Thập Niên 70: Nữ Tướng Quân Thế Thân
Chương 49:
À, ngoại trừ Lý Hương Quế, cô ta không đi qua.
Cô ta nghĩ, may mà lúc ấy cô ta quyết định thật nhanh tìm đại đội trưởng.
Vừa nghĩ tới An Sở có thể sẽ chia tài sản của Diệu Tông, cả người cô ta đều không tốt.
Yêu cầu của Trương Ngọc Phân ở trong đại đội khác, căn bản sẽ không thành công.
Không có gì khác, chính như lúc trước nói, đại đội khác đều là thôn họ lớn, căn bản sẽ không cho phép con gái xuất giá chia gia sản anh em trong nhà.
Cho dù tình huống đặc thù như Trương Ngọc Phân, cũng sẽ không thành công.
Chuyện này sẽ bị đè xuống ngay khi An Sở vừa mới nói ra.
Nhưng đại đội Bội Thu thì không giống, Trương gia cũng giống như những gia đình khác tạo thành đại đội, đều họ lẻ.
Một khi chuyện này bị An Sở chỉ ra, hơn nữa được đại đa số người tán thành, như vậy, Trương Thành Phú và Giả Nhị Thúy cơ bản đã không có khả năng lật ngược tình thế.
Chuyện của Trương gia phát triển đến bây giờ, đã không phải là chuyện của một nhà.
Đương nhiên, Giả Nhị Thúy làm sao cũng sẽ không cho phép vật trong túi con mình bị người ta chia đi.
Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Trương Ngọc Phân một cái: "Chuyện không phải tính như vậy!”
"Mẹ mày gả tới chính là người của Trương gia, đồ của bà ta tất nhiên cũng là của Trương gia..."
“Trương Ngọc Phân cũng là người Trương gia.” An Sở không đợi Giả Nhị Thúy nói xong, trực tiếp cắt ngang.
Trọng điểm không phải căn cứ mắng vừa thối vừa dài gì, ai kiên nhẫn nghe chứ, đánh thẳng vào chỗ yếu hại mới là mấu chốt được không.
“Đúng vậy, Ngọc Phân là người Trương gia, thứ mẹ Ngọc Phân để lại nên có phần của cô ấy!” Điền Đông Mai nói tiếp.
“Đúng vậy, luận tình luận lý đều nên như vậy!” Miêu Hồng Cúc cũng nói.
“Đúng vậy!” Cô gái lớn cô vợ nhỏ bên cạnh An Sở nhao nhao phụ họa.
Vương Hiểu Quyên muốn nói lại thôi một hồi, thấy tất cả mọi người tán thành lời nói của An Sở, cuối cùng không có mở miệng.
Trương Ngọc Phân cảm kích nhìn các đồng chí nữ đang nói chuyện cho cô ấy, sau khi hít sâu một hơi, nói: "Tôi không muốn nhiều, tôi muốn một gian phòng.”
“Nghĩ hay lắm!” Giả Nhị Thúy cả giận nói, “Cùng lắm thì, không đoạn tuyệt quan hệ.”
Muốn phòng, không có cửa đâu!
Chờ người chặn ngoài cửa đi rồi, bà ta lập tức liên lạc với Ngũ Lưu Căn bảo gã ta dẫn người đi, không được thả ra nữa!
“Không, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ!” Trương Ngọc Phân dự đoán hành vi của Giả Nhị Thúy, “Nếu như tôi thỏa hiệp, bà quay đầu sẽ gọi Ngũ Lưu Căn đến bắt tôi đi.”
“Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ bị đánh chết.”
"Bị đánh chết cũng là đáng đời, ai bảo mày là gà mái không biết đẻ trứng!"
Lời này An Sở không thích nghe, cô không phản ứng Giả Nhị Thúy, mà là nghiêm túc nói với Trương Ngọc Phân: "Giá trị của cô gái không chỉ là sinh con.”
Trương Ngọc Phân sửng sốt.
Kết hôn mấy năm nay, gần như mỗi ngày cô ấy bị người chỉ vào mũi mắng là gà mái không biết đẻ trứng, cô ấy tuy rằng ngoan cường cầu sinh, nhưng sâu trong nội tâm cũng không phải không hoài nghi đối với chính mình.
Nhưng An Sở nói cho cô ấy biết, giá trị của một cô gái không chỉ là sinh con!
Nước mắt Trương Ngọc Phân tràn mi, An Sở sẽ không biết, những lời này đối với cô ấy mà nói trân quý bao nhiêu!
Đây gần như là xây dựng lại tín ngưỡng và tam quan!
Lưng cô ấy hơi thẳng lên vài phần, sau khi cảm kích nhìn An Sở, nói với Giả Nhị Thúy: "Ta muốn phòng, cho dù có đoạn tuyệt quan hệ hay không, tôi đều sẽ ở lại nơi này."
“Ai cũng không có tư cách đuổi tôi đi!”
Cô ta nghĩ, may mà lúc ấy cô ta quyết định thật nhanh tìm đại đội trưởng.
Vừa nghĩ tới An Sở có thể sẽ chia tài sản của Diệu Tông, cả người cô ta đều không tốt.
Yêu cầu của Trương Ngọc Phân ở trong đại đội khác, căn bản sẽ không thành công.
Không có gì khác, chính như lúc trước nói, đại đội khác đều là thôn họ lớn, căn bản sẽ không cho phép con gái xuất giá chia gia sản anh em trong nhà.
Cho dù tình huống đặc thù như Trương Ngọc Phân, cũng sẽ không thành công.
Chuyện này sẽ bị đè xuống ngay khi An Sở vừa mới nói ra.
Nhưng đại đội Bội Thu thì không giống, Trương gia cũng giống như những gia đình khác tạo thành đại đội, đều họ lẻ.
Một khi chuyện này bị An Sở chỉ ra, hơn nữa được đại đa số người tán thành, như vậy, Trương Thành Phú và Giả Nhị Thúy cơ bản đã không có khả năng lật ngược tình thế.
Chuyện của Trương gia phát triển đến bây giờ, đã không phải là chuyện của một nhà.
Đương nhiên, Giả Nhị Thúy làm sao cũng sẽ không cho phép vật trong túi con mình bị người ta chia đi.
Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Trương Ngọc Phân một cái: "Chuyện không phải tính như vậy!”
"Mẹ mày gả tới chính là người của Trương gia, đồ của bà ta tất nhiên cũng là của Trương gia..."
“Trương Ngọc Phân cũng là người Trương gia.” An Sở không đợi Giả Nhị Thúy nói xong, trực tiếp cắt ngang.
Trọng điểm không phải căn cứ mắng vừa thối vừa dài gì, ai kiên nhẫn nghe chứ, đánh thẳng vào chỗ yếu hại mới là mấu chốt được không.
“Đúng vậy, Ngọc Phân là người Trương gia, thứ mẹ Ngọc Phân để lại nên có phần của cô ấy!” Điền Đông Mai nói tiếp.
“Đúng vậy, luận tình luận lý đều nên như vậy!” Miêu Hồng Cúc cũng nói.
“Đúng vậy!” Cô gái lớn cô vợ nhỏ bên cạnh An Sở nhao nhao phụ họa.
Vương Hiểu Quyên muốn nói lại thôi một hồi, thấy tất cả mọi người tán thành lời nói của An Sở, cuối cùng không có mở miệng.
Trương Ngọc Phân cảm kích nhìn các đồng chí nữ đang nói chuyện cho cô ấy, sau khi hít sâu một hơi, nói: "Tôi không muốn nhiều, tôi muốn một gian phòng.”
“Nghĩ hay lắm!” Giả Nhị Thúy cả giận nói, “Cùng lắm thì, không đoạn tuyệt quan hệ.”
Muốn phòng, không có cửa đâu!
Chờ người chặn ngoài cửa đi rồi, bà ta lập tức liên lạc với Ngũ Lưu Căn bảo gã ta dẫn người đi, không được thả ra nữa!
“Không, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ!” Trương Ngọc Phân dự đoán hành vi của Giả Nhị Thúy, “Nếu như tôi thỏa hiệp, bà quay đầu sẽ gọi Ngũ Lưu Căn đến bắt tôi đi.”
“Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ bị đánh chết.”
"Bị đánh chết cũng là đáng đời, ai bảo mày là gà mái không biết đẻ trứng!"
Lời này An Sở không thích nghe, cô không phản ứng Giả Nhị Thúy, mà là nghiêm túc nói với Trương Ngọc Phân: "Giá trị của cô gái không chỉ là sinh con.”
Trương Ngọc Phân sửng sốt.
Kết hôn mấy năm nay, gần như mỗi ngày cô ấy bị người chỉ vào mũi mắng là gà mái không biết đẻ trứng, cô ấy tuy rằng ngoan cường cầu sinh, nhưng sâu trong nội tâm cũng không phải không hoài nghi đối với chính mình.
Nhưng An Sở nói cho cô ấy biết, giá trị của một cô gái không chỉ là sinh con!
Nước mắt Trương Ngọc Phân tràn mi, An Sở sẽ không biết, những lời này đối với cô ấy mà nói trân quý bao nhiêu!
Đây gần như là xây dựng lại tín ngưỡng và tam quan!
Lưng cô ấy hơi thẳng lên vài phần, sau khi cảm kích nhìn An Sở, nói với Giả Nhị Thúy: "Ta muốn phòng, cho dù có đoạn tuyệt quan hệ hay không, tôi đều sẽ ở lại nơi này."
“Ai cũng không có tư cách đuổi tôi đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất