Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài
Chương 35: Nghe Nói Trước Đây Cô Từng Bỏ Trốn Với Một Người Đàn Ông Hoang Dã
Sau khi yến tiệc kết thúc, Quan Thiếu Nghiên muốn đưa Niệm Thanh về nhà gặp ba mẹ anh ta.
Thực ra, một năm trước, khi Quan Thiếu Nghiên quyết định đính hôn cùng Niệm Thanh, cha mẹ của anh ta cực lực phản đối. Niệm Thanh chỉ là con gái nuôi của Niệm gia, cùng với Quan ThiếuNnghiên môn không đăng hộ không đối. Cộng thêm quá trẻ, hơn nữa nghe nói trước đây cô từng bỏ trốn cùng một người đàn ông hoang dã.
Bất luận là phương diện nào, Niệm Thanh đều không xứng với Quan Thiếu Nghiên. Nhưng không biết vì sao, người luôn lưu luyến các bụi hoa như Quan Thiếu Nghiên lại rất cố chấp với Niệm Thanh. Năm đó anh ta không để ý tới bất kỳ ai phản đối mà bất chấp đính hôn với Niệm Thanh. Niệm thanh cũng bởi vì vậy mà được dán nhãn hiệu là vợ chưa cưới của Quan Thiếu Nghiên.
Yến tiệc sinh nhật tan cuộc, lúc rời khỏi khách sạn, Thiến Thiến quấn lấy Quan ThiếuNnghiên, giành trước Niệm Thanh một bước mà ngồi lên xe của Quan Thiếu Nghiên không chịu đi. Niệm Thanh thấy vậy cũng không tức giận. Ngược lại, cô cũng không muốn cùng Quan Thiếu Nghiên về nhà gặp cha mẹ của anh ta. Cha mẹ của anh ta không thích cô.
“Tôi sẽ tự mình bắt xe về”. Niệm Thanh nhỏ giọng nói với Quan Thiếu Nghiên, không tranh giành cùng người phụ nữ trong xe.
Quan Thiếu Nghiên mím môi không nói, bàn tay lớn vẫn luôn nắm chặt cổ tay của Niệm Thanh không buông. Nếu không phải nơi này là nơi của công chúng, Quan Thiếu Nghiên đã sớm đem người bỏ quên mất hình tượng là Thiến Thiến đuổi xuống xe rồi, anh ta ghét những người phụ nữ không thức thời!
“Muốn tôi đưa em về không?” Giọng nói đàn ông dịu dàng từ xa xa truyền tới.
Niệm Thanh quay đầu, nhìn thấy Cố Thanh Hằng dáng vẻ thân sĩ, tuấn dật tao nhã, cùng với Niệm Tử bên cạnh anh. Bọn họ nam tài nữ mạo, rất xứng đôi. Nhưng Niệm Thanh vừa nghĩ tới việc Cố Thanh Hằng khi nãy ở trong phòng đã làm với cô, cô liền không dám tiếp nhận ý tốt của anh.
Ai có thể nghĩ được, một người đàn ông hình tượng cấm dục thế nhưng lại cất giấu một trái tim gian ác?
“Không cần, vị hôn phu của tôi tôi tự mình đưa về”. Không đợi Niệm Thanh mở miệng, Quan Thiếu Nghiên đã thay cô từ chối Cố Thanh Hằng.
“Người phụ nữ trong xe của anh là?” Cố Thanh Hằng ánh mắt cực độc, một ánh mắt liền biết trong xe của Quan Thiếu Nghiên cất giấu kiều nữ.
Thiến Thiến trong xe lơ đãng bắt gặp ánh mắt của Cố Thanh Hằng liền lập tức sợ hãi quay đi, trong lòng kinh hãi không thôi. Có một loại người, dường như chỉ cần một ánh mắt liền có thể nhìn thấu người khác. Loại người này có kinh nghiệm phong phú và kiến thức sâu sắc, năm tháng ban cho anh ta một loại mị lực hấp dẫn khác.
“Em gái của bạn tôi”. Quan Thiếu Nghiên mặt không đổi sắc nói.
Niệm Thanh muốn cười, có phải thương nhân thành công đều đặc biệt nói dối rất giỏi? giống như Cố Thanh Hằng và Quan Thiếu Nghiên.
Niệm Tử vẫn luôn nhìn điện thoại đột nhiên cười hỏi: “Thanh Thanh, đêm nay em về nhà không?”
Niệm Thanh nhìn Niệm Tử, hiểu điều đó có nghĩa là gì: “có lẽ là không.”
Cô không muốn về Niệm gia, nhưng sẽ về nhà của cô và Yến Tử cùng nhau thuê.
“Vậy hai người đi chơi vui vẻ một chút”. Không thể chờ đợi được mà muốn Niệm Thanh rời khỏi.
Quan Thiếu Nghiên đã mở cửa xe, ánh mắt thoáng nhìn qua, biểu ý Niệm Thanh an phận lên xe. Không có cách nào, Niệm Thanh bất đắc dĩ lên xe, cùng Quan Thiếu Nghiên và Thiến Thiến đang ngồi phía sau cùng nhau rời khỏi.
Ba người trong xe, các loại tâm trạng, im lặng không nói.
“A Nghiên, em mang thai rồi”. Lời của Thiến Thiến nói ra làm mọi người đều kinh ngạc
Thực ra, một năm trước, khi Quan Thiếu Nghiên quyết định đính hôn cùng Niệm Thanh, cha mẹ của anh ta cực lực phản đối. Niệm Thanh chỉ là con gái nuôi của Niệm gia, cùng với Quan ThiếuNnghiên môn không đăng hộ không đối. Cộng thêm quá trẻ, hơn nữa nghe nói trước đây cô từng bỏ trốn cùng một người đàn ông hoang dã.
Bất luận là phương diện nào, Niệm Thanh đều không xứng với Quan Thiếu Nghiên. Nhưng không biết vì sao, người luôn lưu luyến các bụi hoa như Quan Thiếu Nghiên lại rất cố chấp với Niệm Thanh. Năm đó anh ta không để ý tới bất kỳ ai phản đối mà bất chấp đính hôn với Niệm Thanh. Niệm thanh cũng bởi vì vậy mà được dán nhãn hiệu là vợ chưa cưới của Quan Thiếu Nghiên.
Yến tiệc sinh nhật tan cuộc, lúc rời khỏi khách sạn, Thiến Thiến quấn lấy Quan ThiếuNnghiên, giành trước Niệm Thanh một bước mà ngồi lên xe của Quan Thiếu Nghiên không chịu đi. Niệm Thanh thấy vậy cũng không tức giận. Ngược lại, cô cũng không muốn cùng Quan Thiếu Nghiên về nhà gặp cha mẹ của anh ta. Cha mẹ của anh ta không thích cô.
“Tôi sẽ tự mình bắt xe về”. Niệm Thanh nhỏ giọng nói với Quan Thiếu Nghiên, không tranh giành cùng người phụ nữ trong xe.
Quan Thiếu Nghiên mím môi không nói, bàn tay lớn vẫn luôn nắm chặt cổ tay của Niệm Thanh không buông. Nếu không phải nơi này là nơi của công chúng, Quan Thiếu Nghiên đã sớm đem người bỏ quên mất hình tượng là Thiến Thiến đuổi xuống xe rồi, anh ta ghét những người phụ nữ không thức thời!
“Muốn tôi đưa em về không?” Giọng nói đàn ông dịu dàng từ xa xa truyền tới.
Niệm Thanh quay đầu, nhìn thấy Cố Thanh Hằng dáng vẻ thân sĩ, tuấn dật tao nhã, cùng với Niệm Tử bên cạnh anh. Bọn họ nam tài nữ mạo, rất xứng đôi. Nhưng Niệm Thanh vừa nghĩ tới việc Cố Thanh Hằng khi nãy ở trong phòng đã làm với cô, cô liền không dám tiếp nhận ý tốt của anh.
Ai có thể nghĩ được, một người đàn ông hình tượng cấm dục thế nhưng lại cất giấu một trái tim gian ác?
“Không cần, vị hôn phu của tôi tôi tự mình đưa về”. Không đợi Niệm Thanh mở miệng, Quan Thiếu Nghiên đã thay cô từ chối Cố Thanh Hằng.
“Người phụ nữ trong xe của anh là?” Cố Thanh Hằng ánh mắt cực độc, một ánh mắt liền biết trong xe của Quan Thiếu Nghiên cất giấu kiều nữ.
Thiến Thiến trong xe lơ đãng bắt gặp ánh mắt của Cố Thanh Hằng liền lập tức sợ hãi quay đi, trong lòng kinh hãi không thôi. Có một loại người, dường như chỉ cần một ánh mắt liền có thể nhìn thấu người khác. Loại người này có kinh nghiệm phong phú và kiến thức sâu sắc, năm tháng ban cho anh ta một loại mị lực hấp dẫn khác.
“Em gái của bạn tôi”. Quan Thiếu Nghiên mặt không đổi sắc nói.
Niệm Thanh muốn cười, có phải thương nhân thành công đều đặc biệt nói dối rất giỏi? giống như Cố Thanh Hằng và Quan Thiếu Nghiên.
Niệm Tử vẫn luôn nhìn điện thoại đột nhiên cười hỏi: “Thanh Thanh, đêm nay em về nhà không?”
Niệm Thanh nhìn Niệm Tử, hiểu điều đó có nghĩa là gì: “có lẽ là không.”
Cô không muốn về Niệm gia, nhưng sẽ về nhà của cô và Yến Tử cùng nhau thuê.
“Vậy hai người đi chơi vui vẻ một chút”. Không thể chờ đợi được mà muốn Niệm Thanh rời khỏi.
Quan Thiếu Nghiên đã mở cửa xe, ánh mắt thoáng nhìn qua, biểu ý Niệm Thanh an phận lên xe. Không có cách nào, Niệm Thanh bất đắc dĩ lên xe, cùng Quan Thiếu Nghiên và Thiến Thiến đang ngồi phía sau cùng nhau rời khỏi.
Ba người trong xe, các loại tâm trạng, im lặng không nói.
“A Nghiên, em mang thai rồi”. Lời của Thiến Thiến nói ra làm mọi người đều kinh ngạc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất