Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức
Chương 45: Không Muốn Nhận
“Tốt lắm, nghiêm túc học hành, nghiêm túc sống, nghiêm túc trưởng thành, sau đó xuất hiện trước mặt anh Lục Lệnh.”
Lục Lệnh gật đầu, không phải chịu khổ là được.
Cho dù đã từng chịu khổ thì đó cũng là quá khứ, sau này anh sẽ đối xử tốt với cô, cho cô một cuộc sống tốt hơn.
“Em còn người nhà không? Nếu chúng ta đính hôn, bên em cần phải mời những ai?”
Lâm Phiên Phiên sững sờ!
Người nhà ấy hả? Cô có cả một gia đình lớn cơ!
Nhưng cô không muốn nhận!
Cô chỉ có thể mập mờ đáp: “Anh Lục Lệnh, chuyện đính hôn tạm thời không nhắc tới trước. Hai chúng ta vừa mới quen biết, em cảm thấy vẫn nên bồi dưỡng tình cảm sẽ tốt hơn…”
Cô đã sống hơn nghìn năm mà vẫn chưa từng hẹn hò yêu đương cho nên không biết.
Bây giờ còn chưa hẹn hò mà đã bắt đầu đính hôn, đột nhiên cô có hơi sợ hãi phải đi lấy chồng.
Lục Lệnh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Sao anh cứ cảm thấy câu sau đó của cô chính là “lỡ như tiếp xúc cảm thấy không hợp thì chia tay” nhỉ?
“Được, vậy thì hẹn hò trước đi.”
Chia tay là chuyện không có khả năng rồi.
Nếu đã chấp nhận đối phương là vợ chưa cưới, anh đã coi cô thành vật sở hữu của mình.
Nếu cô đã muốn hẹn hò vậy anh sẽ hẹn hò với cô.
Tuy rằng anh cũng không biết cách nốt.
Nhưng anh có thể học.
Có thể lên Baidu.
“Ăn xong, tôi sẽ dẫn em đến mấy thắng cảnh ở đế đô đi dạo.”
“Được.”
Bên cạnh trung tâm thương mại chính là phố đi bộ, bên trong có rất thứ đặc sắc, ăn cơm xong, hai người nắm tay nhau cùng đi tản bộ.
Có một chiếc xích đu, Lục Lệnh kêu cô ngồi lên.
“Phía trước có một quán kem rất ngon, tôi qua đó xếp hàng mua cho em, em thích vị gì?”
“Vị hương thảo.”
Quán kem ở phố đi bộ rất nổi tiếng, người xếp hàng mua dài vô cùng, Lâm Phiên Phiên ngồi trên xích đu đợi Lục Lệnh về.
“Á! Có cướp!”
“Có người ăn cướp!”
Đằng sau cô có tiếng người hô lên, sau đó túi xách của một cô gái bị giật mất, người giật túi còn tông ngã cô ta khiến cô ta ngã trầy hết cả da.
Cô ta không hô cướp mà là người qua đường nhìn thấy hô lên.
Người ở ven đường còn chưa kịp phản ứng thì tên giật túi đã trà trộn vào trong đám đông, không biết đi đâu rồi.
Những người khác đều nhìn cô gái bị giật mất túi với vẻ thương hại.
Cô gái bò dậy khỏi mặt đất và phủi bụi trên người mình, ngay cả đầu gối bị trầy da cũng không để ý, trên gương mặt của cô ta là nụ cười xinh đẹp.
“Không sao không sao, trong túi cũng không có thứ gì quan trọng, tôi thường xuyên gặp phải loại chuyện này, đã quen quá rồi.”
Lúc nói câu này còn mang theo vẻ châm biếm.
Nhưng biểu cảm trên gương mặt lại thật sự không sao cả.
Đã quen quá rồi!
Người đi đường đều nghi ngờ?
Cái gì mà thường xuyên gặp phải cơ?
Lẽ nào cô ta còn thường xuyên bị cướp nữa sao?
Lâm Phiên Phiên thì lại nhìn tướng mặt của cô ta với vẻ đăm chiêu.
“Thú vị đấy…”
Tướng mặt của cô gái này rất thú vị!
Người tu đạo trên thế giới này đều điên cuồng như vậy sao? Một chuyện phi lý như thế mà cũng làm ra được?
Lâm Phiên Phiên lôi di động ra chụp một bức ảnh của cô gái rồi gửi qua cho Lục Tân.
Phía bên Lục Tân nhanh chóng trả lời.
[Mộ Hề? Chị dâu, chị quen cô ta hả?]
Có thể nuôi được người giống như Mộ Hề ở bên cạnh, vậy điều kiện của đối phương sẽ không kém. Mà cho dù có kém nhưng gặp được Mộ Hề cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Cho nên cô đoán Lục Tân có quen Mộ Hề.
Hàng người xếp hàng bên cạnh Lục Lệnh vẫn còn rất dài.
Cô bớt thời gian ra nói chuyện với Lục Tân.
Lục Lệnh gật đầu, không phải chịu khổ là được.
Cho dù đã từng chịu khổ thì đó cũng là quá khứ, sau này anh sẽ đối xử tốt với cô, cho cô một cuộc sống tốt hơn.
“Em còn người nhà không? Nếu chúng ta đính hôn, bên em cần phải mời những ai?”
Lâm Phiên Phiên sững sờ!
Người nhà ấy hả? Cô có cả một gia đình lớn cơ!
Nhưng cô không muốn nhận!
Cô chỉ có thể mập mờ đáp: “Anh Lục Lệnh, chuyện đính hôn tạm thời không nhắc tới trước. Hai chúng ta vừa mới quen biết, em cảm thấy vẫn nên bồi dưỡng tình cảm sẽ tốt hơn…”
Cô đã sống hơn nghìn năm mà vẫn chưa từng hẹn hò yêu đương cho nên không biết.
Bây giờ còn chưa hẹn hò mà đã bắt đầu đính hôn, đột nhiên cô có hơi sợ hãi phải đi lấy chồng.
Lục Lệnh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.
Sao anh cứ cảm thấy câu sau đó của cô chính là “lỡ như tiếp xúc cảm thấy không hợp thì chia tay” nhỉ?
“Được, vậy thì hẹn hò trước đi.”
Chia tay là chuyện không có khả năng rồi.
Nếu đã chấp nhận đối phương là vợ chưa cưới, anh đã coi cô thành vật sở hữu của mình.
Nếu cô đã muốn hẹn hò vậy anh sẽ hẹn hò với cô.
Tuy rằng anh cũng không biết cách nốt.
Nhưng anh có thể học.
Có thể lên Baidu.
“Ăn xong, tôi sẽ dẫn em đến mấy thắng cảnh ở đế đô đi dạo.”
“Được.”
Bên cạnh trung tâm thương mại chính là phố đi bộ, bên trong có rất thứ đặc sắc, ăn cơm xong, hai người nắm tay nhau cùng đi tản bộ.
Có một chiếc xích đu, Lục Lệnh kêu cô ngồi lên.
“Phía trước có một quán kem rất ngon, tôi qua đó xếp hàng mua cho em, em thích vị gì?”
“Vị hương thảo.”
Quán kem ở phố đi bộ rất nổi tiếng, người xếp hàng mua dài vô cùng, Lâm Phiên Phiên ngồi trên xích đu đợi Lục Lệnh về.
“Á! Có cướp!”
“Có người ăn cướp!”
Đằng sau cô có tiếng người hô lên, sau đó túi xách của một cô gái bị giật mất, người giật túi còn tông ngã cô ta khiến cô ta ngã trầy hết cả da.
Cô ta không hô cướp mà là người qua đường nhìn thấy hô lên.
Người ở ven đường còn chưa kịp phản ứng thì tên giật túi đã trà trộn vào trong đám đông, không biết đi đâu rồi.
Những người khác đều nhìn cô gái bị giật mất túi với vẻ thương hại.
Cô gái bò dậy khỏi mặt đất và phủi bụi trên người mình, ngay cả đầu gối bị trầy da cũng không để ý, trên gương mặt của cô ta là nụ cười xinh đẹp.
“Không sao không sao, trong túi cũng không có thứ gì quan trọng, tôi thường xuyên gặp phải loại chuyện này, đã quen quá rồi.”
Lúc nói câu này còn mang theo vẻ châm biếm.
Nhưng biểu cảm trên gương mặt lại thật sự không sao cả.
Đã quen quá rồi!
Người đi đường đều nghi ngờ?
Cái gì mà thường xuyên gặp phải cơ?
Lẽ nào cô ta còn thường xuyên bị cướp nữa sao?
Lâm Phiên Phiên thì lại nhìn tướng mặt của cô ta với vẻ đăm chiêu.
“Thú vị đấy…”
Tướng mặt của cô gái này rất thú vị!
Người tu đạo trên thế giới này đều điên cuồng như vậy sao? Một chuyện phi lý như thế mà cũng làm ra được?
Lâm Phiên Phiên lôi di động ra chụp một bức ảnh của cô gái rồi gửi qua cho Lục Tân.
Phía bên Lục Tân nhanh chóng trả lời.
[Mộ Hề? Chị dâu, chị quen cô ta hả?]
Có thể nuôi được người giống như Mộ Hề ở bên cạnh, vậy điều kiện của đối phương sẽ không kém. Mà cho dù có kém nhưng gặp được Mộ Hề cũng sẽ trở nên tốt hơn.
Cho nên cô đoán Lục Tân có quen Mộ Hề.
Hàng người xếp hàng bên cạnh Lục Lệnh vẫn còn rất dài.
Cô bớt thời gian ra nói chuyện với Lục Tân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất