Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài
Chương 7: Anh Ta Lòng Dạ Đen Tối Không?
Cũng không quan tâm lễ phục là ai tặng nữa, bữa tiệc đã bắt đầu rồi. Quan Thiếu Nghiên là một trong những đối tác quan trọng đã được mời ra ngoài, Niệm Thanh là vị hôn thê của anh ta đương nhiên là phải đi cùng.
Vừa ra ngoài, em gái của Quan thiếu Nghiên, Quan Nhất Y đã túm bộ váy màu tím lộng lẫy số lượng có hạn tiến tới, mở miệng liền chế giễu Niệm Thanh: “Chị dâu nhỏ, đêm nay ăn mặc thực bảo thủ a.”
Niệm Thanh cười giả ngốc.
Một năm trước, khi cô cùng Niệm Hải ra ngoài xã giao, lễ phục cô mặc là Niệm gia “đặc biệt” chuẩn bị cho cô, lộ tới nỗi không thể lộ hơn được nữa. Chỉ kém một chút không nói là đem cô ra ngoài bán. Lúc đó, gặp Quan Thiếu Nghiên, coi như đó là may mắn của cô, cũng coi như cô bất hạnh. Anh ta thấy bộ dáng chật vật của cô nên đã cho cô một chiếc phao cấp cứu. một chiếc áo khoác để che đậy thân thể, sau đó đem cô ra ngoài. Một đêm qua đi Quan Thiếu Nghiên liền cùng cô đính hôn.
“Giả bộ ngu”. Quan Nhất Y nhìn người phụ nữ của Niệm gia, không thuận mắt, đặc biệt là Niệm Tử. Hiện giờ lại phải gọi Niệm Thanh người nhỏ hơn cô ta hai tuổi là chị dâu, điều này giống như một cái tát giáng vào mặt cô ta.
Bản tính của Niệm Thanh có nguyên tắc là bớt tìm phiền phức, không nhìn tới sự chanh chua của Quan Nhất Y.
“… Đừng chọc vào lông cô ấy, cô ấy là một con nhím nhỏ”. Quan Thiếu Nghiên nhớ lại một đêm mùa hạ vào một năm trước, suýt chút nữa anh ta đã trở thành quỷ dưới hoa mẫu đơn.
Khai mạc tiệc tối chính thức bắt đầu, người vẫn luôn không thấy mặt Cố Thanh Hằng lộ diện trên sân khấu. Anh vẫn một thân tây trang màu đen, mái tóc được vuốt keo ra phía sau, lộ ra một đôi đồng tử sắc bén, khí thế cường đại. Anh bước lên lễ đài, theo thường lệ phát biểu cảm nghĩ. Quan Thiếu Nghiên một chút nữa cũng sẽ lên đó, những người hợp tác thương nghiệp khác cũng phải làm như vậy.
Niệm Thanh đứng dưới đài, lẳng lặng lắng nghe giọng nói trầm thấp có lực của Cố Thanh Hằng lơ đãng mất tập trung.
Lúc cô đang cảm thấy buồn chán, Niệm Tử và Quan Nhất Y lại bắt đầu so đo lễ phục với nhau, so đo đồ trang sức, so đo vị hôn phu, so anh trai, rõ ràng là hận không thể giết chết đối phương, vậy mà hai nhà lại cố tình đính hôn với nhau nên đành phải cười nhạo lẫn nhau, châm chọc khiêu khích nhau.
Niệm Thanh cầm một ly lên uống, yên lặng đứng một bên xem kịch. Cô cảm thấy câu chuyện của hai người phụ nữ thú vị hơn nhiều so với bài phát biểu của Cố Thanh Hằng trên đài. May mắn thay, cô chỉ là một đứa con gái nuôi, không bị Niệm Hải phái ra để ra mặt đấu nhau.
Dưới đài một tràng vỗ tay vang lên, trên đài lễ khai mạc đã kết thúc. Cố Thanh Hằng và Quan Thiếu Nghiên bước tới, Niệm Tử nắm chặt Cố Thanh Hằng cười lạnh với Quan Nhất Y.
“Giới thiệu với anh một chút, vị hôn thê của tôi Niệm Thanh”. Quan Thiếu Nghiên hào phóng giới thiệu Niệm Thanh, một cánh tay đặt trên eo của cô, thân hình to lớn kề sát vào cô.
Niệm thanh nhíu mi, kiềm chế, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn thoát khỏi anh ta.
Cố Thanh Hằng vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt vẫn luôn nhìn Niệm Thanh. anh thế nhưng lại gật đầu tán thưởng: “Em mặc bộ lễ phục này quả nhiên là rất đẹp”.
Chỉ một câu nói làm Quan Thiếu Nghiên sửng sốt, Niệm Thanh cả kinh. Cố Thanh Hằng càng tươi cười, da đầu của cô càng phát run.
Anh ta, lòng dạ đen tối không?
Vừa ra ngoài, em gái của Quan thiếu Nghiên, Quan Nhất Y đã túm bộ váy màu tím lộng lẫy số lượng có hạn tiến tới, mở miệng liền chế giễu Niệm Thanh: “Chị dâu nhỏ, đêm nay ăn mặc thực bảo thủ a.”
Niệm Thanh cười giả ngốc.
Một năm trước, khi cô cùng Niệm Hải ra ngoài xã giao, lễ phục cô mặc là Niệm gia “đặc biệt” chuẩn bị cho cô, lộ tới nỗi không thể lộ hơn được nữa. Chỉ kém một chút không nói là đem cô ra ngoài bán. Lúc đó, gặp Quan Thiếu Nghiên, coi như đó là may mắn của cô, cũng coi như cô bất hạnh. Anh ta thấy bộ dáng chật vật của cô nên đã cho cô một chiếc phao cấp cứu. một chiếc áo khoác để che đậy thân thể, sau đó đem cô ra ngoài. Một đêm qua đi Quan Thiếu Nghiên liền cùng cô đính hôn.
“Giả bộ ngu”. Quan Nhất Y nhìn người phụ nữ của Niệm gia, không thuận mắt, đặc biệt là Niệm Tử. Hiện giờ lại phải gọi Niệm Thanh người nhỏ hơn cô ta hai tuổi là chị dâu, điều này giống như một cái tát giáng vào mặt cô ta.
Bản tính của Niệm Thanh có nguyên tắc là bớt tìm phiền phức, không nhìn tới sự chanh chua của Quan Nhất Y.
“… Đừng chọc vào lông cô ấy, cô ấy là một con nhím nhỏ”. Quan Thiếu Nghiên nhớ lại một đêm mùa hạ vào một năm trước, suýt chút nữa anh ta đã trở thành quỷ dưới hoa mẫu đơn.
Khai mạc tiệc tối chính thức bắt đầu, người vẫn luôn không thấy mặt Cố Thanh Hằng lộ diện trên sân khấu. Anh vẫn một thân tây trang màu đen, mái tóc được vuốt keo ra phía sau, lộ ra một đôi đồng tử sắc bén, khí thế cường đại. Anh bước lên lễ đài, theo thường lệ phát biểu cảm nghĩ. Quan Thiếu Nghiên một chút nữa cũng sẽ lên đó, những người hợp tác thương nghiệp khác cũng phải làm như vậy.
Niệm Thanh đứng dưới đài, lẳng lặng lắng nghe giọng nói trầm thấp có lực của Cố Thanh Hằng lơ đãng mất tập trung.
Lúc cô đang cảm thấy buồn chán, Niệm Tử và Quan Nhất Y lại bắt đầu so đo lễ phục với nhau, so đo đồ trang sức, so đo vị hôn phu, so anh trai, rõ ràng là hận không thể giết chết đối phương, vậy mà hai nhà lại cố tình đính hôn với nhau nên đành phải cười nhạo lẫn nhau, châm chọc khiêu khích nhau.
Niệm Thanh cầm một ly lên uống, yên lặng đứng một bên xem kịch. Cô cảm thấy câu chuyện của hai người phụ nữ thú vị hơn nhiều so với bài phát biểu của Cố Thanh Hằng trên đài. May mắn thay, cô chỉ là một đứa con gái nuôi, không bị Niệm Hải phái ra để ra mặt đấu nhau.
Dưới đài một tràng vỗ tay vang lên, trên đài lễ khai mạc đã kết thúc. Cố Thanh Hằng và Quan Thiếu Nghiên bước tới, Niệm Tử nắm chặt Cố Thanh Hằng cười lạnh với Quan Nhất Y.
“Giới thiệu với anh một chút, vị hôn thê của tôi Niệm Thanh”. Quan Thiếu Nghiên hào phóng giới thiệu Niệm Thanh, một cánh tay đặt trên eo của cô, thân hình to lớn kề sát vào cô.
Niệm thanh nhíu mi, kiềm chế, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn thoát khỏi anh ta.
Cố Thanh Hằng vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt vẫn luôn nhìn Niệm Thanh. anh thế nhưng lại gật đầu tán thưởng: “Em mặc bộ lễ phục này quả nhiên là rất đẹp”.
Chỉ một câu nói làm Quan Thiếu Nghiên sửng sốt, Niệm Thanh cả kinh. Cố Thanh Hằng càng tươi cười, da đầu của cô càng phát run.
Anh ta, lòng dạ đen tối không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất