trước rời khỏi phòng bệnh, chỉ chốc lát sau Phùng Tấn Thần đã đến, đi vào vừa nhìn thấy chỉ có mình ông chủ, quá tốt! “Ông chủ, đây là thứ tra được.” Phùng Tấn Thần nhìn tới hai tay bị quấn chặt chặt chẽ chẽ của ông chủ, liền đặc biệt muốn phun tào, rõ ràng chỉ là thịt bị bầm tím nho nhỏ, nhất định muốn làm cho giống như gãy tay, tạo hình đẹp mắt không?

Vũ Khánh Cương nhanh chóng nhìn một lần, sau đó tức giận đến nở nụ cười: “Đây mẹ nó vẫn là cô ta có lý đúng không?” “Đối phương là một người não tàn.” Mới đầu Phùng Tấn Thần cũng bị tức đến bật cười, thế giới to lớn không gì mà không có. “Ý tứ thế nào?” Vũ Khánh Cương dựa về phía sau một chút. “Tai nạn giao thông, đối phương có trách nhiệm, phụ trách tất cả chi phí, cùng với tiền xử phạt và trừ điểm bằng lái, à, còn có, một người tự xưng là anh trai của tiểu thư Trương Lam Tương, tên Trương Lam Kiệt gọi điện thoại liên lạc tôi, nói muốn mời ngài ăn cơm, xem như tạ lỗi.” “Vô nghĩa!” Vũ Khánh Cương bĩu môi một cái, trước đây đã từng hẹn rồi, trên tới Vũ Khánh Cương, dưới tới người quét dọn, căn bản là không ai phản ứng với họ Trương. “Nếu như ngài nguyện ý, có thể kiện đối phương có ý định mưu sát, bởi vì camera ghi hình cũng đã sao chép ra vài phần, nội dung thể hiện bên trong, đủ để xác nhận hành động của đối phương là mưu đồ đã lâu, có thể đưa người ta vào chỗ chết”.

“Hả?” Nghe đến đó, mí mắt Vũ Khánh Cương nâng lên…

Hết chương 168

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau